• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vương phi đâu?" Xong việc, Hách Liên Vũ lập tức phóng ngựa về điện Tiêu Phòng.

"Khởi bẩm Vương gia, Vương phi đọc sách trong thư phòng."

Hách Liên Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng, nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đang chăm chú xem quyển sách trên tay. "Nàng đang đọc gì vậy?"

Vừa thấy Hách Liên Vũ, Tần Minh Nguyệt buông quyển sách đứng dậy, "Ngài xong việc rồi sao?"

"Nàng cứ ngồi đi." Hách Liên Vũ cẩn thận đưa nàng quay lại ghế ngồi. "Nàng khỏe lên chưa? Có còn chỗ nào không thoải mái không?"

"Ta. . . thiếp đã khỏe rồi, thật xin lỗi, khiến ngài gặp nhiều phiền toái." Tần Minh Nguyệt áy náy nhìn Hách Liên Vũ.

"Nàng ngốc, đều tại ta lo lắng không chu đáo, hại nàng phải đứng lâu như vậy, còn bị ngất xỉu." Hách Liên Vũ đau lòng nhìn Tần Minh Nguyệt, nhẹ nhàng gỡ bỏ khăn che trên mặt nàng.

"Thiếp không sao rồi, nếu ngài còn có việc, thì cứ đi đi."

"Không sao, mọi thứ xong cả rồi. Ta lo lắng cho nàng nên vội về xem." Hách Liên Vũ vừa nói vừa khẽ vuốt ve khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Tần Minh Nguyệt.

Được Hách Liên Vũ dịu dàng chạm vào, Tần Minh Nguyệt cảm thấy mặt nàng đang nóng lên, vội cúi đầu ngượng ngùng.

Nhìn khuôn mặt trắng ngần của nàng ửng hồng, Hách Liên Vũ không khỏi kinh ngạc, nhẹ nhàng nâng cằm nàng, đặt một nụ hôn lên môi.

Khi hơi thở Hách Liên Vũ phả vào mặt nàng, trôi tuột vào tận lòng, khiến thân thể Tần Minh Nguyệt cảm thấy được sự thay đổi.

Đôi môi mềm mại, vị ngọt như đóa đinh hương không khỏi khiến Hách Liên Vũ ngây dại. Tay anh gắt gao ôm lấy thân thể nàng.

Hai người dây dưa không thôi, như thể chàng thiếp hòa hợp khiến cả người Tần Minh Nguyệt ngày càng nóng lên.

Hôn mãi đến khi Tần Minh Nguyệt thở hổn hển, Hách Liên Vũ mới buông ra, nhìn khuôn mặt kiều diễm, đôi môi đỏ mọng ưới át của nàng, nhưng anh đành nuốt xuống những dục vọng đang sục sôi. "Đợi khi về rồi chúng ta tiếp tục."

Phải rồi, nơi này là hoàng cung a. Mặt Tần Minh Nguyệt càng đỏ hơn.

"Đêm nay Hoàng thượng thiết yến chiêu đãi Vương tử và công chúa Thanh quốc tại ngụ hoa viên, đến lúc đó văn võ bá quan và gia quyến đều có mặt, nàng hãy cùng đi với ta." Hách Liên Vũ ôm chặt Tần Minh Nguyệt trong lòng.

"A mã thiếp cũng đến sao?" Tần Minh Nguyệt khẽ hỏi.

"Đương nhiên, ngạch nương nàng cũng đến."

"Thiếp đi với ngài." Thực ra nàng không muốn dự yến hội kia, đơn thuần chỉ muốn gặp a mã và ngạch nương mà thôi.

"Nếu nàng không thích thì cũng không cần miễn cưỡng." Hách Liên Vũ biết nếu Tần Minh Nguyệt đến, khẳng định những ngươi kia sẽ lại bàn tán về cách cách xấu xí. Tuy biết rằng không phải, nhưng Hách Liên Vũ cũng không muốn ai khiến nàng ủy khuất.

"Thiếp không sao." Tần Minh Nguyệt biết Hách Liên Vũ lo lắng cho nàng.

"Vương gia, Hoàng thượng mời ngài quá bộ."

Ngoài cửa vang lên tiếng của Hách Võ.

"Ta biết rồi. Giờ ta phải đi." Vất vả lắm mới có chút thời gian bên Tần Minh Nguyệt, anh không ngờ lại ngắn ngủi đến vậy.

"Ngài mau đi đi." Nếu Hoàng thượng triệu kiến, hẳn là có việc gấp, cũng không thể để chàng vì ta mà chậm trễ.

"Ta đi đây, tối ta sẽ đến đón nàng." Hách Liên Vũ lưu luyến không rời, hôn lên trán nàng một cái rồi mới rời đi.

Hách Liên Vũ đi rồi, Tần Minh Nguyệt mới nghĩ ra nàng đã quên hỏi chuyện của ca ca. Thôi bỏ đi, dù sao tối nay cũng sẽ rõ.

Cầm lấy quyển sách, một chữ cũng không lọt vào đầu nàng, hiện giờ nàng chỉ nhớ đến một màn khi nãy, càng nhớ đến mặt càng nóng ran. Ta làm sao vậy, sao lại giống như thiếu nữ đến kì động dục, nếu để người khác biết được thì thật xấu hổ a. Tần Minh Nguyệt ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK