• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm sao vậy, nàng chưa có làm gì a, chẳng lẽ tại cái vuốt ve khi nãy sao ---? Ngay khi Tần Minh Nguyệt còn đang mơ màng đã bị Hách Liên Vũ đặt ở dưới thân.

Vừa trải qua một một hồi triền miên, cơ thể Tần Minh Nguyệt đã thích ứng hơn rất nhiều. Hách Liên Vũ không nghĩ ngợi nhiều, hôn lên môi Tần Minh Nguyệt, hai tay chơi đùa với bộ ngực ngọc nữ kia, hạ thân nhẹ nhàng cao thấp ma sát qua lại tại nơi huyền bí kia.

Tần Minh Nguyệt cảm thấy đầu óc nàng trống rỗng, hạ thân di chuyển về phía Hách Liên Vũ đáp lại anh, thân thể chậm rãi hưởng ứng. Cùng Hách Liên Vũ triền miên mê đắm, hai tay nàng gắt gao ôm lấy cơ thể anh, hạ thân vặn vẹo, thầm nghĩ muốn lấp đầy nơi còn thiếu trên người nàng.

Cảm giác được khát khao từ thân thể người tình, Hách Liên Vũ rất mãn nguyện, động tác cũng mạnh mẽ hơn, lập tức khiến Tần Minh Nguyệt thở dốc.

Nam nhân này thật xấu xa, khiến nàng như đã muốn đặt chân đến thiên đường. Thân thể nàng phiêu diêu tựa như đang trôi trên không trung, trời xanh mây trắng, còn có chim nhỏ bay lượn.

Lúc nàng còn đang mơ hồ, chưa khôi phục lí trí, Hách Liên Vũ mạnh mẽ tiến vào, toàn bộ đều nằm trong cơ thể Tần Minh Nguyệt, anh ôm chặt nàng tiếp tục triền miên.

"A, a nha. . . ." Tần Minh Nguyệt không khống chế được mình nữa, khẽ kêu lên thành tiếng.

Nghe được tiếng nàng kiều mị, Hách Liên Vũ càng thêm hưng phấn. Khi nãy vì hồi hộp nàng không lên tiếng, giờ thì khác, Tần Minh Nguyệt có lẽ không còn làm áp lực với bản thân nàng, vừa chuyển động vừa hưởng ứng, còn phát ra âm thanh hoan khoái.

"Lại đây nào." Hách Liên Vũ ôm Tần Minh Nguyệt đặt lên người anh, để thân thể nhỏ bé ấy nằm trên cơ thể cao lớn.

Ghé vào lồng ngực rộng của Hách Liên Vũ, nghe tiếng tim anh đập liên hồi, Tần Minh Nguyệt vừa thỏa mãn vừa hạnh phúc. Mặc kệ ngày mai có ra sao, Tần Minh Nguyệt thật muốn khoảnh khắc này ngưng đọng, để giây phút này tồn tại mãi mãi.

Hách Liên Vũ nhẹ nhàng vỗ về, chơi đùa cùng mái tóc dài của Tần Minh Nguyệt. Qua mười tám năm, rốt cuộc anh cũng tìm được người quan trọng nhất trong lòng mình, chính là Tần Minh Nguyệt. Khoảng thời gian một tháng không ngắn cũng không dài, ban đầu là tranh cãi hiện giờ hạnh phúc bên nhau, hai người cùng nhớ lại quãng thời gian trước.

"Vương gia, nếu thiếp thật sự là một người xấu xí, chàng còn yêu thích thiếp không?" Tần Minh Nguyệt không biết Hách Liên Vũ thích nàng từ khi nào, chẳng lẽ vì thấy được khuôn mặt này nên thích nàng sao? Nếu thật như thế, thì đây không phải là yêu, đơn thuần là trông mặt bắt hình dong mà thôi. Tuy nàng hiểu hai người chỉ là phu thê hữu danh vô thực, chuyện này có hỏi hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng trong lòng nàng rất muốn biết câu trả lời.

Về chuyện này, Hách Liên Vũ cũng thường tự hỏi bản thân, "Có lẽ nó bắt đầu từ lần đầu tiên hai ta gặp mặt, cũng có lẽ nguyên nhân vì ta cũng nàng tranh cãi, hoặc cũng có thể là kết quả sau khi ta nghe nàng gảy đàn, ta không biết chính xác nữa. Lần nàng về nhà mẹ, ta cảm thấy rất buồn bực, lúc nào cũng nghĩ đến giọng nói, dáng điệu, nụ cười của nàng, có lẽ ta đã yêu nàng từ khi ấy, chỉ là bản thân không muốn thừa nhận mà thôi." Hách Liên Vũ dịu dàng thành thật nói.

Đây cũng là đám án mà nàng muốn nghe, vậy còn bản thân mình, từ khi nào nàng đã thích Hách Liên Vũ? Chẳng lẽ là lần đầu tiên gặp mặt ấy, vì khuôn mặt tuấn mỹ mà ta để ý đến chàng sao? Không, không thể, nàng không phải người trọng dung nhan. Nàng luôn mong mỏi tìm được người có thể đồng tâm, thấu hiểu lòng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK