• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết quả của không say không về chính là thẳng một đường tới Cam Châu, Triệu Hủ gần như chỉ có nằm.

Hiên Viên Hối vênh mặt nhìn hắn, đầy ghét bỏ: “Nhìn tư thế của ngươi, còn tưởng rằng ngươi ngàn chén không say, ai biết được chỉ mới ba chén đã gục. Lúc ngươi ngã ngửa ra phía sau, ta còn tưởng rằng ngươi bị người hạ độc.”

Triệu Hủ lười nhìn y: “Tới Cam Châu rồi? Vậy chẳng phải là tầm mười ngày nữa, tất đến Túc Châu?”

“Không sai, đúng rồi, ngươi có còn nhớ người ngươi mời chào tên Âu Huyền kia không?”

Triệu Hủ nhíu mày: “Không phải ta sai Bạch Tô dàn xếp xong xuôi cho gã rồi, còn gọi thêm hai hầu gái chăm sóc sinh hoạt ngày thường cho gã mà?”

Hiên Viên Hối lườm hắn một cái: “Ngươi thực sự là chọc tới một tên đại phiền phức, còn chưa tới Túc Châu, gã đã bắt đầu muốn này muốn nọ, vì là yếu nhân, nên muốn yếu địa, còn muốn cả bạc…”

“Yếu địa?” Triệu Hủ ngồi bật dậy, đầu bị đập vào toa xe một chút, đau đến cắn răng: “Gã muốn cái gì?”

Không biết hôm nay là ai đánh xe, thật sự có chút bất ổn, Triệu Hủ người ngợm nặng nề nghiêng ngả suýt nữa bị đập vào thành xe, Hiên Viên Hối nhìn thực sự mệt đến hoảng loạn, dứt khoát dùng tay giữ cái ót hắn lại.

“Gã nói với ta muốn một ngọn núi!”

Triệu Hủ dừng một chút: “Vậy thì cho gã.”

Hiên Viên Hối vi diệu nhìn hắn: “Vương phi được xưng là đọc nhiều sách vở, chẳng lẽ không biết Túc Châu không có núi?”

“Này ngược lại là…” Triệu Hủ xoa xoa ấn đường. “Thủ Ninh, gọi Bạch Tô lại đây!”

Sau một lát, Bạch Tô xuất hiện ở ngoài xe: “Công tử.”

“Ngươi đi hỏi gã, nói Túc Châu không có núi, chỉ có hầm lò hang đá, bảo gã tự xem xử lí.”

“Dạ.”

Bạch Tô đi rồi, Hiên Viên Hối đỡ đầu hắn, làm cho hắn ngồi thẳng lại: “Nếu như chỉ là đúc kiếm, sợ không cần hưng sư động chúng như vậy đi?”

Triệu Hủ cười cười: “Vương gia quả thực thông tuệ, Thẩm Mịch đi đến chỗ nào rồi?”

“A” Hiên Viên Hối cười lạnh một tiếng: “Quan văn văn nhược, ở Kỳ Châu dưỡng bệnh đã ổn, đến Lương Châu lại tái phát. Ta thấy là lão bệnh tình nguy kịch rồi, không phải là một chức trưởng sử nho nhỏ thôi, không cần An Dương hầu tự mình thăm viếng nhỉ?”

Triệu Hủ nhíu mày: “Thẩm Mịch này… Phải quan sát thêm.”

Một trận cuồng phong thổi qua, thổi vào không ít cát vàng.

Hiên Viên Hối đứng dậy, khép chặt màn lụa mỏng, không nói thêm nữa.

Còn chưa tới Túc Châu mà đã hoang lạnh như vậy, quả thực khó có thể tưởng tượng, đi lên Tây Bắc trăm dặm nữa sẽ là một cảnh tượng như thế nào.

“Đường đi còn dài…” Hiên Viên Hối sâu xa nói.

“Cứ đi sẽ tới.”

Hiên Viên Hối quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn hơi khép mắt lại, dường như đang ngủ.

Hắn nghiêng nghiêng dựa vào bằng kỉ, tư thái lười nhác dáng vẻ phóng khoáng vô cùng, mà lại khiến người ta cảm thấy an tâm khó giải thích được.

Hiên Viên Hối giương khóe miệng: “Làm thì sẽ thành.”

Khi còn cách thành Túc Châu mười dặm nữa, Vương phi thân thể yêu kiều yếu ớt rốt cục được xuống xe, cùng Túc vương ngang nhau mà tản bộ.

Quan đạo lâu năm thiếu tu sửa, sớm không còn bằng phẳng như ngày trước. Đoàn xe uể oải bất kham cũng đã là nỏ mạnh hết đà, nghĩ tới chẳng mấy chốc nữa sẽ được nghỉ ngơi, mọi người đều có một loại cảm giác vui mừng khôn xiết khó cưỡng.

“Vương gia, phía trước chính là cửa thành!” Trinh sát khoái mã tới.

Triệu Hủ quan sát thần sắc gã, dường như có hơi muốn nói lại thôi, không khỏi thấp giọng hỏi: “Làm sao, có gì không thích hợp?”

“Cổng thành đóng chặt!”

Thánh chỉ truyền xuống đến nay đã là hai tháng có thừa, dù cho không phải là 600 dặm báo cấp, nhưng truyền qua từng quan trạm dịch một, quan lại to nhỏ ở Túc Châu cũng phải sớm biết được rồi.

Là ai cho bọn họ lá gan ngoảnh mặt làm ngơ với ý chỉ của triều đình, là ai cho họ lá gan cự tuyệt vương gia tương lai ở ngoài cửa?

Hiên Viên Hối nổi giận, dữ tợn nói: “Trên cổng thành có người thủ vệ không? Cửa thành có người gác không?”

“Bẩm vương gia, bất kể là cửa thành, trên cổng thành hay là trong thành, đều không có một bóng người.”

Ánh mắt Hiên Viên Hối lạnh lẽo, lập tức kéo roi ngựa, trực tiếp hướng cửa thành chạy như điên.

Trừng mắt nhìn theo mấy lần, Triệu Hủ lại không vội vã đuổi theo, một đôi mắt phượng nhìn như mạn bất kinh tâm đảo qua đám người tùy tùng: những tư binh được Đặng Tường “đưa” kia, nhìn thì như không khác gì, nhưng ý cười trên sự đau khổ của người khác trong mắt bọn họ đều không chỗ che giấu; thân vệ từ Trường An mang đến, đại thể trên mặt mang theo oán giận, tuy nhiên có mấy người thần sắc quỷ dị.

Triệu Hủ âm thầm ghi nhớ, cười nói: “Kế không thành hay lắm.”

Dứt lời, cũng giương lên roi ngựa, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Nhị vị điện hạ đều đi, còn lo lắng cái gì, đuổi theo!” Thủ Ninh phản ứng lại, giọng the thé kêu lên.

Lúc Triệu Hủ chạy tới cửa thành, Hiên Viên Hối ngồi yên trên lưng ngựa, cách y vài bước có mấy tên kỵ binh đứng ngốc ra, trong ngoài thành hoàn toàn tĩnh mịch.

“Ngay cả quản môn cũng không có.” Toan Nghê thấy Triệu Hủ đến, nhanh chóng cầu viện.

Hiên Viên Hối ngửa đầu nhìn cửa thành, lưng ưỡn lên thẳng tắp.

Triệu Hủ thuận theo ánh mắt của y nhìn sang, trên tấm bảng sơn lót màu đen là hai chữ “Túc Châu” mạ vàng.

“Thập Cửu Lang, không nghĩ tới, Túc vương căn bản không vào được Túc Châu… Thực sự là làm trò cười cho thiên hạ.” Hiên Viên Hối vẫn chưa quay đầu, từng chữ phun ra như nghẹn lại.

Triệu Hủ đè xuống tức giận trong lòng, gượng cười nói: “Đành chấp nhận là bọn họ nhất thời sơ sót.”

Gió bắc lạnh lẽo, lòng người lại càng lạnh.

Triệu Hủ ruổi ngựa về phía trước, đứng ở bên cạnh y, cùng nhìn cửa thành nguy nga: “Vương gia tính chuẩn bị làm gì?”

Thời điểm rời khỏi Trường An, dù cho sống trong thâm cung chịu không ít khổ, thì Hiên Viên Hối vẫn là quen sống trong nhung lụa, vẫn hiện ra vẻ kiêu căng của hoàng tử, nhưng nhờ trải qua mấy tháng bôn ba, trên mặt y dĩ nhiên có thêm chút mùi vị phong sương.

“Làm sao bây giờ…” Hiên Viên Hối bật cười: “Ngươi nói ta làm sao bây giờ, khóc lóc về Trường An, cầu phụ hoàng vì ta làm chủ?”

Trong mắt y tràn đầy hận ý, thậm chí mang theo mấy phần lệ khí, càng có mấy phần khủng bố.

Triệu Hủ sợ nhất y như vậy, một phát bắt lấy tay y, thấp giọng nói: “Vương gia bớt giận.”

Hiên Viên Hối gạt tay hắn, cắn chặt hàm răng, oán hận nói: “Bọn họ thật bình tĩnh nghĩ bản vương không dám công thành?”

Không để ý roi da thô ráp trong tay y, Triệu Hủ vững vàng túm chặt tay y lại, lạnh lùng nói: “Chỉ bằng tuỳ tùng trên dưới một trăm người của chúng ta? Huống hồ bọn họ cũng chỉ là xuất thân khoa cử, mệnh quan triều đình do Lại bộ tuyển chọn, coi như Vương gia thần võ ngút trời, dựa vào nhiều… quân tốt thế này đánh vào thành Túc Châu, Vương gia sẽ như thế nào đây? Tru diệt hết bọn họ sao?”Hiên Viên Hối quay đầu nhìn hắn, viền mắt sâu có chút đỏ.

“Không báo bộ binh tự ý dụng binh, mưu hại mệnh quan triều đình, có chỗ nào không giống hành động làm phản?” Có lẽ là do quá tức giận, tay của Hiên Viên Hối lạnh đến kinh người, gân xanh đều hiện ra, Triệu Hủ chần chờ cầm tay y, nhẹ nhàng vuốt.

Hiên Viên Hối nhắm mắt lại, mặc dù vẫn tức giận đến khó thở, nhưng nỗi lòng tựa hồ đã bình phục một chút: “Nhưng nếu là ta không đạt được gì, làm sao khiến con dân Túc Châu kia nhìn ta, làm sao khiến những người đi theo cùng ta nhìn ta, quân phụ nhìn ta như thế nào, thiên hạ lại nhìn ta ra làm sao!?”

Triệu Hủ trong lúc nhất thời càng không có gì để nói, lặng lẽ nhìn cửa thành chốc lát, rồi chậm rãi mở miệng: “Ta có một kế, Vương gia có nguyện ý nghe thử?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK