Tần Minh Nguyệt xoay người liếc mắt nhìn anh ta, thản nhiên đáp: "Chuyện cũng đã rồi, cho dù ta khóc lóc làm loạn cũng chẳng thể vãn hồi."
"Chẳng lẽ nàng cam tâm nhìn trượng phu của mình bị người khác cướp đi sao?"
"Người khác? Đó chẳng phải là muội muội của ngài sao?" Từ lúc yến hội, Tần Minh Nguyệt đã nhận ra ánh mắt đặc biệt mà Tư Mã Ngọc Cơ dành cho Hách Liên Vũ, nàng chỉ không ngờ lại tiến triển nhanh đến vậy.
"Dù là muội muội của ta, ta cũng không thể quản được chuyện muội ấy yêu thích trượng phu của người khác. Nàng vẫn còn chưa nhìn rõ sao, chính trượng phu của nàng tạo cơ hội để có thể cùng muội muội ta ở chung một chỗ." Nói đến thế, nhưng Tư Mã Phong thật sự không có ý châm chọc Tần Minh Nguyệt mà ngược lại, anh thật sự lo lắng cho nàng.
Tần Minh Nguyệt xoay người nhìn xa xăm, không ngờ cuộc hôn nhân này nhanh như vậy đã kết thúc, còn chưa kịp cảm nhận, chưa kịp hiểu ra đã biến thành hoài niệm. "Phải, lòng người khó đoán, ai có thể quản được trong tim người có ai." Tần Minh Nguyệt cảm thán nói.
"Nàng cứ như vậy buông tay sao?" Tư Mã Phong ướm hỏi.
"Nước và nhà? Ngài cho rằng ta có quyền chọn lựa sao?" Tần Minh Nguyệt nhìn thẳng mặt Tư Đồ Hách, không đáp hỏi lại.
Quả là một cô gái thông minh, "Nàng đúng là một cô gái thông minh." Tư Mã Phong tán thưởng nhìn nàng.
Thông minh ư? Nếu thông minh ta sẽ không lún sâu đến vậy, nếu thông minh ta sẽ không đau khổ đến nhường này, nếu thông minh ta sẽ không đến giờ phút này vẫn còn mong chờ một đáp án khác. "Cô gái khôn ngoan nhất, thật đáng buồn." Nói xong, Tần Minh Nguyệt tự cười chế giễu.
Cô gái này mắc kệ ra sao cũng đều rất xinh đẹp, rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ, cũng sắc sảo khiến người ta phải tán thưởng. "Ta không cho là vậy, tuy một người có thể nắm được vận mệnh của mình nhưng cũng không thể nắm được vận mệnh của kẻ khác, cho dù kẻ ấy có là người ta yêu thương nhất."
Vận mệnh sao? Bản thân nàng hiện tại không phải là đang trốn tránh vận mệnh sao, xem ra nàng lại làm chuyện ngu ngốc rồi. "Cám ơn ngài, Minh Nguyệt cáo từ trước." Chuyện gì đến cũng phải đến, trốn tránh cũng vô dụng, chi bằng dũng cảm đối mặt.
"Vương phi đi thong thả." Nhìn bóng dáng Tần Minh Nguyệt dần khuất xa, tuy rằng tình huống này phát sinh đúng như anh đã dự liệu, nhưng lòng anh chẳng thấy vui. Có lẽ anh không muốn nhìn thấy nàng tổn thương, lại càng không muốn nàng buồn bã.
"Vương phi, vương gia hiện tại đang ở chỗ Hoàng thượng, Hoàng thượng mời người qua bên ấy." Hách Võ chuẩn bị vào hoa viên tìm Tần Minh Nguyệt thì đã thấy nàng xuất hiện trước mặt.
"Được." Tần Minh Nguyệt theo Hách Võ đến Càn Thanh cung.
Tiến vào ngự thư phòng, Tần Minh Nguyệt cảm giác được bầu không khí nặng nề, áp lực lớn đến độ khiến người ta như nghẹt thở.
"Tham kiến Hoàng thượng."
"Đứng lên đi. Người đâu, ban tọa cho Vương phi."
"Tạ ơn Hoàng thượng." Tần Minh Nguyệt đứng lên, lại ngồi lên chiếc ghế thái giám vừa mang tới, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Hách Liên Vũ và Tư Mã Ngọc Cơ đang ngồi đối diện.
"Minh Nguyệt, thật xin lỗi, ta cũng không biết tại sao lại như thế này." Hách Liên Vũ lo lắng nhìn Tần Minh Nguyệt, anh muốn giải thích nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Tần Minh Nguyệt thoáng nhìn Hách Liên Vũ nhưng không nói gì, trên mặt nàng cũng không lộ chút cảm xúc.
"Trẫm nghĩ sự tình ra sao hẳn Vương phi cũng đã rõ. Trẫm muốn biết ý kiến của khanh." Hách Liên Kiệt nhìn về phía Tần Minh Nguyệt. Tuy rằng không không hiểu rõ vì sao chuyện này lại xảy ra, nhưng trong lòng Hách Liên Kiệt cũng có chút chờ mong.