"Tỷ là Tần Minh Nguyệt, tỷ gọi đệ là tiểu vương tử, thế nào?"
"Không cần đâu, bọn họ mỗi ngày đều gọi đệ như thế, đệ thật phiền muốn chết." Hách Liên Thành chu cái miệng nhỏ nhắn ra bộ mất hứng.
Tần Minh Nguyệt liền bảo, "Nếu vậy ta gọi đệ là Thành Thành, được không?"
"Thành Thành? Vậy cũng được, cứ vậy đi. Đệ gọi tỷ là Minh Nguyệt tỷ tỷ."
"Được a." Làm tỷ tỷ so với thẩm thẩm đương nhiên tốt hơn nhiều. Dù sao ta cũng chỉ mới mười sáu tuổi, không muốn bị gọi thành lão bà đâu.
"Vừa rồi Minh Nguyệt tỷ tỷ không phải nói sẽ chơi với đệ sao? Nói rồi phải giữ lời, không thể đổi ý đâu." Hách Liên Thành nhìn Tần Minh Nguyệt chờ mong.
"Đương nhiên giữ lời, chúng ta chơi gì nào?"
Hách Liên Thành nghiêng đầu suy nghĩ: "Đệ dẫn tỷ đến nơi này." Nói xong, Hách Liên Thành nắm lấy tay Tần Minh Nguyệt, kéo đi về trước.
Nếu đã đáp ứng, thì đâu thể không giữ lời. . . . Tần Minh Nguyệt để tùy ý Hách Liên Thành lôi mình đi.
Vòng qua một cung điện, lại vòng qua một bức tường thành dài, Hách Liên Thành mới dừng lại. "Hay quá, tới rồi."
Tần Minh Nguyệt nhìn qua, hóa ra là một gian phòng đã hoang phế, bốn phía đầy cỏ dại, thoạt nhìn cũng biết đã lâu không có người lui tới. "Thành Thành, nơi này có gì chơi vui?"
"Nơi này vui lắm, chẳng có có chim nhỏ còn có thỏ con, lần trước đệ thấy một con đấy. Nhưng bọn họ không cho đệ đến đây, may mắn hôm nay tỷ nói muốn đến, nên đệ mới có cơ hội trở lại. Minh Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta cùng đi bắt thỏ con nào." Hách Liên Thành nhìn Tần Minh Nguyệt chờ đợi nàng gật đầu.
Vừa nghe có thỏ con dễ thương, Tần Minh Nguyệt cũng hăng hái nói, "Được, hôm nay chúng ta nhất định phải bắt được nó."
Cứ như vậy nhất trí, hai người một lớn một nhỏ rón rén đi về phía bụi cỏ lục soát qua lại.
o0o
Cuối cùng cũng xong, chỉ còn chờ yến hội đêm nay. Hách Liên Vũ thư giãn gân cốt rồi tiến về điện Tiêu Phòng.
"Khởi bẩm Vương gia, Vương phi nói rằng muốn đến hoa viên, không cho chúng nô tì đi theo, cho nên. . . ." Đám cung nữ quỳ rạp trên đất.
"Còn không mau đi tìm cho ta." Hách Liên Vũ quát.
"Dạ." Cách cung nữ sợ hãi đứng dậy, khẩn trương đi tìm Tần Minh Nguyệt khắp nơi.
"Khởi bẩm Vương gia, thuộc hạ vẫn luôn ở cửa canh chừng, không thấy Vương phi đi ra ngoài, cũng không thấy có ai đến." Hách Võ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Hách Liên Vũ đang nổi giận đùng đùng.
Sáng sớm xảy ra chuyện, giờ lại không thấy Tần Minh Nguyệt, Hách Liên Vũ có thể không lo lắng sao? "Chúng ta chia nhau đi tìm, nếu ngươi tìm được nàng, đưa nàng về đây."
"Rõ."
o0o
Lúc này trời đã sẩm tối, tuy vẫn chưa phát hiện được tung tích thỏ con, nhưng hai người lớn nhỏ không định bỏ cuộc, vẫn tiếp tục xem xét xung quanh.
"Thành Thành, mau đến đây, tỷ thấy con thỏ rồi." Tần Minh Nguyệt khẽ gọi Hách Liên Thành đứng cách đó không xa.
"Thật sao? Ở đâu vậy?" Vừa nghe Tần Minh Nguyệt nói phát hiện con thỏ, Hách Liên Thành vui sướng chạy đến nơi mà nàng chỉ. "Oa, đúng là có thỏ, nhỏ nhắn, trắng bóc, thật đáng yêu. Minh Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta cùng bắt nó đi."
"Được, tỷ đến đến ba, chúng ta cùng chạy tới."
Hách Liên Thành gật đầu.
"Một."
"Hai."
"Ba."
Ngay khi hai người cao hứng nghĩ rằng sẽ bắt được nó thì con thỏ kia như có tình đùa giỡn, chạy rất nhanh về phía trước.
"Mau đuổi theo, mau đuổi theo."
"Đừng để nó chạy mất."