Mục lục
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi hai người đi ra ngoài đã hơi trễ, Phương Hách sắc mặt ửng đỏ, theo bản năng cúi đầu, tình cờ nhấc mắt nhìn về phía Hạ Tử Trọng, trong mắt không che giấu được vui mừng cùng hạnh phúc.

Nhân viên phục vụ nơi đây sớm đã tu luyện thành tinh, chỉ liếc nhìn một cái liền nhìn ra hai người họ là một đôi, nơi này là Thánh địa nghỉ phép, tuần trăng mật hay tình nhân cùng nhau đi du lịch có biết bao nhiêu người. Nam nam, nam nữ, nữ nữ, các mối quan hệ có được xã hội chấp nhận hay không chấp nhận, bọn họ từng thấy đâu chỉ một, hai lần? Đã sớm không còn kinh ngạc.

Chờ thân ảnh hai người biến mất tại cửa lớn, mấy nhân viên phục vụ mới cùng nhau nói chuyện: “Cặp đôi kia thật là đẹp trai!”

“Lần trước cậu không có ở đây, còn có người dã man hơn kìa.”

“Đôi đó tớ cũng đã gặp rồi, tranh điểm đến độ nhìn không ra mặt thật, thật không dễ coi chút nào. Hai người này cứ như thiên nhiên tinh khiết ấy!”

“Cho dù thế cũng không có phần cho chúng ta, tớ đây chỉ thích đàn ông.”

“Cho nên mới muốn thưởng thức? Đàn ông tốt đều làm gay hết rồi, chúng ta mò không được còn không thể nhìn nhiều cho đã mắt sao?”

…….

Mặc áo phao, ngồi du thuyền, hai người đón gió vượt sóng đi đến bến tàu.

Đầu đội mũ bóng chày, trên mặt mang khẩu trang, áo sơ mi ôm lấy khuôn ngực rộng.

Phương Hách vì phối hợp với Hạ Tử Trọng, cũng mặc trang phục tương tự, trên mặt cũng đeo khẩu trang giống nhau.

Bởi vì chuyện bệnh khuẩn khó giải thích, trên đường phần lớn người đều phòng ngừa bị cảm, cũng đeo khẩu trang tương tự, ngược lại khiến Hạ Tử Trọng bớt rất nhiều việc, không ai chú ý tới sắc mặt mệt mỏi của hắn lúc này.

Đi đại lý chọn chiếc SUV lớn, muốn đi xe mấy ngày nay. Chiếc SUV kia của Hạ Tử Trọng, mấy ngày này đã dỡ xuống, ném vào trong không gian. Đồng thời còn có hai chiếc Hummer cũng được ném vào nông dụng cày ruộng, máy gieo hạt, cộng thêm trước máy xúc đã dùng qua, đều do hắn rất không có đạo đức mướn từ đại lý rồi chôm luôn. Tận thế vừa đến… Trừ phi hắn điên rồi mới có thể trả lại.

Bây giờ xe này hắn ngược lại không cần trộm đi, trừ phi thời gian tận thế đến sớm phát sinh biến hóa, không kịp trở về, nếu không hắn cũng phải trả xe lại.

Hai người đến khu bán cá cũng đã là giữa trưa, những người bán sỉ bắt đầu bán từ sáng sớm bây giờ cũng đã hết rồi.

Bất quá, người bán lẻ cũng có không ít thứ tốt.

Tất cả những gì còn tươi mới, Hạ Tử Trọng đều không khách khí mua không ít, giỏ, lưới, túi, ném vào cốp xe. Chớp mắt một cái liền thu vào không gian.

Mỗi khi hắn làm những việc này cũng không tận lực tránh mặt Phương Hách, có thể Phương Hách mới vừa thổ lộ thành công, so với Hạ Tử Trọng vừa phát sốt còn mơ hồ hơn nhiều, đến tận lúc chuẩn bị lên tàu đi lặn mơi nhớ ra – “A? Học trưởng? Cá làm sao bây giờ?”

Hạ Tử Trọng nhíu mày, không hé răng.

Phương Hách một mặt mờ mịt nhìn hắn, hắn sáng sớm lúc đi đã nói, xe thuê bốn ngày, mỗi ngày chỉ dùng nửa buổi. Hiện giờ đồ còn ở trên xe, làm sao trả xe được đây?

“Em đi lấy đi.” Hạ Tử Trọng không có ý định lừa gạt Phương Hách về việc mình có không gian, đây là tín nhiệm bắt nguồn từ kiếp trước. Mà sau khi sống lại, sau khi trải qua một đoạn thời gian ở chung, hắn cũng vững tin, Phương Hách bây giờ cũng giống Phương Hách kia, cho dù đối mặt với khốn khó, cũng vẫn nguyện ý ở bên cạnh mình.

Phương Hách mơ mơ màng màng gật đầu, chạy đến phía sau xe mở cốp… Trống không, trừ một chút vệt nước ở ngoài thì hoàn toàn không có bất cứ thứ gì.

Mặt đỏ lên một chút, Phương Hách nhớ tới đồ vật trong nhà không một tiếng động mà biến mất, mớ hải sản này hẳn là cũng giống như vậy đi?

Cúi đầu cọ cọ lên người Hạ Tử Trọng một hồi, anh ấy không tránh né mình, mặc dù không nói rõ, nhưng anh ấy dùng phương thức này biểu đạt sự tin tưởng đối với mình, mà sáng hôm nay, anh ấy cũng chỉ vừa tiếp nhận tình cảm của mình… Ngao! Học trưởng thật sự là ngươi tốt! Mình quả nhiên không yêu sai người.

Hạ Tử Trọng không biết cậu đang suy nghĩ gì, thấy cậu cúi đầu liền kéo tay cậu, dẫn cậu đi qua bến tàu.

… Nắm tay.

Phương Hách mang theo một thân phấn hồng, bước chân bồng bềnh theo sát phía sau Hạ Tử Trọng, lúc này cho dù Hạ Tử Trọng đẩy cậu ra biển, chỉ sợ cậu cũng sẽ không có phản ứng đi? – đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người nào đó cam lòng đẩy. Biển rộng xanh thẳm trong suốt, san hô mỹ lệ, trong san hô còn có đủ loại cá lớn cá nhỏ, đủ loại sinh vật biển muôn hình muôn dạng.

Hai người mặc đồ lặn, khám phá thế giới dưới đáy biển.

Vừa tiến vào đáy biển, Hạ Tử Trọng liền tháo găng tay trái xuống, không gian của hắn phải chạm vào đồ vật thì mới có thể thu vào. Mà thể tích một lần thu vào rất kinh người.

Hắn còn nhớ, trước khi trọng sinh, cho dù hắn làm bất cứ cách nào cũng không thể thu được quá nhiều đồ cùng một lúc, mà lúc thu hàng ở F thị, hắn có thể ngay lập tức thu được một đống hàng hóa lớn gần bằng nửa container!

Lúc đó, chính hắn cũng bị giật mình. Nhìn chằm chằm bàn tay nửa ngày mới xác định mình không bị hoa mắt.

Di chứng của việc đó chính là choáng váng mặt mày nhưng chỉ cần nghỉ một chút là phục hồi tinh lực được một nửa.

Sau khi vào biển, hắn hấp thu liên tục cho đến khi cái hố ấy tràn đầy.

Sau đó, trên đường đi gặp được san hô, hải sâm, nhím biển, cá ngựa, sao biển, cá chình… vân vân, chỉ cần những sinh vật biển nằm trong phạm vi nhất định đều bị hắn nhân cơ hội đưa vào không gian.

Trong biển thu thập thuận lợi nhất chính là – bởi vì nước biển cũng xem như là vật trung gian, cho nên không cần chạm tay vào cá thì trong phạm vi liền bị thu vào trong không gian, quả nhiên là đồ gian lận mà!

Phương Hách sau khi tỉnh hồn lại cũng nhận thấy động tác của Hạ Tử Trọng, thậm chí có lúc cố ý bơi quanh Hạ Tử Trọng che chắn tầm mắt của người khác.

Tuy rằng có thể thu được không ít thứ tốt, nhưng Hạ Tử Trọng vân rất cẩn thận, hắn còn muốn ở lại N thị mấy ngày, không thể quá kiêu ngạo, nếu không tận thế chưa tới mà hắn đã gặp rắc rối rồi.

Người trước người sau thay phiên lên thuyền, hai người người ở mũi thuyền hít thở kông khí mới mẻ.

“Chơi vui không?” Nhìn mặt Phương Hách bị kính bơi in lại dấu, nâng tay sờ sờ, khóe miệng Hạ Tử Trọng không khỏi nhếch lên.

Phương Hách gật gật đầu: “Biển đẹp quá, san hô cũng đẹp nữa.”

Nhân viên công tác trên thuyền quay đầu hỏi: “Mang người yêu đi hưởng tuần trăng mật à?”

Phương Hách sửng sốt một chút, mặt lập tức bắt đầu bốc khói. Cậu một người đã sớm biết tính hướng của mình cư nhiên so với Hạ Tử Trọng đến tận khi lên đại học mới phát hiện còn thẹn thùng hơn…

“Đúng vậy.” Hạ Tử Trọng thoải mái ôm eo Phương Hách. “Sao anh biết? Các anh đón khách du lịch giống tụi tôi rất nhiều sao?”

Người nọ cười ha hả: “Chứ còn gì nữa, có mấy đôi đến hưởng tuần trăng mật, lần trước chúng tôi còn nhận cử hành lễ cưới cho một đôi dưới đáy biển, đều là nam nhân. Chúng tôi nơi này gặp nhiều lắm, không giống với người nơi khác bảo thủ. Bất quá hai người có chút không giống bọn họ.

“Ồ? Không giống chỗ nào?”

“Tôi thấy những người khác yếu đuối, ẻo lả, trang điểm linh tinh.” Người kia trong bụng bỏ thêm một câu: Hai người như vậy nhìn không dọa người như bọn họ.

Phương Hách lặng lẽ kéo kéo cánh tay Hạ Tử Trọng, Hạ Tử Trọng đưa lỗ tai đến gần: “Học trưởng, anh… anh thích yếu đuối một chút sao?”

Miệng Hạ Tử Trọng méo xệch, vỗ nhẹ sau gáy cậu một cái: “Vậy không bằng trực tiếp tìm phụ nữ cho rồi.”

Phương Hách thở ra một hơi, may quá. Bất quá…cậu vẫn luôn nhát gan, hay đỏ mặt, chuyện này…có tính là…ẻo lả không?

Bãi cát, sinh vật biển, nước biển…

Hạ Tử Trọng từ ngày thứ hai tới thứ năm đều ở trong biển thu thập. Đáng tiếc là có nhiều con chỉ cần lên bờ liền chết, nếu không phải dưới đáy biển gặp được thì Hạ Tử Trọng không có cách nào thu thập toàn diện.

Về phần sinh vật sâu dưới đáy… Nằm mơ đi, có nghĩ cũng đừng nghĩ.

Buổi sáng thứ năm, hai người lại đi khu mua bán thêm lần nữa, mua được gì cũng mua, to nhỏ, lớn bé đều không chừa.

Sáng thứ sáu, hai người đi dạo một vòng, mua mấy cây dừa cùng chuối tiêu, và một lượng lớn hoa quả nhiệt đới, gia vị vùng phía nam.

Qua buổi trưa, hai người liền leo lên máy bay trở về F thị.

Vì số người nhiễm phải bệnh độc ngày càng nhiều, người hôn mê nhiều vô số kể.

Hạ Tử Trọng ngồi tựa vào ghế, cầm tay trái của Phương Hách, Phương Hách thì dựa vào vai của hắn ngủ ngon lành.

Sáng sớm ngày mai, cả thế giới sẽ hoàn toàn biến dạng, đội quân tang thi chẳng mấy chốc sẽ lan tràn khắp ngõ ngách.

Sau khi xuống máy bay, hắn có nên đưa Phương Hách về nhà không? Nhà hắn ở trung tâm thành phố, đời trước hắn, Đới Quân, Hứa Lỵ Lỵ khó khăn gian khổ mới thoát được ra ngoài, lúc bắt đầu đương nhiên là ở trong nhà một tuần lễ.

Trung tâm thành phố quá nguy hiểm, thu thập vật tư cũng không tiện. Đừng thấy trung tâm thành phố siêu thị nhiều, có thể những người sống sót đều hướng đến siêu thị, nhưng trong đó tang thi cũng nhiều hơn, càng phiền phức.

Huống hồ…

Nghĩ đến Đới Quân và Hứa Lỵ Lỵ trong mắt Hạ Tử Trọng lóe qua hàn quang. Sau khi hắn trọng sinh chỉ lo cùng Đới Quân chia tay, lại quên mất Hứa Lỵ Lỵ. Không nghĩ rằng, cô ta cũng như kiếp trước mò tới cửa nhà hắn.

Mà cuối tuần, cũng chính là chiều ngày hôm nay, cô ta lại đến lần nữa, đuổi hoài không chịu đi, mãi đến tận khi phát sốt, cũng chính là khi tang thi bạo phát.

Hạ Tử Trọng không muốn lại cùng cô ta dây dưa, sợ mình vừa thấy mặt cô ta liền trực tiếp chửi cô ta. Cho nên, ngày hôm nay bất kể như thế nào, tốt nhất là không nên về nhà.

Mở điện thoại di động kiểm tra con đường rời khỏi F thị, hắn đã đánh dấu một vài địa điểm quan trọng, may là còn tới được địa điểm đầu tiên…

Ngón tay quẹt tới quẹt lui trên màn hình, bỗng nhiên, Hạ Tử Trọng nhìn vào một chỗ, hai mắt sáng ngời.

“Học trưởng, chúng ta đi chỗ nào?” Phương Hách có chút mơ hồ dụi mắt, đi theo Hạ Tử Trọng ra ngoài.

“Khu du lịch suối nước nóng Hâm Hải.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK