Trong phòng, một cô gái khác đang ngồi ngay ngắn bên bàn trang điểm, trên người vận áo vân yên sam thêu phượng hoàng vàng óng ả, chiếc váy màu địa hoàng với hoa văn song điệp vân thiên thủy uốn lượn thướt tha, cùng khăn choàng mỏng như sương sa được dệt điểm thêm đóa mẫu đơn. Búi tóc thanh nhã, bên trên đội ngũ phượng Triêu Dương ngậm châu ngọc, đáng tiếc khuôn mặt đã bị diện sa[1] che khuất, chỉ còn lộ ra đôi mắt sáng trong, khiến lòng người mong nhớ.
"Lại có chuyện gì nữa đây, Tiểu Thúy." Cô gái vẫn như trước chăm chú xem quyển sách trên tay. Đối với tính cách của Tiểu Thúy, Tần Minh Nguyệt thực hiểu rõ, dù là những chuyện nhỏ như hạt vừng cũng bị nàng ta làm như trời sắp sập vậy.
Tiểu Thúy khẽ vỗ vỗ trái tim đang quá mức xúc động, lấy lại bình tĩnh rồi mới lên tiếng: "Cách cách, lần này quả thật trời sập đến nơi rồi."
"Em yên tâm, cho dù trời có sập xuống cũng còn nóc nhà phía trên. Nói ta nghe, lần này là chuyện gì?" Ánh mắt Tần Minh Nguyệt trước sau cũng không rời khỏi quyển sách.
Bộ dáng phớt lờ như không có chuyện gì này của Tần Minh Nguyệt là có ý gì? Tiểu Thúy tôi không tin cách cách có thể không để tâm đến việc lần này, "Lão gia vừa từ cung hồi phủ, người nói Hoàng thượng đem tiểu thư tứ hôn[2] cho Vĩnh Lạc Vương gia."
"Tứ hôn?" Có nhầm hay không, năm nay nàng chỉ vừa tròn mười sáu.
"Người thấy chưa, chẳng phải là trời sắp sập rồi sao." Trước kia cách cách luôn bảo tôi là là kẻ hữu danh vô thực[3], lần này tôi cũng không sợ thiên họa đại loạn, đi theo Tần Minh Nguyệt đã lâu, ngay cả Tiểu Thúy không biết chữ tôi cũng có thể dùng chút thành ngữ điển cố.
Tuy trong lòng cả kinh, nhưng Tần Minh Nguyệt luôn tỏ ra kiên cường, gặp chuyện gì nàng cũng không biểu lộ cảm xúc thật. "Vĩnh Lạc Vương gia kia ta không biết rõ, nhưng nghe người ta nói anh ta cũng thuộc vào hàng tuấn mỹ nam tử nhất nhì."
"Thật vậy a, Vĩnh Lạc Vương gia cả kinh thành không ai không biết, em nghe đồn tất cả những cô gái gặp qua anh ta đều đem lòng mê luyến." Mà ngay cả trong đám nha hoàn, chuyện về Vĩnh Lạc Vương gia cũng là đề tài muôn thưở.
Người tuấn mỹ đến thế, nếu không phải do Hoàng thượng tứ hôn, e là không có khả năng sẽ kết hôn với một vị cách cách vốn xấu xí ai ai cũng biết. "Đi, ta đi hỏi a mã sao lại thành ra thế này."
Trong đại sảnh, Tần vương gia đang ngồi thưởng trà cùng phúc tấn.
"A mã, ngạch nương."
"Minh Nguyệt, mau tới đây. A mã và ngạch nương đúng lúc cũng có chuyện muốn nói với con."
Tần Minh Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế phía bên trái.
"Minh Nguyệt, hôm nay trên triều, Hoàng thượng tứ hôn con cho Vĩnh Lạc Vương gia, ngày kết hôn đã định là mười lăm tháng này." Tần Vương gia nhìn nhi nữ Minh Nguyệt.
Chuyện tứ hôn này, Minh Nguyệt đương nhiên hiểu được dụng ý của Hoàng thượng. Người là muốn củng cố địa vị của hoàng gia, nếu không thì vị Vĩnh Lạc Vương gia tuấn mỹ kia làm sao đáp ứng, dù sao bản thân nàng cũng biết Tần Vương phủ có một Minh Nguyệt cách cách vô cùng xấu xí là nàng. "A mã, Hoàng thượng lẽ nào không biết con vốn dĩ là một cách cách rất xấu xí sao?"
"Chớ có nói bản thân như vậy. Mặc kệ dung mạo con ra sao, trong lòng a mã và ngạch nương, con mãi mãi là đứa con gái mà chúng ta trân quý nhất", Tần phúc tấn đi qua nắm chặt tay nàng ôn nhu nói.
"Phải đó, Minh Nguyệt. Con không cần để ý chuyện người khác nói như thế nào, con luôn là hòn ngọc quý trong tay a mã."
Đã qua bao năm, bất luận nàng đi đến đâu cũng nghe người ta nói đến Minh Nguyệt cách cách của Tần Vương phủ, dường như bản thân nàng đã sớm bị biến thành món trà giải khuây sau bữa ăn của bọn họ. Nếu nàng thực sự muốn lưu tâm, chỉ sợ là đã sớm hương tiêu ngọc tổn[4]. Những chuyện ấy nàng chẳng để tâm, chính vì thế mà so với nam tử nàng lại càng có tầm nhìn sâu rộng, bản thân cũng không hề vì người khác mà tiếc nuối cho dung mạo xấu xí. Cái nàng muốn chính là có thể dùng vẻ đẹp bên trong cùng sánh vai, ganh đua cao thấp với người đời. Bởi thế, đối với những lời chỉ trỏ, đồn đại vô căn cứ bên ngoài, dù có ra sao, nàng vẫn sống rất vui vẻ, ý nghĩa.
_________________
[1] Diện sa : khăn che mặt, mạng che mặt
[2] Tứ hôn : ban hôn, chỉ hôn
[3] Bản gốc : 雷声大雨点小 - Lôi thanh đại, vũ điểm tiểu.
[4] Bản gốc : 香消玉损 - Hương tiêu ngọc tổn. Ý nghĩa : tựa như đá rơi, hoa héo tàn, dùng so sánh khi vẻ đẹp tuổi xuân của cô gái mất đi. Thành ngữ tương đương : hương tiêu ngọc vẫn, hương tiêu ngọc toái, ế ngọc mai hương.