• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không thể nào, không thể nào. Hoàng huynh, huynh nhất định đang đùa giỡn với đệ." Hách Liên Vũ thống thiết nhìn Hách Liên Kiệt, anh hi vọng Hách Liên Kiệt sẽ cười bảo, "Huynh chỉ đùa thôi."

"Khi ngự y đến thì đã muộn, nàng thương tâm quá độ đến sinh bệnh. Lời sau cuối nàng nói với ta là hy vọng sau khi nàng ra đi có thể trở về Tần vương phủ."

"Không đâu, Minh Nguyệt chưa chết, nàng không thể chết." Hách Liên Vũ nhìn Hách Liên Kiệt, hi vọng Hách Liên Kiệt có thể nói với anh đây không phải là sự thật.

"Ta đã đem thi thể của nàng giao cho Tần vương gia, ta không biết vì sao lại thành ra thế này." Tuy Hách Liên Kiệt tỏ ra bình thản nhưng trong lòng anh bi thương vô hạn.

"Không, ta không tin, ta không tin." Hách Liên Vũ đau đớn gào thét.

"Tuy bản thân ta cũng không mong đây là sự thật, nhưng chính mắt ta chứng kiến nàng nhắm mắt, rời khỏi thế gian này."

"Là đệ, là đệ hại chết nàng. Đệ từng nói dẫu cho sơn vô lăng thiên địa hợp cũng sẽ không rời xa nàng, nhưng đệ đã bội ước. Nàng nhất định rất hận đệ nên mới ôm hận mà chết. Là đệ đã hại chết nàng." Hách Liên Vũ lầm bầm nói, tựa như một cái xác không hồn.

"Nàng đã cười, nàng đã cười rất đẹp." Hách Liên Kiệt biết, cả đời này anh cũng sẽ không thể nào quên được nụ cười tuyệt mĩ cuối cùng kia của Tần Minh Nguyệt.

"Đệ đi tìm nàng. Đệ phải đi tìm nàng." Hách Liên Vũ nói xong liền lao ra phía cửa.

Hách Liên Kiệt bèn kéo anh lại, "Đệ đi rồi Ngọc Cơ công chúa phải làm sao? Cho dù đệ hờ hững Ngọc Cơ, nhưng còn quốc gia đại sự."

"Công chúa? Quốc gia? Trong lòng đệ không gì quan trọng bằng Minh Nguyệt, dẫu có phải phụ cả thiên hạ, đệ cũng không muốn mất đi nàng. Minh Nguyệt không còn, cuộc đời này đối với đệ không còn ý nghĩa." Hách Liên Vũ cởi bỏ y phục tân lang, ném xuống đất.

"Đệ bình tĩnh lại đi, ta biết cái chết của Minh Nguyệt khiến đệ chịu đả kích lớn, nhưng đệ nên lấy đại cuộc làm trọng." Hách Liên Kiệt giữ chặt tay Hách Liên Vũ không buông. Tuy rằng trong lòng giang sơn hay mỹ nhân đều quan trọng, nhưng chuyện này ảnh hưởng đến cả thiên hạ Đại Minh.

"Đại cuộc, đại cuộc cái gì chứ. Mất đi nữ nhân mình yêu thương thì không quan trọng sao? Nàng là người con gái đệ yêu nhất trên đời này, đệ yêu nàng hơn cả bản thân mình, ấy thế mà cũng chính tay đệ đã hại chết nàng. Huynh bảo đệ làm sao bình tĩnh đây, chẳng lẽ nhìn mặt nàng lần cuối đệ cũng không thể sao?"

"Chờ qua đêm nay, mai ta sẽ để đệ đi. Người đâu, đưa vương gia về điện Tiêu Phòng."

Vài tên thị vệ bước vào, một trái một phải đưa Hách Liên Vũ đi.

Hách Liên Vũ cũng không phản kháng, mất đi người con gái thương yêu nhất đối với anh mà nói giống như đã mất hết tất cả. Thân thể này cũng chỉ là một cái xác không hồn, đẫu đi đâu cũng chỉ là một cái xác rõng, không có tâm, càng không có linh hồn.

"Vương gia, vương gia, người làm sao vậy?" Thấy Hách Liên Vũ bị thị vệ áp giải về, Hách Võ vội vàng đi theo.

Mấy tên thị vệ buông Hách Liên Vũ ra.

Anh ngồi bất động trên ghế, không nói một lời, hai mắt mông lung không điểm tựa.

"Vương gia, vương gia." Hách Võ gọi liền vài tiếng, nhưng anh chẳng phản ứng.

Giờ bái đường thành thân đã sắp đến, nhưng sao vương gia lại như người mất hồn thế này, vậy phải làm sao đây.

"Minh Nguyệt, không được, ta phải đi tìm Minh Nguyệt." Hách Liên Vũ đứng phắt dậy, chạy ra ngoài.

"Vương gia, vương gia, người định đi đâu?" Hách Võ liền đuổi theo.

"Khởi bẩm vương gia, hoàng thượng có chỉ, hôm nay vương gia không thể rời khỏi điện Tiêu Phòng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK