Triệu Hoàng bị Mạnh Dịch Luân phong sát trong ngành cũng bị đuổi khỏi Triệu Thị, bây giờ va mẹ con của hắn phải thuê nhà trọ để ở. Cuộc sống bị rớt xuống đáy, không có công việc để làm hắn không thể làm những coing việc chân tay được.
Càng không thể nói đến Đặng Hoa và Triệu Ngọc, bọn họ phải tự mìn đi bán vé số mà kiếm sống.
Hắn không cam tâm lòng thù ghét với hai vợ chồng anh càng ngày càng đậm, hắn nghe ngóng được hôm nay cô thi chung kết là một ngày vui của cô.
Hắn sống khổ sở như vậy tại sao hai người có thể hạnh phúc.
Hắn mang khẩu trang mang mũ lưỡi trai che đi khuôn mặt của mình, ngón tay nắm chặt cây súng, cây súng này hắn phải vay tiền mua chui mới có được nó. Hắn phải kéo theo hai người chết chung, hắn muốn hai người nếm mùi đau khổ.
Dư Lạc Hân vui vẻ cùng Mạnh Dịch Luân đi đến xe của mình, Triệu Hoàng canh lúc hai người không phòng bị, mà chạy tới hắn dí súng vào sau lưng cô của cô, Lạc Hân bất ngờ cô tròn mắt đứng người.
" Đứng im! "
" Anh bình tĩnh, bỏ súng xuống! Muốn gì cứ nơi tôi sẽ đáp ứng cho anh, đừng tổn thương vợ tôi. "
Triệu Hoàng thù hận nhìn anh, hắn ném cho anh một sợi dây thừng.
" Cầm lấy nó tự trói mình lại, nếu dám có ý phản kháng viên đạn này sẽ ghim vô đầu cô ta. "
Dịch Luân không còn cách nào đành phải làm theo lời hắn, Triệu Ngọc lúc này cũng chạy tới cô ta lục chìa khóa xe trên người của anh.
Lạc Hân bị hai người đất ngất, mang bỏ lên xe chạy mất.
Mạnh Dịch Luân trơ mắt nhìn bọn họ lái xe đưa cô đi, anh cố cử động muốn cởi trói, Thư ký Bùi và Trợ lý Lưu từ thang máy đi xuống thì nhìn thấy anh họ chạy tới cởi trói cho anh.
" Anh không sao chứ sếp, có chuyện gì xảy ra vậy? Lạc Hân em ấy đâu rồi, lúc nãy không phải đi cùng anh à?
Lưu Hậu Bắc lên tiếng hỏi, Lập Dương cũng thắc mắc giống cậu ta nhìn tình hình chắc chắn đã có chuyện xảy ra rồi.
" Không có thời giam để nói chuyện nữa, vợ tôi bị anh em nhà họ Triệu bắt đi rồi. Lập Dương cậu đi tra định vị của Hân Hân cho tôi, Hậu Bắc cậu gọi điện báo cảnh sát. Chúng ta đuổi theo mau đi, họ lái xe tôi đấy kiểm tra định vị xe liền đi. "
Ba người họ lên xe lái đuổi theo, Lập Dương tra định vị qua một lúc đã tra ra, hướng xe và điện thoại theo hai hướng khác nhau. Lưu Hậu Bắc tách ra đi theo một hướng còn anh và Lập Dương đi theo hướng còn lại.
Hai người họ mang Lạc Hân tới khu nhà bỏ hoang, họ đem cô trói lên cột bê tông.
Triệu Hoàng lấy điện trên người cô, cầm điện thoại mở khóa vân tay rồi bấm gọi cho Mạnh Dịch Luân.
Mạnh Dịch Luân nhận được cuộc gọi đến từ cô, anh bấm nghe.
" Alo! Mày thả vợ tao ra, muốn gì cứ tính với tao! "
Triệu Hoàng nói: " Mày muốn cứu cô ta thì chuyển cho tao 300 tỉ vào tài khoản của tao, và tự đến đây một mình, một mạng đổi một mạng tao sẽ tha cho người phụ nữ của mày! "
" Tao cảnh cáo mày dám báo cảnh sát tao sẽ giết vợ mày, mày phải đi một mình đến đây nếu dám đem theo người tao sẽ tính lên người vợ mày. "
Mạnh Dịch Luân biết hắn sẽ không nói suông, bây giờ hắn đã tới đường cùng rồi hắn việc gì cũng dám làm.
" Được! Được! Tao sẽ làm theo lời mày, tao sẽ chuyển tiền cho mày, một mạng đổi một mạng, mày không được làm hại em ấy. "
Nói xong hắn tắt máy, anh liền lập tức chuyển tiền cho hắn.
Triệu Ngọc nhìn Lạc Hân cảm thấy rất chướng mắt, cô ta liền tát vào mặt cô mấy cái liền tát đến cô sưng mặt, Lạc Hân bị tát đau cũng tờ mờ tỉnh lại.
Cô nhìn thấy hai người phát hiện mình đã bị trói chặt vào cột, cô thử vùng vẩy nhưng bọn họ trói rất chặt, cô không thể nào thoát được.
" Triệu Hoàng! Triệu Ngọc! Hai người lại tiếp tục làm chuyện sai trái nữa sao! Hai người thả tôi ra, quay đầu làm bờ! "
Triệu Ngọc bật cười cô ta dùng tay bóp lấy cằm cô: " Mày có quyền gì nói ở đây, chính do mày và nhà họ Mạnh đã hại gia đình tao ra nông nổi này. Cái khuôn mặt của mày có gì đẹp, mà Mạnh Dịch Luân si mê tới vậy? Tso có thua kém gì mày đâu. Hay là tao hủy khuôn mặt mày nhỉ, đợi Mạnh Dịch Luân tới tao sẽ rạch từng nhát lên mặt mày, để cho anh ta đau khổ. "
" Cô điên rồi! Thả tôi ra! Tôi có chết cũng không để các người hại tới anh ấy đâu! "
Lạc Hân không sợ hãi, đối với những loại người ác độc như bọn họ cô không còn cảm xúc nữa, có chết thì chết thôi. Chỉ là con của cô xứng đáng được sống, cô phải mạnh mẽ bảo vệ an toàn cho con…
Cô tin chồng sẽ đến cứu mình, cô phải cố gắng đợi tới lúc đó.
Triệu Hoàng bước tới, hắn ta bóp lấy cổ cô nhìn cô một các hung tợn.
" Mày yêu Mạnh Dịch Luân lắm đúng không! Được! Hôm nay tao sẽ cho hai chúng mày chết chung, tao sẽ cho mày chứng kiến nó chết trước, rồi tới lượt mày. "
Lạc Hân bật cười thành tiếng, cô cười cho sự ngu ngốc nông cạn của Triệu Hoàng và Triệu Ngọc. Bọn họ nghĩ khi cô chết thì bọn họ có thể sống thoải mái được sao. Kiếp trước chẳng phải sau khi cô chết, bọn họ cũng bị quả báo hay sao.
" Sắp chết còn cười! "
Triệu Ngọc tức giận tát cô, cái tát mạnh đến nổi làm mặt cô sưng lên, khóe miệng còn chảy máu. Cô ta nắm lấy tóc cô một cách thô bạo, cơn đau từ da đầu truyền tới khiến cô nhăn mặt.
" Mày cười nữa đi! Anh trước khi Mạnh Dịch Luân tới chúng ta chơi một chút trò với con nhỏ này đi. "
Hai người bọn họ nhìn nhau cười hiểu ý, tiếng hét qua một hồi vang lên.
Mạnh Dịch Luân tới nơi, anh dặn dò Lập Dương lẻn theo sau, đợi thời cơ đến phối hợp với anh giải cứu Lạc Hân.
Bùi Lập Dương trốn sau một bức tường nhìn anh đi vào sao đó anh ta cũng lẻn đi theo sau.
Mạnh Dịch Luân chạy tìm hình bóng của vợ mình, khi anh tìm thấy cô Lạc Hân đã bị dày vò đến mức ngất xỉu, trên mặt toàn là máu.
Mạnh Dịch Luân không thể nào tin được hình ảnh trước mắt, anh xông lên muốn tới bên cạnh cô. Triệu Hoàng bình thản dí xuống vào đầu cô, bước chân anh sửng lại trong anh mắt không giấu nổi lửa hận, hai bàn tay nắm chặt lại, khuôn mặt gồng nén cơn phẩn nộ đến nổi gân trán.
" Thả em ấy ra, tao đã đến rồi! Một mạng đổi một mạng! "
Triệu Hoàng cười khinh thường, hắn ta rất thích thú dáng vẻ phẫn nộ mà không làm được gì của anh.
Một con dao được ném đến tới chổ anh, Triệu Hoàng đưa mắt ra lệnh cho anh cầm nó.
Mạnh Dịch Luân cầm lấy con dao.
" Tự đâm 10 nhát tao sẽ thả Dư Lạc Hân ra! "
Lạc Hân nhíu mày đôi mắt cử động, khi nãy vì quá đau không chịu nổi mới ngất đi. Cô mơ hồ tỉnh, tầm mắt mờ ảo nhìn thấy hình bóng của anh.
" Chồng…chồng… "
Mạnh Dịch Luân nghe tiếng cô gọi, anh đau lòng nhìn cô nước mắt không thể kìm nổi mà rơi xuống, trái tim anh như bị dao đâm khuôn mặt của cô đã bọ hủy hoại máu chảy đẩm xuống cổ thấm đến áo. Dịch Luân khóc đến nghẹt thở, lắc đầu nhìn Lạc Hân.
Anh căm phẫn trừng mắt nhìn hai kẻ độc á trước mắt, anh muốn họ phải trả giá thật sự muốn xé xác hai kẻ độc ác trước mắt ra.
Lúc này Bùi Lập Dương cũng lên tới, anh ta nấp ở đằng sau. Mạnh Dịch Luân lia mắt ra hiệu cho anh ta, Lập Dương gật đầu anh ta cầm lấy cây súng từng bước nhẹ nhàng đi tới nhắm chuẩn tay cầm cánh tay súng của Triệu Hoàng.
Tiếng súng vang lên, viên đạn bay với tốc độ nhanh ghim vào cánh tay của Triệu Hoàng. Máu từ cánh tay quăng ra, qua giây láy đã rơi xuống đất. Súng rơi khỏi tay Triệu Hoàng, hắn ta đau đến ngã quỵu xuống ôm lấy cánh tay đang chảy máu của mình, khuôn mặt nhăn nhó liếc nhìn về phía Bùi Lập Dương.
Triệu Ngọc định đâm Lạc Hân nhưng đã bị Mạnh Dịch Luân chạy tới cản lại, anh giật lấy con dao từ tay cô ta. Tát cô ta một cái muốn thấy sao trời luôn, cái tát khiến cô ta mất thăng bằng mà ngã xuống.
Triệu Hoàng muốn lấy súng lại, Mạnh Dịch Luân liền không cho hắn cơ hội đó cây súng đã nằm trong tay anh.
Hai anh em bọn họ bị hai người dí súng Mạnh Dịch Luân không chớp mắt mà bắn liền hai phát đạn vào hai chân của Triệu Hoàng.
Lập Dương cũng không phải dạng hiền lành, khi anh ta nhìn thấy Lạc Hân anh ta đã không chịu nổi Lập Dương không dám nhìn thẳng vào cô.
Triệu Ngọc hoảng sợ lắc đầu kêu tha: " Đừng bắn tôi…tha cho tôi…tha cho tôi…Áaaaaa! "
Hai phát liên tay và chân của cô ta, Mạnh Dịch Luân cởi trói cho Lạc Hân anh bế cô lên đi được mấy bước thì gặp Lưu Hậu Bắc đi tới.
Hậu Bắc nhìn Lạc Hân mà hoảng, cậu ta vội vàng đi theo anh mở cửa cho anh. Rồi láu xe đưa hai người tới bệnh viện.