• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Hoàng ôm cô chạy ra xe chở tới bệnh viện, nhưng giữa đường bị một chiếc xe chặn lại, một đám người mặt vest đi xuống cưỡng chế lôi hắn ra đánh.

Một người đàn ông một thân vest đen hàng hiệu đi tới ôm Lạc Hân từ xe ra đi bỏ lên xe mình, nhìn chiếc xe rời đi Triệu Hoàng tầm mắt mờ dần vô vọng gọi tên cô.

" Lạc Hân...Lạc Hân...Trả vợ cho tôi...vợ tôi...Lạc Hân là vợ của tôi..."

Người đàn ông bế thi thể cô đi là Dịch Luân, anh ôm cô trong lòng nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn chút sự sống và cơ thể lạnh toát dính đầy máu của cô. Nét mặt vốn bình tĩnh lạnh lùng lại trở nên đau thương mất mát, anh nhìn cô nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.

Xin lỗi em anh đến chậm rồi.

Linh hồn của Lạc Hân vô thức đi theo anh, cô nhìn người đàn ông lạ đang ôm thi thể của mình khóc. Cô không nhớ rõ là hai người có gặp nhau chưa, cô chỉ thấy có chút quen mặt.

Hai bàn tay cô vô thức muốn chạm vào người đàn ông ấy, nhưng cô là linh hồn sao có thể đụng vào người sống được chứ.

Cô theo anh chứng kiến tất cả mọi chuyện, cô thấy chính mình được chôn cất, anh đón các em của cô lên để dự tang lễ.

Mọi thứ trong tang lễ đều do anh lo liệu, anh còn an táng cô và mẹ ở cạnh nhau.

3 đứa em của cô bọn chúng khóc rất nhiều, cùng lúc mất đi mẹ và chị cả sao bọn chúng không đau lòng cho được chứ.

Lạc Hân nhìn em gái Lục Hàm con bé năm nay chỉ vừa tròn 20 tuổi. Tương lai con bé sẽ gánh vách lo cho hai đứa nhóc Lâm và Đạt, nhìn dáng người nhỏ gầy của em gái Lạc Hân đau lòng xót xa.

* Xin lỗi em chị hai không thể chăm sóc cho mấy đứa được rồi. Kiếp sau nếu có cơ hội hãy tiếp tục làm chị em với nhau nhé. *

Bọn trẻ khóc đến mệt lả, rồi ngủ gậc dựa vào nhau, Lạc Hân thấy người đàn ông cẩn thận cho người bế bọn trẻ về phòng ngủ.

Cô bay theo anh, anh quỳ trước di ảnh của cô mà lặng lẽ rơi nước mắt. Trông anh rất đau lòng cô không muốn anh đau lòng vì cô như vậy, hai người đâu có thân thiết như thế vì sao anh lại tốt với cô như thế?

Bổng anh lên tiếng nhưng giọng nặng nề khá nhỏ, cô không nghe rõ nên lại gần.

" Lạc Hân em là cô bé xấu xa, em đã nói sẽ chờ tôi mà? Tại sao lại không chờ tôi, tôi đã về rồi tại sao lại không kịp? Em ngốc quá vì sao lại đi như vậy em còn có tôi mà "

" Tôi không biết em có nhớ tôi hay không nữa. Lúc chúng ta gặp nhau em không nhìn rõ mặt tôi nhưng tôi lại nhìn rõ khuôn mặt của em. Em cười với tôi em an ủi khích lệ bà nói chuyện với tôi "

" Em nói tôi phải mạnh mẽ và cố gắng lên mà. Lúc đó tôi chỉ lặng lẽ nghe em nói em lúc đó hiểu lầm tôi có ý định tự s.at, nên đã an ủi tôi khuyên răn tôi khích lệ tôi. Em còn tặng cho tôi cái móc khóa của em, em nói là vật may mắn của mẹ cho em. Em cho tôi hi vọng tôi sẽ được may mắn và vượt qua khó khăn. "

Lúc bày Lạc Hân mới nhớ ra khi du học ở Singapor cô có giúp đỡ và cho móc khóa may mắn của mình cho một người đàn ông, thì ra là anh sao? Dịch Luân!

" Tôi tìm em rất lâu khi tôi tìm được rồi thì em đã làm vợ người khác. Tôi chúc phúc cho em cứ nghĩ em sẽ hạnh phúc, nào ngờ mọi chuyện lại thành như vầy. Tôi hối hận lắm nếu lúc đó tôi mạnh dạn hơn chủ động hơn thì có lẽ em sẽ không chết uất ức như vậy. Hân Hân em có đang trách tôi không? "

Lạc Hân lắc đầu, chuyện này sao có thể trách anh là do số phận đã vậy là cô đã chọn nó, kết quả như này là do cô đã chọn sai lầm mà thôi.

Mạnh Dịch Luân hai mắt đã đẫm nước mắt đỏ ửng, anh vội vàng lấy tay gạt đi nước mắt xuống.

" Hân Hân! em yên tâm tôi sẽ thay em chăm sóc và lo cho các em của em. Tôi sẽ cho chúng một tương lai tốt nhất! Những kẻ hại em tôi sẽ khiến bọn chúng trả giá! "

Dư Lạc Hân không ngờ vì mình mà Mạnh Dịch Luân thu mua tập đoàn Triệu Thị, anh đã tận tay bắt ba mẹ con Triệu Hoàng nhốt lại đem họ đánh trả lại những trận đòn giày vò mà cô đã từng chịu đựng.

Dịch Luân đày đọa họ một tháng trời xong rồi lại đem Triệu Hoàng giao cho cảnh sát với tội danh bạo hành gia đình và tàn trữ ma túy, còn Đặng Hoa và Triệu Ngọc bị anh đem vứt ở khu ổ chuột mà tự sinh tự diệt.

Anh nhận các em của cô làm em nuôi, chu cấp và chăm sóc bọn trẻ đến khi ra trường, bảy năm không ngắn không dài nhưng cô lại thấy hết tất cả.

Anh thật ngốc, vì một cái ân mà làm đến như vậy ư? Có đáng không?

Đáng chứ với Mạnh Dịch Luân rất đáng!

Cô xứng đáng để anh làm thế! Không phải vì chữ ơn mà là vì chữ yêu, anh thật sự đã yêu cô, anh yêu cô hơn chính bản thân anh nghĩ.

Mù quáng, bi lụy, ngốc nghếch đều chả sao anh tự nguyện.

Linh hồn của Lạc Hân cứ mãi vấn vương nhân gian có lẻ vì oán niệm cũng như là chết do tự sát, nhìn thấy năm nào anh cũng đến mộ thăm cô. Lạc Hân xót xa tấm lưng gầy to lớn của anh đang run rẩy, cô nghe rõ từng hơi thở tiếng khóc của anh.

Cô buồn lắm, nhưng chẳng thể làm gì chỉ biết đưa tay chạm vào hư vô, mong muốn lau đi giọt nước mắt trên mặt của anh.

Cô muốn ôm anh muốn nói với anh rằng không cần vì mình mà đau khổ như thế. Anh có thể sống cuộc sống giàu có hạnh phúc bình yên của mình mà cô đã chết rồi anh không có lỗi.

Đáng tiếc là hai người không có duyên, nếu cô gặp anh lại một lần nữa thì có lẻ mọi chuyện cũng không có kết quả như này.

Mạnh Dịch Luân ngã gục xuống mộ của cô, Lạc Hân hốt hoảng nhìn người đưa anh đi. Cô theo tới bệnh viện tận mắt thấy bác sĩ đang khám cho anh.

Dịch Luân tỉnh dậy trong mơ màng anh hình như nhìn thấy cô, anh cứ tưởng mình đang mơ nên mỉm cười nhìn linh hồn cô. Lạc Hân cảm nhận được hình như anh đang nhìn mình cô vô thức mỉm cười, hai người một thực một ảo đối mặt với nhau.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK