Hai tay Hạ Tử Trọng run rẩy dữ dội, băng vải trong tay quấn mấy lần, nhưng vô luận hắn quấn bao nhiêu vòng đi chăng nữa, tựa hồ cũng không có cách nào ngăn nổi dòng máu đỏ sẫm vẫn tuôn ra không ngừng từ ngực Phương Hách.
Tại sao? Tại sao? Nếu không phải lúc nãy cậu ấy vì trị liệu cho cái chân gãy của mình mà dùng hết dị năng trị liệu, hiện tại cũng không đến nỗi phải tiêu hao hết tinh thần lực như vậy, ngay cả bản thân cũng không thể tự cứu được…
Ba tháng, từ khi người yêu phản bội mình, người vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn cũng chỉ còn một mình Phương Hách. Tay nặng nề rũ xuống trên mặt đất, bị người đuổi giết, bị người phản bội, bị người kết phường cướp mất thứ trọng yếu nhất cũng có thể tạm thời không tính đến, nhưng bây giờ, ngay khi Phương Hách thay hắn đỡ một đòn, bản thân thậm chí ngay cả cầm máu cũng không thể giúp cậu!
Vòng tay… Nếu như vòng tay của hắn không bị tên khốn kia cướp mất, trong đó cũng có thể có một ít dược phẩm dùng được!
Đáng chết! Bọn họ rõ ràng đã lấy đi thứ duy nhất mà hắn có thể dựa vào, tại sao còn không chịu bỏ qua, nhất định phải đẩy hắn vào chỗ chết mới hả hê?
Ánh mắt Phương Hách nằm trong lòng hắn đã bắt đầu tan rã, đau đớn kịch liệt nơi ngực khiến cậu cơ hồ không có cách nào phát ra âm thanh, nhưng hai mắt cậu sáng ngời, mang theo mong đợi, mang theo nụ cười, thậm chí tựa hồ còn có một tia hạnh phúc, duy nhất chỉ không có tuyệt vọng trước khi chết.
Thấy cậu tựa hồ như muốn nói cái gì, Hạ Tử Trọng vội vã đến gần bên miệng cậu.
“Thành phố… bảy… sáu… năm trước… Sân luyện tập, cây phù dung… Hạ, học… Học trưởng…”
Âm thanh ngày càng yếu ớt, cho đến khi hoàn toàn biến mất, cậu cố sức nhấc tay lên, chạm vào hai má Hạ Tử Trọng, trong nháy mắt lại vô lực rơi xuống.
Hạ Tử Trọng cảm giác được cơ thể người trong lòng mình thả lỏng, nhẹ đi, sau đó không còn động tĩnh.
Chết rồi, Phương Hách chết rồi.
Người này từ khi tận thế đến, đã cùng hắn trốn ra từ một khu nhà, cứ như vậy mà chết đi.
Hạ Tử Trọng đã từng thấy rất nhiều người chết, tứ chi hay thi thể bọn họ đều không trọn vẹn, dáng vẻ khủng bố. Càng buồn nôn hơn là có đủ loại tang thi còn kéo lê ruột trên mặt đất, óc chảy ra ngoài. Nhưng cũng có một số người may mắn hơn, không biến thành tang thi, chỉ bị ăn còn lại một bộ xương trắng.
Lại nhìn đến người trong lòng so với mình nhỏ hơn hai tuổi, Hạ Tử Trọng lại lần nữa cảm thấy sợ hãi, mờ mịt.
Học trưởng, Hạ học trưởng.
“Grào…” Tiếng gào trầm thấp từ bên người truyền đến, Hạ Tử Trọng căn bản không chú ý tới.
Hắn chỉ ngây ngốc nhìn khuôn mặt của người trong lòng vẫn còn mang nét cười. Hắn còn nhớ, khi lần đầu tiên nhìn thấy người này trong khu nhà, khuôn mặt điềm đạm trắng nõn, đôi mắt sáng ngời, cặp mắt kia rất to, rất sáng, hơn nữa mỗi khi nở nụ cười liền có một cái lúm đồng tiền bên trái, để lại cho hắn không ít ấn tượng – đối với một đứa con trai mà nói, hắn nghĩ cậu ta cũng quá thanh tú rồi, còn mang theo một cảm giác quen thuộc khiến cho hắn tim đập thình thịch.
Bả vai truyền đến một trận đau đớn, Hạ Tử Trọng mờ mịt quay đầu lại, một gương mặt xấu xí kinh tởm đang hưng phấn cắn vai mình.
Một luồng phẫn nộ đột nhiên sinh ra, Hạ Tử Trọng tức giận vung quyền đánh tới con tang thi.
Hạ Tử Trọng là một người bình thường, sau tận thế, hắn trở thành ‘đứa con của trời’, vượt qua giai đoạn sốt cao sẽ có được dị năng. Không chỉ như vậy, hắn cơ hồ vào buổi tối mỗi ngày đều sẽ sốt nhẹ chừng hai canh giờ, đoạn thời gian đó, là lúc nguy hiểm nhất, yếu ớt nhất của hắn.
Càng bất đắc dĩ là, sau mười tiếng sốt cao, thể lực hắn vẫn như trước rất kém cỏi.
Hắn biết, nguyên nhân trọng yếu nhất là do người kia phản bội mình.
Tên đó trộm đi vòng tay của hắn rồi đi nhờ một dị năng cường giả, đối phương ngoại trừ vẻ ngoài ưu tú, dị năng cường đại, e ngại hắn một người so với người bình thường còn yếu ớt hơn, mới phải quyết định bỏ mặt hắn.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, nhìn hình ảnh trước mắt, khiến Hạ Tử Trọng ngạc nhiên đến quên buông nắm đấm ra, hắn nhìn thấy gì? Tang thi bị mình đấm trúng, mặt lõm xuống một lỗ, xoay tròn bay ngược ra ngoài!
Là dị năng sức mạnh cường hóa?!
Cúi đầu nhìn nắm đấm tỏa ra một vòng sáng nhàn nhạt của mình, không, không đúng, nửa năm này bản thân hắn đã nhìn thấy rất nhiều sức mạnh dị năng giả, không người nào có quả đấm có thể phát ra loại ánh sáng này.
Lại một con tang thi gào thét xông đến, Hạ Tử Trọng theo bản năng cương cứng toàn thân, một trận cuồng phong dùng thân thể hắn làm trung tâm, bao phủ bốn phương tám hướng, vài con tang thi nhào tới chỗ mình cũng bị gió to thổi văng vào vách tường phía sau.
Lần này hắn có thể xác định, phong hệ, là phong hệ dị năng!
Có thể…
Hạ Tử Trọng chợt cười to, cười đến nước mắt trào ra, không quan tâm đau đớn trên bả vai, ôm thật chặt người thanh niên trong lòng, cười đến cả người run rẩy.
Dị năng? So với người khác đến muộn nửa năm, coi như mới bắt đầu đã đạt được cấp bậc mạnh hơn, nhưng như vậy thì có ích gì?
Hắn đã bị cắn! Cho dù là dị năng giả, một khi bị cắn, không có dị năng hệ chữa lành cũng lập tức trở thành tang thi, cuối cùng cũng sẽ rơi vào kết cục biến thành tang thi!
Bên người gió càng lúc càng lớn, tang thi phụ cận ngửi thấy mùi máu mà gào thét xông qua, càng lúc càng nhiều.
————
“Nói, tại sao lại không vào được?” Một người đàn ông tuấn mỹ, hơi khom người, túm một kẻ ngã trên mặt đất lanh lảnh hất cằm.
Người ngã trên đất nhìn qua chỉ mới hai mươi tuổi đầu, thân cao gầy, áo sơ mi mở rộng lộ ra nửa cánh tay trắng nõn bên trong, phảng phất như không có máu. Quần áo có chút lôi thôi, tóc hơi rối, nhưng như vậy cũng khiến hắn tăng thêm không ít khí tức dụ hoặc, nhưng đáng tiếc, gương mặt hắn trang điểm quá đậm khiến cho không người nào có thể thấy rõ gương mặt thật của hắn.
“A…a…, Ellen, thật sự, thật sự là cái vòng tay đó…” Đôi mắt được kẻ viền bỗng nhiên trừng lớn, đồng tử khuếch trương lớn hơn một vòng, người nọ vội vã kéo tay Ellen: “Hắn thật sự đã chết rồi? Không phải còn chưa chết đi!”
Ellen híp mắt, hàn quang bốc lên khiến người ta run rẩy: “Đương nhiên đã chết rồi! Thi thể bị tang thi xé thành mảnh nhỏ, nếu không cũng biến thành tang thi…” Bỗng nhiên, thanh âm gã dừng lại, lạnh lùng nói: “Không phải, hắn chỉ là một không gian dị năng giả, có quan hệ gì với cái vòng tay này?”
“Không! Làm sao có thể!” Thanh âm người trẻ tuổi trở nên bén nhọn, mang theo một vẻ thần kinh cuồng loạn: “Từ khi tận thế đến, ba tháng đầu tôi mỗi ngày đều ở đó! Nơi đó có núi có sông có thể trồng trọt, không giống với những không gian dị năng giả khác! Chính hắn đã nói với tôi như vậy, trước tận thế hắn đã phát hiện bên trong cái vòng tay này có không gian rồi!”
“Hừ, có lẽ hắn chỉ đùa cậu thôi? Cũng có lẽ – là cậu đang nói dối?” Ellen đứng thẳng lưng, dùng sức giật ống tay áo khỏi người đang kéo mình, trừng mắt liếc người kia một cái, trời mới biết có phải tên đó chính là không gian dị năng cố ý trêu đùa hay không? Nếu không phải người này thề son thề sắt chính mình đã tiến vào không gian kia, còn khẳng định nó không giống với không gian dị năng giả khác, có thể cho người tiến vào, thì hắn sao lại tin tưởng chứ?
Người trẻ tuổi toàn thân bắt đầu run rẩy, có lẽ… Có lẽ nói không chừng tên đó thực sự chỉ tùy tiện nói đùa mà thôi. Có lẽ bản thân ở trong không gian gần ba tháng là do thứ khác trên người tên đó, chứ không phải cái vòng tay này?
Không! Không được! Mình đã phản bội hắn, phản bội bạn trai của mình, còn mang theo đồ của hắn nhờ vả một người đàn ông khác. Bên người Ellen chưa bao giờ thiếu trai gái xinh đẹp, nếu như bản thân không phải vì biết tin tức mấu chốt của không gian này, căn bản không có khả năng khiến Ellen liếc mắt nhìn một lần!
Hắn đoạt lấy vòng tay, dùng dao găm cắt xẻ da thịt bản thân, máu tươi vấy tung lên chuỗi hạt châu, nhưng nửa điểm phản ứng cũng không có.
“Không thể, không thể! Nhất định là phương pháp không đúng, nhất định là phương pháp không đúng!”
Ellen thất vọng nhìn cái người đang gần như điên cuồng, hắn thậm chí còn đem cái tên không gian dị năng giả kia kéo vào đội ngũ của mình, đều là vì cái tên ngu xuẩn này, khi quyết định giết người cướp lấy thứ này, còn hại bản thân tổn thất một dị năng giả hệ trị liệu hiếm hoi.
Mà tên rác rưởi này một chút năng lực cũng không có còn chưa tính, gương mặt kia sau khi tẩy trang bất quá cũng chỉ bằng sáu, bảy phân hiện tại, hắn đây lại còn liên tiếp tổn thất hai dị năng giả trân quý…
“Ellen.” Một cô gái nhan sắc thường thường đi vào, khinh bỉ liếc mắt nhìn kẻ đang ngồi xổm trên đất, hai tay đầy máu, kề sát vào người Ellen: “Trước kia, khi em với bọn anh họ cùng nhau trốn ra từ J thị, liền thấy hắn lén lút nhỏ máu vào vòng tay… Hơn nữa, mỗi lần bọn họ biến mất trên xe không còn tăm hơi đều có hắn – không gian kia hiện tại nằm trong tay người nào, còn chưa chắc đâu.”
Ellen nhíu mày, hắn là con lai, ngũ quan trên khuôn mặt đặc biệt suất khí, hắn biết cô gái này chẳng qua chỉ đang gây xích mích ly gián bọn họ, bất quá, cô ta là dị năng giả hệ mộc hiếm hoi, nhưng mà….
“Đới Quân, anh nói xem?”
Người kẻ tuổi nghe nói như thế mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt như không thể tin được, trừng cô ta: “Hứa Lỵ Lỵ!”
Hứa Lỵ Lỵ đắc ý nhướng mày, kéo tay Ellen: “Anh họ tôi đã bị cậu hại chết, anh ta lúc trước yêu thích cậu, sao cậu không xuống dưới chơi với anh ta luôn đi.”
Ellen đá chuỗi vòng tay đầy máu ra ngoài, rồi quay người đi mất, để lại hai người đứng trong góc phòng yên lặng đi tới, không lâu lắm, một tiếng súng vang lên.