Tần Minh Nguyệt mở mắt ra đã thấy Tư Mã Phong ngồi bên giường nhìn nàng.
"Ta sao lại ở đây?" Kì quái, sao Tư Mã Phong lại ở trong phòng của nàng nhỉ.
"Nàng đang ngủ, nên ta ôm nàng đến phòng ta nghỉ ngơi."
Phòng của Tư Mã Phong? Tần Minh Nguyệt nhìn kĩ lại, quả đúng là không phải phòng của nàng. Nếu để người khác biết được nàng ngủ trong phòng của nam nhân khác thì đúng là nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
"Đa tạ ngài, ta muốn trở về." Tần Minh Nguyệt khẩn trương xuống giường, nàng cũng không rõ mình đã ngủ bao lâu, không biết Hách Liên Vũ có tìm nàng không.
"Đợi một chút, nàng đem vật này đi."
"Cầm?" Tư Mã Phong thế nhưng lại đưa cho nàng tuyệt thế hảo cầm kia. "Vật này, ta không thể nhận."
"Ta không phải đã nói rồi sao? Hảo cầm xứng tri âm, chỉ có nàng mới xứng đáng sở hữu nó, mong nàng không phụ tâm ý của ta đối với cây đàn này."
Tần Minh Nguyệt ngắm cây đàn, đây đúng là thứ mà nàng hằng ước ao, nhưng dù Tư Mã Phong nói vậy, nàng cũng không có lý do gì để nhận a. "Nếu được, ta xin mua lại cây đàn này."
"Nếu dùng đến tiền tài, chẳng phải là đang xỉ nhục hảo cầm này sao?"
Cũng phải, quả thật có những thứ không phải dùng tiền là có thể mua được. "Vậy đa tạ vương tử, nếu ngài có gì cần xin cứ nói."
"Nàng đã nói vậy thì nếu có việc, ta nhất định sẽ tìm nàng giúp đỡ." Tư Mã Phong hiểu rõ nếu anh không nói vậy, Tần Minh Nguyệt nhất định sẽ không chịu nhận lấy.
"Vậy ta xin cáo từ." Tần Minh Nguyệt ôm đàn rời đi.
o0o
"Minh Nguyệt, nàng đã đi đâu? Hại ta tìm khắp nơi, thật lo muốn chết rồi." Thấy Tần Minh Nguyệt trở về, Hách Liên Vũ vội ra nghênh đón.
Đi đâu à, chuyện này cũng thật khó nói, không thể bảo rằng đầu tiên Hoàng thượng triệu kiến, sau lại gặp Tư Mã Phong. "À, thiếp. . . vương tử Thanh quốc sở hữu một cây đàn tốt nên mời thiếp qua xem một chút. Cự tuyệt cũng không hay nên thiếp đành nhận lời."
"Chính là cây đàn nàng ôm trong tay đây sao?"
"Phải."
"Thật đúng là cây đàn hiếm có, ta chưa từng thấy qua. Ta tin chắc nếu dùng cây đàn này gảy một khúc, nhất định sẽ cho ra những âm thanh tuyệt vời."
"Ừm, cây đàn này chính là【phượng vĩ cổ cầm 】trong truyền thuyết, đương nhiên những loại khác không thể sánh bằng."
"【Phượng vĩ cổ cầm 】? Ta nhớ trong một cuốn sách từng ghi chép lại rằng, cây đàn nãy chẳng những chắc chắn vô cùng, mà mỗi sợi dây dàn còn phát ra ánh sáng. Nó không chỉ tấu ra tiên khúc tuyệt hảo mà còn thấu tận lòng người, khiến người ta thấm thía vô cùng."
"Đúng vậy a, đích thực là hảo cầm."
"Vương tử vì sao lại đem bảo cầm này tặng cho nàng nhỉ?"
"Chuyện này thiếp cũng không rõ." Tần Minh Nguyệt nào phải cô ngốc, nàng đương nhiên hiểu rõ tình cảm của Tư Mã Phong.
"Vị vương tử này cũng thật kì quái." Hách Liên Vũ nâng cằm suy nghĩ.
"Phải rồi, chuyện giữa chàng và công chúa ra sao?" Tần Minh Nguyệt cắt ngang dòng suy nghĩ của Hách Liên Vũ. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra, Tần Minh Nguyệt chưa bao giờ nghĩ rằng Tư Mã Phong lại vì chuyện của nàng mà phiền não.
"Ta cũng đang định nói với nàng." Vẻ mặt Hách Liên Vũ bỗng ủ rũ hẳn.
Nhìn vẻ mặt anh, Tần Minh Nguyệt liền đoán được hẳn chuyện này không thuận lợi. "Công chúa nói thế nào?"
"Nàng ta cũng không nói gì." Dù gì cũng liên quan đến chuyện trong sạch một đời của một cô gái, anh không thể phủ nhận càng không thể không thừa nhận. Đã là nam nhân thìphải thừa nhận sai lầm của bản thân.
Xem ra chuyện này quả thật không đơn giản. "Nếu công chúa bắt chàng chịu trách nhiện thì chàng định thế nào?" Tần Minh Nguyệt hiểu rõ đáp án chỉ có một, nhưng nàng vẫn muốn nghe điều này từ chính miệng Hách Liên Vũ.