• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Lạc Hân sinh ra ở gia đình bình thường ở miền trung Việt Nam, dù gia cảnh bình thường nhưng cô là một người có tài, cô tốt nghiệp đại học thiết kế nổi tiếng ở Singapore.

Về nước cô ứng tuyển thành công trở thành nhà thiết kế mảng trang sức phụ kiện cho tập đoàn Triệu Thị.

Ngoại hình thanh tú dễ nhìn không gọi là quá xinh đẹp nhưng dáng người rất được, đi làm được nữa năm thì cô lấy chồng.

Chồng của cô là Triệu Hoàng con trai độc nhất cũng là người thừa kế của Triệu Thị, hôn nhân hai người diễn ra trong chớp nhoáng. Mà cô Dư Lạc Hân không có quyền lựa chọn hay từ chối, cô không có tình cảm với người đàn ông này.

Nhưng cuộc đời bắt cô phải gạt bỏ cái tình cảm mình ao ước để trở thành vợ của Triệu Hoàng.

Hắn ta nói yêu cô hắn muốn cô trở thành vợ hắn, hắn sẽ yêu thương và cho cô hạnh phúc. Hắn biết rõ cô không yêu hắn nhưng hắn vẫn cố chấp kéo cô về bên cạnh mình.

Lạc Hân đã bị vẻ ngoài lịch thiệp dịu dàng của hắn lừa gạt, hắn giống như một người tốt ban ơn dang tay ra mà giúp đỡ gia đình cô.

Gia đình với Lạc Hân rất quan trọng, mẹ và các em là tất cả với cô.

Khi cô nghe tin mẹ bị bệnh ung thư gan, cả người cô run rẩy một chút nữa là ngã khuỵu xuống nhưng nhìn các em còn non trẻ cô không thể để mình yếu đuối được.

Chi phí chữa trị hàng tháng lên tới cả trăm triệu, rồi còn tiền học ăn của 3 đứa em nhỏ đè nặng lên vai cô.

Triệu Hoàng xuất hiện như một vị cứu tinh hắn đồng ý chi trả toàn bộ chi phí chữa trị cho mẹ cô nhưng đều kiện là cô phải lấy hắn.

Nhìn mẹ mình yếu ớt hao gầy trên giường bệnh Lạc Hân rơi nước mắt, cuối cùng cũng không thể không đồng ý.

Mẹ là người cô thương nhất cô sao có thể nhẫn tâm để mẹ vì mình mà chịu khỗ.

Chính bản thân cô đâu có ngờ chính quyết định này đã khiến cô rơi vào vực sâu không đáy, tháng ngày tiếp theo là ác mộng đeo bám cô đến khi cô chết.

Đã 5 tháng cô sau khi cô với hắn trở thành vợ chồng.

" Mẹ, em Ngọc, chồng mời mọi người ăn sáng"

Cô rụt rè đứng một bên nhìn ba người họ ăn, Triệu Ngọc vừa ăn một muỗng súp khuôn mặt trở nên tức giận đem toàn bộ tạt thẳng vào người Lạc Hân.

Theo bản năng cô dùng tay che lấy mặt mình, bàn tay đã bị súp làm cho phỏng đỏ.

" Nóng như này chị tính làm tôi bỏng chết à! Nấu ăn cũng không xong, chị tính làm bà hoàng cái nhà này đúng không? "

" Không có không có mà chị chị xin lỗi, để chị múc cho em chén khác rồi làm nguội cho em "

Bà Đặng Hoa cũng không ưa người con dâu này, lại lên tiếng khó nghe với cô:

" Con dâu như cô thà bỏ đi còn hơn, không hiểu sao Hoàng nó lấy cô làm vợ, một con nhỏ nhà quê chân đất kém cõi "

Lạc Hân không dám nói gì, cô chỉ cúi đầu lặng lẽ dọn đống súp đổ lên láng trên sàn nhà. Triệu Hoàng nhìn cô trong lòng có chút thương xót hắn đứng dậy đem cô đứng lên quay lại nói với mẹ và em gái mình.

" Mẹ em ấy là vợ con mẹ đừng nói nặng với em ấy như vậy, con yêu vợ con con không muốn mẹ đối xử không tốt với em ấy, mẹ thương con hãy thương luôn vợ con "

" Còn Ngọc mày là em nên tôn trọng chị dâu của mình chứ, tao không muốn nghe hay thấy mày không tôn trọng chị dâu nếu không tao sẽ cắt tiền tiêu của mày "

Hai người nghe xong mặt mày trở nên khó chịu, hắn quay người dắt cô về phòng ngủ, cẩn thận thoa thuốc trên bàn tay bị bỏng của cô.

Lạc Hân muốn rụt tay lại nhưng hắn lại dùng sức lên vết thương của cô khiến cô đau đớn nhăn mặt.

" Ngoan nào anh đang thoa thuốc cho em "

" Triệu Hoàng anh đừng giả tạo như thế, buông tha cho tôi đi "

Cô chán ghét nhìn hắn, hắn thật sự làm cô buồn nôn thật đáng sợ hắn không phải con người hắn là ác quỷ hắn có bệnh.

Từ cái ngày đầu tiên tân hôn đến nay cứ cách hai ba bữa cứ không vui là hắn lại đem cô ra đánh đập. Cô không cho hắn động vào người cô là hắn như biến trở thành người khác, đen cô ấn vào bồn tắm cho tới khi cô ngất.

Hắn đánh cô rất mạnh rất nhẫn tâm khiến cơ thể cô toàn dấu vết bầm tím bầm đen, có hôm hắn nắm đầu cô đập vào tường làm đầu cô chảy máu rồi bất tỉnh.

Hắn xem cô như một món đồ chơi để mình giải tỏa tâm trạng, giày vò hành hạ khiến Lạc Hân dần dần trở nên sợ hắn nhìn thấy hắn cô đã sợ hãi đến mức vô thức tránh né cái chạm của hắn.

Mỗi lần hắn đánh đập hành hạ cô xong hắn ôm lấy cô nói xin lỗi. Cầu xin cô tha thứ, hắn còn nói hắn làm vậy vì quá yêu cô hắn chỉ là không khống chế được mình nên làm tổn thương cô mà thôi.

Dư Lạc Hân sợ hãi, hắn điên thật rồi hắn không phải là con người, tại sao hắn có thể đối xử với cô như vậy. Chính hắn là người hứa hẹn nói yêu cô cơ mà, hắn dịu dàng quan tâm cô đều là giả hết hắn muốn chôn cô cùng nhân tính biến chất của mình ư?

Cô nhớ lại những tháng ngày mình bị hành hạ tra tấn, bị chính chồng và mẹ chồng em chồng coi như một công cụ để giải trí.

Dư Lạc Hân sở dĩ chịu đến hôm nay là vì mẹ của cô, cô cố gắng chịu đựng cứ nghĩ mình đau một chút khổ một chút nhưng mẹ khỏe mạnh các em bình an là cô có thể làm tất cả.

Nhưng rồi một cuộc gọi vào sáng hôm nay đã khiến tâm cô rơi xuống đáy vực.

Bệnh viện thông báo mẹ cô không qua khỏi bà đã bỏ cô mà đi rồi, cô không tin vào sự thật này nên đã hỏi hắn.

Hắn nói một cách vô tình

" Bệnh nào mà không chết! "

Cô xin hắn cho cô đi đến bệnh viện nhận xác mẹ về quê làm đám tang nhưng hắn không đồng ý, hắn nói người chết rồi có đi cũng chẳng ít gì tang lễ đã có người nhà cô lo rồi.

Cô hận chết hắn!

Người đàn ông này thật vô tình, đến nước này cô còn lý do gì mà chịu đựng hắn nữa chứ?

Dư Lạc Hân dứt khoát giật tay mình ra khỏi tay hắn, cô đứng lên chạy tới bàn cầm lấy con dao được giấu trong bình hoa. Có lúc cô có ý định cầm con dao này đâm vào người hắn, nhưng mà cô không làm được cô không có đủ can đảm để làm.

" Triệu Hoàng! Mẹ tôi chết rồi! Mẹ đi rồi! Anh vừa lòng chưa? Bây giờ tôi còn lý do gì để chịu đựng anh? Anh buông tha cho tôi đi! Coi như tôi cầu anh làm ơn tha cho tôi đi "

Triệu Hoàng tức giận dơ tay lên chỉ vào cô, hắn gằng giọng lớn tiếng với cô.

" Lạc Hân! Em bỏ dao xuống! Tôi không cho phép em làm bậy, em quên còn mấy đứa em của em sao? Em mà chết tôi cũng sẽ không tha cho bọn chúng! "

Lạc Hân cười chua xót, đến lúc này hắn chỉ nghĩ cho bản thân hắn. Lấy em của cô ra uy hiế.p cô, uổng công cho cô còn hi vọng hắn còn chút nhân tính mà tha cho người thân của cô.

" Anh uy hiếp tôi? Ha nực cười anh dám làm gì các em của tôi pháp luật cũng không tha cho anh đâu giết người là phạm pháp đấy! Anh dám không? Anh dám động tới các em của tôi tôi có làm ma cũng không tha cho anh! "

" Triệu Hoàng lời anh nói tôi thật buồn nôn, anh bị bệnh nặng lắm, tôi không chữa cho anh được, tôi là con người cũng biết đau biết buồn. Anh lại xem tôi như đồ chơi mà giày vò, anh nói yêu tôi khiến tôi thật ghê tởm, tôi hận anh sai lầm cuộc đời tôi là gặp anh "

" Lạc Hân em nói sao cũng được, tôi muốn em sống thì em phải sống, em là vợ của Triệu Hoàng này. Tôi yêu em như vậy tại sao em lại không yêu tôi? Em có người đàn ông khác đúng không? Chỉ cần em xin lỗi tôi sẽ tha thứ, chúng ta vẫn là vợ chồng em vẫn là vợ của chủ tịch tập đoàn Trần Thị "

Lạc Hân lắc đầu không muốn nghe, lời nói từ miệng hắn thật khiến cô khinh thường, muốn cô xin lỗi xin tha thứ?

Cô có lỗi gì?

Cô không làm gì sai cả!

Hắn đúng thật là điên khùng.

Dư Lạc Hân cầm con dao mà cắt ngang cổ mình dứt khoát. Cô không muốn sống cùng hắn nữa, chỉ có cái chết cô mới thoát khỏi hắn, cô muốn đi cùng mẹ mình.

Cô chết rồi hắn sẽ không làm khùng điên với gia đình của cô nữa, cô muốn giải thoát khỏi địa ngục này.

" Lạc Hân!!!! "

Khi cả người cô ngã xuống hắn đã kịp ôm lấy người cô, máu đang không ngừng chảy ra, mùi máu tanh nồng nặc khắp phòng hắn hoảng sợ ôm lấy cô, lắp bắp lay khuôn mặt của cô.

" Lạc Hân...Lạc Hân...em không được chết. em là vợ của tôi...tôi yêu em như vậy...tôi yêu em như vậy....Lạc Hân... Lạc Hân "

Đặng Hoa và Triệu Ngọc nghe tiếng hét của hắn thì chạy vào phòng nhìn thấy cảnh tượng máu me trước mắt cả hai đều kinh hãi đứng sửng lại một góc run rẩy.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang