“Ừ, sau này làm tiếp để dành, căn cứ cho cũng giữ lại, về sau có cách xài.” Một số thời khắc có mấy người đổi đồ cũng chỉ chịu đổi đồ ăn, cho dù là bánh bột ngô cứng ngắc, dưa muối mặn chát cũng là đồ tốt. Đến lúc đó những thứ này sẽ có chỗ dùng.
Phương Hách gật gật đầu, miệng ăn cháo thịt, tới phiên bọn họ liền lập tức ăn vội rồi chạy đi thay ca.
Vẫn là sóng tang thi cuồn cuộn không ngừng, không thấy được điểm cuối, hai người Hạ Tử Trọng thủ vững đến tám giờ tối, mới hoàn toàn có thể nghỉ ngơi mười hai tiếng.
Người tham gia nhiệm vụ phòng thủ được chia thành hai đợt, một tốp trông coi mười hai tiếng ban ngày, một tốp trông coi mười hai tiếng ban đêm. Nhân số buổi tối nhiều hơn ban ngày, được căn cứ chia làm ba ca, nửa tiếng đổi một lần.
Tuy rằng so với nhân số thì thoải mái hơn bọn họ, nhưng bởi Vì là buổi tối, trái lại càng tiêu hao nhiều thể lực.
Hai người Hạ Tử Trọng ôm đồ của mình, đứng chờ nhân viên bấm thẻ mới được đi thay. Mơ hồ nghe thấy trong đám người có người thấp giọng nói cái gì đó.
Hai người tò mò lắng nghe, còn chưa nghe rõ cái gì cả đám người phía trước liền nháo nhào lên. Bọn họ chỉ vào mấy người trong một đội ngũ mà thấp giọng nói: “Người Bá Chủ đến! Là tiểu đội Bá Chủ…”
Bá Chủ lại làm sao?
Hai người Hạ Tử Trọng nhìn nhau, không hiểu gì hỏi người bên cạnh: “Người Bá Chủ sao vậy?” Tại sao lại có cảm giác như thú lạ được vạn dân chiêm ngưỡng?
Người kia thấy hai người bọn họ còn chưa biết gì, liền vội vã thấp giọng khoe khoang: “Các người chưa biết gì đúng không? Vừa nãy nghe người ta nói, trong căn cứ truyền ra, tang thi triều hôm nay là do đám người Bá Chủ dẫn tới!”
Hai người lập tức liếc mắt nhìn nhau liền vội vã truy vấn.
Sau khi nghe ngóng mới biết, người Bá Chủ hôm nay rất xui xẻo, sáng sớm bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ thì người Luân Hồi không nhắc nhở bọn họ có dị động, kết quả mãi đến khi lạc vào giữa bầy tang thi mới ý thức được tình huống không đúng lắm!
Vốn dĩ thấy có không ít tang thi, bọn họ còn tưởng rằng là do âm thanh các tiểu đội hoạt động gần nội thành dẫn tang thi tới, tránh xa khỏi đó là được rồi. Nhưng ai biết được – căn bản không phải như vậy!
Vọt vào trong đống tang thi coi như đơn giản, mà nếu muốn từ giữa tang thi triều chạy về căn cứ thì không phải việc dễ làm. Xe của bọn họ không hung hãn giống xe của đám người Luân Hồi và Hạ Tử Trọng, không bao lâu thì có xe chết máy, không theo kịp đội ngũ liền bị tang thi ăn sống.
Những người còn lại tuy rằng trốn về được căn cứ, nhưng chỉ trong nháy mắt tang thi triều kéo tới. Không ít người tận mắt thấy cảnh đoàn xe Bá Chủ ‘mang theo’ một đội quân tang thi chạy đến căn cứ!
Cửa trụ sở có không ít thành viên của các tiểu đội bởi vì trên người bị thương phải đợi thêm sáu tiếng, bởi vì tang thi đến quá nhanh, những người này không kịp rút đi, không ít người chết ngay bên ngoài.
Không quản lần này tang thi triều có quan hệ với người Bá Chủ hay không, nhưng số người đem món nợ này ghim lên đầu Bá Chủ ngày càng đông, khiến bọn họ có miệng cũng không nói được.
Hạ Tử Trọng đột nhiên cảm thấy, mình lúc trước không trực tiếp thủ tiêu Ellen quả thực quá sáng suốt. Hắn không động thủ với họ, họ liền tự tìm đường chết… Bị quân đội giam, rồi bây giờ, thanh danh liền ‘nổi’ lênh đênh theo đúng nghĩa người nổi tiếng.
Đả kích lần này khiến Bá Chủ không thể bạo ngược như trước, hơn nữa, gương mặt Ellen kia quá dễ nhận biết, chỉ cần người ta nhìn thấy hắn liền biết hắn là lão đại Bá Chủ, nên ngay cả nhà cũng không về, đứng bên đường bát quái chỉ chỏ. Nếu không phải lúc này là thời khắc mấu chốt phòng thủ căn cứ an toàn, thì đã sớm có người xông lên gây sự.
Bởi vì dị năng của Hạ Tử Trọng thăng lên cấp ba không thể không mang kính râm phòng ngừa, Phương Hách không để người đàn ông của mình trở nên khác người. Trời bây giờ cũng đã tối, hai người mặc đồ khác người như vậy khiến không ít kẻ phải quay sang ngó một cái, cũng may hiện giờ Ellen đang là tâm điểm chú ý, quần chúng nhân dân nào lại đi quan tâm bọn họ?
Hạ Tử Trọng đảo mắt nhìn qua thành viên tiểu đội Bá Chủ, có một ít đã gặp qua ở kiếp trước, nhưng trong đó không có thân ảnh Hứa Lỵ Lỵ và Đới Quân. Không biết hai người này vẫn còn ở bộ hậu cần hay bị phân đến đội khác thay ca nữa? Chờ đội người này đi qua, mọi người tản ra, Hạ Tử Trọng mới mang Phương Hách vội vã chạy về nhà.
Tình huống ngoài thành vô cùng khẩn cấp, tuy rằng bây giờ có tường thành chống đỡ, những nếu một khi xuất hiện tang thi cấp hai, chỉ sợ tường thành vẫn không thể đứng vững trong thời gian dài.
Hai người lo lắng nửa đêm có chuyện bất ngờ phát sinh, bởi Vậy một đêm này không vào không gian ngủ, vội vã ăn qua loa, thay phiên tắm rồi mới đi ngủ.
May là, buổi tối số lượng người phòng thủ tương đối nhiều, đạn dược cũng đầy đủ, một đêm cũng không phát sinh tình huống khẩn cấp nào. Hai người chừng sáu giờ liền rời giường, Phương Hách cố ý vào không gian chuẩn bị đồ ăn ngày hôm nay, bảy giờ kém, trời tờ mờ sáng, hai người đi ra tường thành, nơi phòng thủ của mình.
“Còn phải nói đó là dị năng giả đấy.”
“Đúng lắm, đừng xem lớn lên một bộ tiểu bạch kiểm, không nghĩ tới lại thật lợi hại!”
Hai người còn chưa đi tới dưới tường thành đã nghe có người nhỏ giọng bàn luận, tìm được vị trí của tiểu đội Luân Hồi, bọn Quách Binh cũng vừa tới đây một lát liền thấy hai người bọn họ đến, vừa ăn bánh bột ngô vừa phất tay với hai người, chờ bọn họ đi tới thì nhướng mày nói: “Có nghe nói gì không? Vừa nãy Vị đương gia Bá Chủ kia lộ mặt rồi đấy.”
“Bá Chủ? Ellen?” Hạ Tử Trọng hơi bất ngờ, lập tức cau mày, chỉ mới qua một đêm, hắn đã xoay chuyển được tình thế sao?
Quách Binh cười hắc hắc hai tiếng: “Nghe nói hơn năm giờ, bọn họ phụ trách cuối cùng, tên tiểu bạch kiểm kia đứng một hồi đã đóng băng ngàn dặm, quá hung hăng.” Nói xong còn chép miệng mấy cái.
“Đóng băng ngàn dặm?” Hạ Tử Trọng cau mày hỏi lại: “Phạm vi bao nhiêu?”
“Phạm vi không nhỏ, dài ít nhất mười mấy mét, rộng ba, bốn mét.” Trần Ninh khinh thường bĩu môi: “Trong đội bọn họ có năm dị năng giả hệ thủy, nghe nói bọn họ giội ướt nền đất, mà khi ấy vẫn còn mưa…”
Tuy rằng xem thường, nhưng Ellen ra đòn rất tốt, không thể không nói, Ellen lần này thật sự bắt được cơ hội, cứu vãn được danh tiếng của Bá Chủ.
Cái gì cũng không thể sánh được thực lực uy mãnh trong lúc chiến đấu, đại phát thần uy sẽ khiến người kinh hô, nhưng khi Ellen cứu vãn Bá Chủ thì các tiểu đội khác vốn không vừa mắt bọn họ lại càng bất mãn. Bây giờ Luân Hồi chính là một trong số đó, còn thêm một vài đội ngũ to to nhỏ nhỏ trước kia có mâu thuẫn với Bá Chủ.
Nói xong chuyện này, thời gian thay ca cũng đến, mọi người vội vã trở lại tường thành, tìm vị trí của mình rồi bắt đầu ngăn cảm đám tang thi không biết mệt mỏi.
Hạ Tử Trọng không có ý định như Ellen làm người khác chú ý, tuy rằng bây giờ hắn đã lên cấp ba, phạm vi đối phó với tang thi cũng thoải mái hơn nhiều. Nhưng ai biết được lần thủ chiến này sẽ kéo dài bao lâu? Tiêu sạch hết dị năng để tạo uy một lần? Hạ Tử Trọng không cảm thấy việc này có lợi.
Dùng phương pháp này hấp dẫn người mới gia nhập tiểu đội chính là đóng quảng cáo, tiệm tạp hóa vợ chồng bọn họ không cần người mới gia nhập, không đáng lên đài biểu diễn như xiếc khỉ.
Vẫn là tháo đạn dùng dị năng kết hợp, thương pháp của Phương Hách hôm nay cũng tốt hơn hôm qua. Quả nhiên, bắn nhiều quen tay. Trước kia mặc dù bọn họ có vũ khí nhưng đâu có nhiều mục tiêu sống để ‘luyện tập’ xạ kích như vầy?
Thân thể uể oải hôm qua tắm trong suối nước nóng cũng khôi phục, hiệu suất hai người hôm nay còn hơn ngày đầu, người khác tuy rằng có kinh nghiệm nhưng thân thể và tinh thần mệt mỏi thì không cách nào xóa đi.
“Chú ý một chút! Đừng đứng dựa tường thành, chú ý an toàn dưới chân!” Một binh lính chạy xe Jeep cầm loa phát thông báo, làm mấy người đứng thủ mù mờ không rõ. Đợi đến khi đợt thay thế thứ nhất tới – không biết là đoạn tường thành nào, đã xảy ra việc nhân viên phòng thủ bất ngờ rơi xuống.
Có lẽ người kia tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, hoặc là nhất thời không đứng vững, cũng có thể là bị thứ gì đó kéo xuống, đương nhiên, cũng không bài trừ chuyện hắn bị người ta đẩy xuống. Mà nói chung, đứng dựa vào tường thành cũng không an toàn.
Lúc nghỉ ngơi, hai người vẫn dựa vào nhau, uống nước trong không gian để khôi phục thể lực, chờ đợi hai tiếng để thay ca…
Tang thi vây thành vẫn trình diễn ở chỗ cũ, đám tang thi như sóng biển ập tới không ngừng, mãi đến trưa ngày thứ ba căn cứ bị vây.
Đạn dược trong căn cứ đều bị tiêu hao sạch, đám người phòng thủ đều uể oải bất kham, thể lực, tinh thần đều đã cực hạn.
Bỗng nhiên, đám tang thi ngoài thành không chạy tới gần căn cứ nữa… tập thể dừng lại!
Nhóm tang thi bỗng nhiên xoay người, không thèm đếm xỉa đến đạn và dị năng mà chậm rãi thối lui về nội thành, bộ pháp chỉnh tề, không có nửa điểm lưu luyến, thật giống như hai ngày nay chúng nó vây thành chỉ là đi ngang qua mua nước tương, tình cảnh này phát sinh ở bốn cửa căn cứ.
Biết được tin tức này, trong căn cứ đầy ắp tiếng người huyên náo, tiếng hoan hô rung trời, mọi người mừng đến muốn chết mà ôm nhau khóc rống, biểu đạt vui sướng sống sót sau tai nạn.
Thế nhưng đám người phòng thủ trên tường thành không thể nào cười nổi. Nhìn những thân ảnh dần dần đi xa căn cứ kia, bộ pháp thống nhất, phương hướng nhất trí. Loại cảm giác quái dị này khiến đáy lòng tất cả mọi người đều nổi lên hàn khí, chỉ cảm thấy so với hai ngày trước căn cứ bị bao vây bốn phía còn đáng sợ hơn.