Bọn họ không lấy nhiều đồ, hàng hóa bày bán bên ngoài bọn họ không chạm vào một thứ nhưng các kho hàng bên trong thì dọn sạch không còn tới một nửa.
Tầng thứ năm của siêu thị là cửa hàng chuyên bán trang sức, mấy nhóm tang thi ăn mặc vũ trang đầy đủ chứng tỏ chúng nó lúc trước giống như hai người bọn họ đều là tập hợp cùng nhau đi lấy đồ, đáng tiếc lại bị những tang thi ở chỗ này cào rồi đồng hóa.
“Cẩn thận.” Vừa dứt lời, bốn, năm con tang thi liền phát hiện hai món đồ ăn mỹ vị, duỗi dài cánh tay, nhào tới chỗ bọn họ.
Tang thi sau khi tiến hóa, sức mạnh tăng lên, động tác cũng linh hoạt hơn rất nhiều, hai người phí một phen công phu mới hoàn toàn giết hết được. Còn không đợi hai người thở một hơi, một trận kình phong từ đỉnh đầu đã truyền đến, có biến!
Hạ Tử Trọng giơ tay, ống tuýp trong tay theo bản năng hướng lên trên huơ một vòng, “Coong” một tiếng, một tiếng mèo kêu sắc nhọn vang lên, thân mình nho nhỏ bị đánh bay về ngược phía sau – tang thi mèo!
Có lẽ, đây là vật nuôi được người dẫn tới chăng? Hay là vật nuôi của nhà ai gần đây, sau tận thế chạy vào trong này.
Hạ Tử Trọng trong lòng ai thán một tiếng, so với việc gặp phải tang thi mèo hắn tình nguyện gặp tăng thi chó hơn, chúng nó dễ đối phó hơn so với mèo.
Thân thể đen ngòm loang lỗ, da lông rơi lổm chổm, khiến người ta nhìn không ra chủng loại nguyên bản của nó. Phương Hách chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh, mới vừa rồi, thiếu chút nữa đã…
Không cho hai người có thời gian hối hận gì, con tang thi mèo nọ dựng thẳng cái đuôi trụi lủi, kêu lớn một tiếng, lần thứ hai vọt lên, hàm răng sắc nhọn kia càng khiến người ta cảm thấy thật khủng bố.
Hạ Tử Trọng tập trung tinh thần, đời trước hắn cũng đã gặp phải tang thi mèo, chỉ là con trước mặt này nhanh hơn một chút mà thôi, nhưng nếu như chỉ có một con thì vẫn còn có thể đối phó!
“Coong!” Lại một tiếng, thanh sắt vừa vặn ngăn trở đường tấn công của nó, Phương Hách hỗ trợ đánh, dùng sức đánh con mèo kia, lại bị nó lăn một vòng tại chỗ rồi tránh thoát!
Cho nên nói, loại tang thi mèo hình thể nhỏ động tác linh hoạt này là phiền phức nhất
Hai người ngươi tới ta đi, cuối cùng bởi vì con tang thi mèo kia lăn qua lăn lại quá nhanh mà đâm đầu vào quầy hàng phía sau bị hai người họ bu lại gõ cho chết.
Lấy tinh hạch trong đầu nó ra, thể tích so với tinh hạch bình thường lớn hơn một chút, chỉ là vẫn không có màu sắc gì, nói cách khác con mèo này coi như nằm trong phạm trù tang thi cấp một.
Đây thật là một tin tức bất hạnh.
Thở dài, lắc đầu một cái, Hạ Tử Trọng đi tới quầy hàng kế bên, bắt đầu thu thập đủ loại vàng bạc châu báu.
Vàng bạc về sau trong căn cứ vẫn có tác dụng lớn, khi chế tạo các loại đạn đặc thù sẽ cần dùng đến. Còn các loại ngọc, nói không chừng cũng sẽ có người thu thập, ngược lại những thứ đồ này cũng không nhiều, cho dù có đồng thời thu cả mấy cái tủ vào cũng không chiếm nhiều diện tích.
Không giống với mấy tầng dưới, Hạ Tử Trọng triệt để quét sạch tầng năm, sau đó đến phòng quản lý, lần thứ hai thuần thục lấy đĩa cứng ra.
“Ồ? Học trưởng, có người vào.”
Phương Hách vẫn không quen trực tiếp gọi tên Hạ Tử Trọng, hoặc là theo bản năng cho rằng đó là một loại xưng hô đặc biệt chỉ ở trong hoàn cảnh nhất định mới có thể kêu lên.
Hiện tại tuy rằng phòng quản lí không có đĩa cứng, nhưng bởi vì vẫn còn điện duy trì, cho nên các máy theo dõi đều hoạt động. Mới đi vào là một nhóm người, có khoảng sáu, bảy người, bọn họ sau khi đi vào liền trực tiếp đi lên tầng có siêu thị, người đi cuối cùng thừa dịp mọi người đều đã đi, lén lút chạy đến cửa hàng bánh kẹo trước trung tâm mua sắm, trái nhìn phải nhìn, xác nhận không có ai, mới cấp tốc chộp lấy bánh kẹo để trong đó, đồ nắm trong tay nháy mắt – liền biến mất không còn tăm hơi!
“Học, học trưởng, hắn có thể cũng có… cái kia hay không?” Phương Hách khiếp sợ nhìn cảnh nọ.
Hạ Tử Trọng thì trấn định hơn nhiều: “Em nhìn tay hắn kìa, sau khi chạm vào đồ vật, trước khi đồ vật biến mất thì có ánh sáng phát ra, anh nghĩ hắn hẳn là Không gian dị năng giả.”
Không gian dị năng giả cùng với dị năng hệ khá giống nhau, đều cần đến tinh lực duy trì để sử dụng dị năng.
Loại dị năng này ở thời kỳ đầu tận thế, trong lúc hành động đều sẽ rất cẩn thận, đại bộ phận người đều tự coi mình có cơ duyên, mèo khen mèo dài đuôi. Mãi đến tận một hai tháng sau mới biết, này bất quá cũng chỉ là một loại dị năng mà thôi. Tuyệt đại bộ phận không gian dị năng giả, khi mới bắt đầu không gian chỉ có một mét vuông, trong tình huống dựa theo ý nguyện của người sử dụng mà phân thành các loại khác nhau, tỷ như không gian có tính công kích, hay có kỹ năng thuấn di chạy trốn, hoặc dùng khí tức làm vách ngăn để phòng thủ, cùng với không gian dự trữ.
Dị năng không gian thuộc tính tồn trữ, vừa bắt đầu đều được các tiểu đội hoan nghênh, nhưng trong thời gian hợp tác lâm thời đều sẽ phát sinh tình huống – nếu như bị mất cái gì thì sẽ hoài nghi người đó đầu tiên. Tuy nhiên cũng có một vài dị năng giả không gian lợi dụng chậm lại phía sau để chiếm vài thứ mình muốn.
Sau này, nhân viên nghiên cứu của căn cứ phát minh ra máy quét không gian, có thể quét ra hình ảnh bên trong không gian của dị năng giả, vấn đề này mới tương đối tốt lên, hiệu quả máy quét rất giống với băng truyền kiểm an ninh trước tận thế.
May mà, vòng tay của Hạ Tử Trọng không thể quét hình, cái này cũng là một trong những nguyên nhân mà kiếp trước Ellen đối với Đới Quân nửa tin nửa ngờ.
“Mục tiêu của bọn họ chủ yếu là đồ ăn, trong thời gian đó sẽ không đi lên, chúng ta đi thôi.” Tầng bốn là khu vực ăn uống, hai người mới rồi cũng đã càn quét một lần, đương nhiên, đồ vật bên trong bọn họ cũng không lấy hết, vẫn chừa một nửa lại cho người đến sau.
Từ lối exit cẩn thận đi xuống tới lầu một, đám người kia quả nhiên còn ở trong siêu thị bận rộn, mãi đến tận khi hai người lái xe rời khỏi nơi này, bọn họ mới trở lại tầng một.
Hai người lái xe chuyển một vòng, đến thăm một nhà thuốc đã bị người ta lấy sạch, cửa hàng rượu, thuốc lá cũng bị người hỏi thăm qua, còn cửa hàng tiện lợi 24h ven đường cũng sớm bị người thoát thân qua đường lấy không còn bao nhiêu.
Cuối cùng dược phẩm vẫn tương đối thiếu hụt, cho dù bản thân từ trước tận thế cũng đã tận lực góp nhặt, nhưng cũng không gom được đầy đủ.
Về phần đi bệnh viện tìm vật tư? Vẫn nên bỏ qua ý tưởng đó đi. Trước tận thế, bệnh nhân bị bệnh độc mà phát sốt đều được đưa đến bệnh viện, nhất là khi ngày tận thế xảy ra, không có ai biết trước người bị bệnh đều là tang thi, nên đa số đều cố gắng gọi 120, hoặc là bản thân tự đưa người nhà tới bệnh viện.
Từ F thị đi ra, cho tới bây giờ đến A thị, Hạ Tử Trọng một đường đi đều né xa bệnh viện, ai bảo nơi đó là khu vực nguy hiểm cao chứ?
“Trở về đi.” Cơ bản đã quen thuộc với tình hình cũng như địa hình xung quanh, liền tiện đường quét sạch hai căn nhà không người và mấy cái máy quay an ninh, Hạ Tử Trọng quay đầu xe chạy về, vật tư của bọn họ đã đủ cho hai người họ sử dụng cả đời, bây giờ thu thập những thứ này, bất quá cũng là vì ngày sau thuận tiện trao đổi với người khác mà thôi.
Chủ yếu nhất là, kho chứa vật tư dưới lòng đất trong không gian của hắn đã đầy hơn một nửa rồi!
“Trở về ăn cà ri!” Phương Hách từ tối hôm qua đã luôn ghi nhớ, lúc này hứng thú lập tức tăng lên.
Hạ Tử Trọng kinh ngạc thoáng nhướn mày, tầm mắt quét một vòng trên người cậu: “Em… xác định có thể ăn?”
Hắn thật không có cố ý trêu chọc, hay đùa giỡn cậu, nhưng trong lời nói vẫn mang ý tứ muốn chọc Phương Hách một chút.
Hai má trắng nõn trong nháy mắt bạo hồng, Phương Hách nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ừm, sẽ không có chuyện gì…”
Nhìn thấy bộ dạng này của cậu lại khiến lòng người ngứa ngáy, Hạ Tử Trọng một bên lái xe một bên ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng hỏi: “Phải không đó?”
Phương Hách càng thêm quẫn bách, ngay cả cổ cũng đỏ lên, hạ thấp đầu: “Không, không chảy máu…” Cho nên không có vấn đề gì, “Còn, còn có, đã uống nước trong không gian, eo cũng không mỏi nữa…” Nơi đó cũng không có gì bất thường hay khó chịu…
Hạ Tử Trọng không nhịn được nở nụ cười, lái xe về đến cửa ‘nhà’, mở ga ra, dừng xe, khóa cửa.
“Đi thôi.” Nếu còn chọc cậu thêm nữa, mặt cậu nhất định sẽ nổi lửa luôn cũng không chừng?
Rõ ràng tính cách dễ xấu hổ như vậy, mà còn chủ động dâng bản thân đưa lên miệng hắn, thật khiến hắn không nhớ, không thương cậu cũng không được mà.
Từ trong không gian lấy ra một chiếc đĩa cứng có định dạng, sau khi cài đặt đến phòng quản lí bên trong biệt thự – không sai, bên trong biệt thự đã sắp xếp gọn, đã được quản chế lắp máy thu hình, hắn đã tham khảo cách cài đặt của các cửa hàng có máy quay an ninh, bởi vậy cũng không cần lắp đặt đĩa cứng, mà đám máy quay trong này bây giờ đều cho Hạ Tử Trọng chiếm hết tiện nghi.
Bởi vì bọn họ đại đa số thời gian đều ở trong không gian, để có thể nắm giữ tình huống bên ngoài, nhất định phải dựa vào máy thu hình.
Điều chỉnh tốt hướng quay máy thu, hướng chủ yếu là con đường qua lại, Hạ Tử Trọng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm – hiện ở bên ngoài vẫn còn điện cho nên không cần lo lắng đến vấn đề cúp điện.
Trong không gian, Phương Hách rốt cục ăn được cơm cà ri mà cậu tâm tâm niệm niệm, hương vị đậm đà làm Hạ Tử Trọng mới trở về cũng muốn ăn, lập tức ngồi vào trên bàn cơm.
Cơm nước cho dù ngon đến đâu thì cũng không thể ăn quá nhiều, hai người ăn hết phần của mình liền dừng lại không ăn nữa.
Trong kho hàng phía dưới, còn có rất nhiều thứ phải sửa sang, các loại hạt giống cũng phải phân loại rõ ràng rồi mới gieo trồng.
Hai người đi nghỉ ngơi rồi mới đi xuống chỉnh lý đồ đạc, ở kho hàng phía dưới, Hạ Tử Trọng chỉ cần nghĩ trong đầu, là có thể điều khiển đồ vật bay tới bay lui, đặt tại vị trí được hắn chỉ định, giống như ma thuật.
Mà ở đây, đồ đạc chồng chất lên nhau cũng sẽ không đè ép lẫn nhau, vô cùng thần kỳ.
Hai người phân loại hạt giống, phát hiện Hạ Tử Trọng lúc trước còn mua không ít hạt giống thảo dược vội vã để riêng ở một bên, những thứ này cần phải trồng ở một khu riêng biệt trong không gian, trước khi trồng còn phải ghi bảng hiệu phía trước để tránh nhầm lẫn với nhau.
Còn lại là rau dưa và hoa quả chờ tí nữa cũng phải gieo xuống, còn phải lựa những loại nào trồng nhanh, dễ thu hoạch vào bãi chăn nuôi.
Hai người bận rộn một buổi trưa, liền gieo xuống một ít rau dưa, chỉnh lý phân loại tốt đồ đạc trong không gian. Hạ Tử Trọng đang uống nước ở lầu một, Phương Hách bỗng nhiên vội vội vàng vàng cầm cái gì đó chạy lên: “Học trưởng, anh xem nè!”
“Đây là cái gì?” Đường viền vàng, tựa hồ như có thứ gì đó khảm ở phía trên.