“Ừ, lấy hết rồi, dậy ăn sáng nào.”
Phía dưới để ê chề thức ăn Phương Hách làm sẵn, hai người tùy ý chọn vài món rồi ngồi rên ghế salon ăn. Tuy vậy tâm tư Phương Hách lại không đặt trên mấy thứ này, mà lại hỏi han nơi Hạ Tử Trọng cất đồ vào, hai người cơm nước xong cậu liền kéo Hạ Tử Trọng chạy tới chỗ để châu báu. Số lượng châu báu không bị không gian hấp thu khá nhiều, chuyến đi nội thành lần này hai người thu hoạch cực kỳ khá khẩm, vàng bạc châu báu được một đống lớn. Những thứ này đa số đều bị không gian hấp thu hết chỉ còn lưu lại một ít. Trân châu, san hô, những thứ làm bằng vàng bạc không gian sẽ không hấp thu, nhưng còn ngọc thạch, bảo thạch thì chỉ lại chút xíu. Mục tiêu của Phương Hách chính là những hứ này. Hai người cầm từng cái lên kiểm tra, Hạ Tử Trọng thử một viên ruby trong tay, cũng chông có phản ứng, nhưng Phương Hách vật rã nửa ngày bỗng nhiên ‘ồ’ một tiếng.
“Sao vậy? Bên trong có không gian sao?”
Phương Hách sửng sốt một chút, nhìn về phía Hạ Tử Trọng: “Em không biết… thấy lạ lắm.”
“Lạ hả?” Tay cầm dây chuyền phỉ thúy hình giọt nước kia, Hạ Tử Trọng thử dùng tinh hần lực ‘câu thông’ với nó một chút, lại cảm hấy có một loại lực gì đó cản lại.
“Chuyện gì thế này?” Hai người rất cẩn thận, đều nghi hoặc nhìn mặt dây chuyên quỷ dị. Chẳng lẽ phải nhỏ máu nhận chủ?
“Có phải là… là do chúng ta ở trong không gian?” Phương Hách bỗng nhiên đưa ra một uy đoán, làm Hạ Tử Trọng hai mắt sáng ngời.
Rất có thể là như vậy! Có lẽ không gian cũng sẽ bài xích lẫn nhau? Hoặc là có quy tắc nào đó mà không gian cùng lập không thể sử dụng? Hạ Tử Trọng liền kéo tay Phương Hách ra ngoài thử lại, phát hiện trong miếng ngọc này đúng là một không gian!
Không gian màu xám tro nhạt, cảm giác so với không gian của Yên Nhạc thì khó dò hơn, cũng khác với tầng hầm trong không gian hai người họ.
Chỉ là cái không gian này thể tích không lớn, so với Yên Nhạc nhỏ hơn gần một phần ba, không lớn bằng sân bóng đá. Mà khi hai người lấy một phần cơm còn tỏa khói bỏ vào, nhìn bên trong trong nháy mắt đọng hơi nước, hai người lúc này mới hiểu – không gian này tương tự như tầng hầm trong không gian của họ, có thể bảo trì vật phẩm nguyên trạng.
Lại thử lấy một viên tinh hạch bỏ vào, may là tinh hạch không bị hấp thụ hay gì, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
“May quá, nó không hấp thu tinh hạch!” Phương Hách cười hi hi giơ cái dây chuyền lên: “Sau này xe của chúng ta có thể trực tiếp bỏ vào đây rồi!”
“Còn phải xem coi chúng ta mang nó vào không gian nó có bị đào thải tinh hạch ra không dã.” Hạ Tử Trọng cười nhắc nhở cậu, hắn đã hiểu, tại sao Phương Hách sốt ruột muốn tìm ra một cái không gian như vậy? Chính là để bỏ tinh hạch vào.
Phương Hách vội chui vào không gian làm thí nghiệm, để lại mình Hạ Tử Trọng ở trên xe chờ cậu.
Hai người bất kể là thời điểm ra ngoài hành động, hay là ở căn cứ, vấn đề lo lắng nhất chính là để tinh hạch ở bên ngoài. Những thứ này một khi bỏ vào liền bị không gian Hạ Tử Trọng cưỡng ép hấp thụ, một chút thương lượng cũng không có. Tuy rằng hai người đánh tang thi giỏi, nhưng cũng không thể để tất cả đều bị hấp thu mà không chừa lại một viên nào. Nếu như cái mặt dây chuyền này không khắc với không gian của bọn họ thì đó chính là chuyện không thể nào tốt hơn nữa.
“Không thành vấn đề!” Chỉ năm giây sau, Phương Hách đã vọt ra, hai mắt lóe sáng, hưng phấn dạt dào: “Lần này chúng ta có thể mang xe vào rồi!”
Thu xe vào trong ngọc, hai người lúc này mới trở lại không gian – không có tài sản nào phải để bên ngoài, bọn họ càng không cần lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đợi khi nào muốn ra ngoài thì phái bạch cầu ra ngoài dò xét là xong.
Lần thứ hai trở lại không gian, có thời gian rãnh hai người quyết định xem xét không gian một chút. Đầu tiên chú ý chính là tầng hầm trong không gian, tầng hầm trong không gian mặc dù lớn một tí, nhưng diện tích gia tăng không nhiều. Hai người quan sát một chút mới xác định – diện tích tầng hầm trong không gian bằng với diện tích ruộng trên mặt đất.
Diện tích trong bình địa không gian bây giờ không lớn, nhiều nhất cũng chỉ có hơn hai mươi mẫu, lần này thứ xuất hiện lớn nhất là dãy núi bốn phía được bao quanh bởi đại dương. Dưới nền đất không gian bây giờ cũng gần như có hơn hai mươi mẫu, cụ thể to nhỏ hai người không thể đo đạc tính toán chính xác được. Sườn núi có đủ loại cây cối, trên những mảnh ruộng mới xuất hiện thì không có thứ gì, đang đợi phu phu hai người bọn họ chậm rãi quy hoạch.
Điều khiến hai người kinh ngạc nhất là – “Chim… Chim biển.”
“Chúng nó từ đâu tới? Trước đó chúng ta chưa từng mua thứ này nha.”
Hai người cực kỳ kinh ngạc đứng bên bờ cát trắng, phía sau chính là một hàng dừa cao to. Trước mặt bọn họ, trên biển rộng xanh thẳm rõ ràng là mấy con vật hình thù họ chim, đang bay quanh trên mặt biển, thỉnh thoảng bổ nhào xuống bắt cá.
Hạ Tử Trọng lúc trước chỉ mua một ít gà, vịt, chim cút,…còn những con này – ngoại trừ chim bồ câu thì không còn con chim nào hắn mua biết bay được!
Càng không cần nói đến loại thân hình cao thon, mỏ rộng, trông thế nào cũng không giống chim bồ câu, cho dù là chim bồ câu biến dị đi chăng nữa.
“Lẽ nào… mấy con chim này, gian nhà trúc với thuyền nhỏ đều là vật có sẵn trong không gian sao?” Phương Hách không rõ hỏi.
“Hoặc là nói. Nơi này đang dần trở thành một thế giới thực? Hoặc là, nơi này vốn dĩ chính là một thế giới khác, chỉ là do nguyên nhân nào đó mà bị phong ấn thôi?”
Hạ Tử Trọng cũng hoàn toàn không có manh mối. Chủng loại mới xuất hiện khiến cả hai bối rối, đang sững sờ, bỗng nhiên một vật gì đó bay thẳng tới khiến hai người chú ý đến – bạch cầu! Bước đầu có được trí tuệ, đồng thời có thể nói chuyện với hai người, bạch cầu bị hai đấng phụ huynh bất lương một phát túm lấy, đột nhiên rất muốn trở về ngủ cho no hai ba ngày.
“Mày có biết không gian trước đây là như thế nào không?”
Ưỡn ẹo, vặn vẹo, lắc đầu, lắc đầu.
“Mày có biết mấy con chim này bay ra từ đâu không?” Bạch cầu nghi hoặc nhìn về phía biển lớn, rồi xoay mặt về, chớp chớp mắt với hai người, ưỡn ẹo, vặn vẹo, lắc đầu, lắc đầu.
“Vậy mày có biết hình thái cuối cùng của không gian không?” Bạch cầu nghiêng đầu, lần thứ hai chớp chớp đôi mắt to, lại ưỡn ẹo, vặn vẹo, lắc đầu, lắc đầu.
Hai người một người vô lực ngã về phía sau trực tiếp nằm dài ra cát, một người khác thì bất đắc dĩ nằm đè lên vai người kia: “Vậy mày biết cái gì?”
“Đói bụng… muốn ăn hạt đậu màu xanh.” Cũng không biết bạch cầu học được mấy từ này từ chỗ nào, còn trực tiếp gọi tinh hạch là hạt đậu.
Xem ra trí thông minh của nó tăng lên, có thể nói chuyện với hai người nhưng trình độ tư duy cũng chỉ ngang một đứa trẻ mẫu giáo.
Cũng may, bạch cầu tuy rằng thông minh, nhưng không chịu nổi một Phương Hách kiên trì, dưới sự hướng dẫn của mẹ mình, nó triển khai kỹ năng có được sau khi thăng cấp – kỹ năng ẩn thân, bay cao hơn, nhanh hơn, cường độ hoạt động lớn hơn, cộng thêm xác nhận nó quả thật có một thân thể đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm. Đừng xem thường tầng da mỏng kia, nhìn qua nó giống như một miếng giấy mỏng đâm một phát xịt nước, nhưng trên thực tế cơ hồ không có một thứ gì đâm thủng được nó, kể cả dị năng cũng vậy.
Sau cùng, hai người còn ngoài ý muốn phát hiện bạch cầu lại có kỹ năng mới: bơi lội.
Cái thứ này căn bản không cần hô hấp, chui vào trong biển cũng không chịu bất luận ảnh hưởng gì, hai người bọn họ cực kỳ hoài nghi cái vật nhỏ không mũi này trực tiếp dùng da phân giải nguyên tố, rồi từ đó tạo ra dưỡng khí? Mà bất kể nói thế nào, bạch cầu có thể xuống nước được, tốc độ bơi còn nhanh đến kinh người, mặc dù bây giờ tác dụng không lớn chỉ có thể kêu nó hỗ trợ đi tìm cá, sau đó dẫn hai người Hạ Tử Trọng qua bắt mà thôi. Hiện tại không phải là thời gian tốt để nghỉ ngơi, kêu bạch cầu xuống biển cũng không phải là vì để bắt hải sản tươi sống. Bởi vì trên trời bất ngờ xuất hiện chim biển, hai người chỉ là hoài nghi trong biển cũng có thể xuất hiện những sinh vật khác – dù sao động vật trên đất bằng bọn họ có thể tự mình quan sát, mà dưới biển thì…
Bạch cầu lượn một vòng, mang về hai tin tức.
Một tin là – cái vịnh được núi bao xung quanh này không có xuất hiện động vật đặc biệt nào, đa số đều là hải sản lúc trước hai người mua về, chỉ có thêm vài thứ thôi. Tỷ như nhiều hơn mấy bãi đá san hô, hoặc là thêm mấy con tôm tép nhỏ màu sắc sặc sỡ.
Mà bên ngoài vòng cung, cũng không tới được đảo nhỏ nào khác.
Các loại cá gặp rồi hoặc chưa gặp đều ở xung quanh, mà không có còn nào bơi vào trong Vịnh, bạch cầu xa xa còn nhìn thấy vài con cá hình thể lớn − chẳng hạn như cá heo, cá voi mà hai người đã từng nhìn thấy một phần nhỏ ở khu nghỉ dưỡng trước đó. Mà cũng may, những sinh vật kia đều tự động tránh né cái đảo này, tuyệt đối không có ý muốn bơi vào trong. Một tin khác làm hai người không biết rốt cuộc nó là tốt hay xấu — trên vách đá, phần nham thạch ngoài rìa đảo là các loại rong biển, sò, hào. Nếu như đi qua bắt tuyệt đối có thể làm thức ăn của hai người càng thêm phong phú. Mà như vậy hai người cũng không biết bên đó có sinh vật nào nguy hiểm không, bởi vậy tạm thời không cần di qua bên đó.
“Cụ thể thì khi nào chúng ta về căn cứ rồi hẳn xem tiếp.” Hạ Tử Trọng kêu bạch cầu về nhà, đừng chạy lông nhông bên ngoài nữa – ở phía xa trên biển vẫn còn sương mù trắng, có thể thấy hình thái bây giờ không phải là hình dạng cuối cùng của không gian. Chỗ xa hơn hai người không thể tới được mà hiện giờ cũng không có nhiều tinh hạch như vậy để không gian thăng cấp.
“Ừ, biết đâu chừng chúng ta thăng cấp đến giai đoạn cuối cùng, không gian sẽ biến thành một thế giới khác.” Phương Hách cười, giúp Hạ Tử Trọng cài lại nút cổ áo.
“Một thế giới khác… không biết có giống thế giới nhân loại của chúng ta hay không.” Hạ Tử Trọng cũng bật cười xoa xoa tóc cậu, thật ra trong tâm hắn không gian này vẫn là đào nguyên bí mật của hai người thì tốt hơn, nếu như biến thành một thế giới khác, trái lại hắn lại cảm thấy khá lo lắng.
Hai người thu dọn xong, bạch cầu cũng bay tới cạnh hai người, trên thân còn mang theo vị mặn của biển. Phương Hách mang bạch cầu vào phòng tắm cọ rửa một trận, ba người yên lặng ra ngoài không gian, họ đã sống như những người ở tầng áp chót suốt năm ngày nay.
Không gian ngọc Hạ Tử Trọng giao cho Phương Hách quản lý, lấy xe ra hai người bắt đầu hành trình trở về căn cứ.
Hạ Tử Trọng lái xe, Phương Hách kiểm tra những mảnh ngọc còn lại.
Ngọc thạch không gian hoặc là không gian bằng vòng tay gỗ của Hạ Tử Trọng trên đời này không phải độc nhất. Mà muốn tìm được thứ này còn phải xem duyên phận.
Hai người quét sạch một cái trung tâm triển lãm, cũng chỉ tìm được một cái không gian riêng biệt như thế. Bất quá, có một cái hai người đã rất thoả mãn. Phương Hách chỉ hi vọng tìm ra một cái mà mình có thể đựng tinh hạch thôi, bây giờ đã có rồi, bọn họ còn có vòng tay không gian cực kỳ đặc biệt, đương nhiên không còn cầu gì nữa.
Thấy Hạ Tử Trọng lái xe ra đường lớn, Phương Hách lấy ra từ trong không gian hai hộp nhỏ, tự mình đeo một cái, mới nói Hạ Tử Trọng: “Tí nữa em lái cho, anh đeo mắt kính.”
Kính áp tròng, mang vật này cũng không quá thoải mái, đặc biệt là mắt hai người không bị cận hay gì, bình thường lười quá cũng sẽ không mang. Có điều bây giờ phải về căn cứ, vẫn nên đeo thì tốt hơn. Hai người lần này đi vào nội thành càn quét không ít tiệm kính. Ngoại trừ kính râm thì kiếm nhiều nhất chính là kính áp tròng. Tuy rằng màu đen, màu nâu là mục tiêu của hai người, nhưng mấy màu khác cũng có tác dụng không nhỏ, lại nói, vật này để lâu ở bên ngoài cũng không thể xài nữa, nên bây giờ có thể thì tìm nhiều chút mới tốt.
Mắt kính trong mỗi cửa hàng đều có ghi số cận, kính râm thì bị mấy người trong lúc hỗn loạn lấy một ít. Mà kính áp tròng thì không ai đụng tới, nên hai người lấy được không ít.
Hạ Tử Trọng với Phương Hách đổi chỗ ngồi, đeo kính, từ xa xa đã có thể nhìn thấy tường vây to lớn. Bạch cầu rất không cam lòng, nó không muốn lại bị nhốt trong không gian – kỹ năng ẩn thân của nó bây giờ đã rất giỏi rồi, nếu như bất động đứng ngốc một chỗ thì cho dù có người đi ngang qua cũng không phát hiện được. Cho dù nó cứ trôi nổi giữa không trung bay bay, nếu như không nhìn kỹ, cũng khó có thể nhìn ra, mà hai người vẫn là lấy ổn định làm chủ, không nghĩ ra gì bất ngờ, mới cưỡng ép nó trốn vào.
Hai người lái xe chạy tới cửa lớn, xếp hàng chờ kiểm tra vào thành.
Căn cứ A thị có chỗ bất đồng, lúc trước hai người trở về thì ở căn cứ không có nhiều nhà như vậy, chỉ phân ra thành mấy quảng trường nhỏ để người vào thành ngồi đó. Sau đó trong khu chờ đợi là mấy căn nhà đơn sơ, để người trú mưa. Nhưng bây giờ, nhìn bên ngoài trụ sở, xung quanh mấy quảng trường nhỏ là một đống lều trại cao cao thấp thấp.
Trong những người kia trẻ có già có, không biết là người bị thương không được cho vào thành hay là người không có vật tư để đóng phí vào thành? Bây giờ phí vào cửa căn cứ A thị không đắt, cũng chỉ trung thư một ít mà thôi. Mà muốn sinh hoạt bên trong thì phải nộp không ít phí, rồi còn phí ăn uống, điện, nước. Đặc biệt là căn cứ bây giờ còn xây thêm mấy khu nhà kính trồng trọt, cho nên dẹp bớt mấy khu nhà ở miễn phí. Người bên trong nếu muốn sống yên ổn thì phải trả phí thuê nhà, cuộc sống hàng ngày quá khó khăn, không có phí thì phải ra ngoài dựng lều ở, mặc dù không có người quản nhưng trong căn cứ bắt đầu sinh ra không ít kẻ hành nghề thu phí bảo kê.
Những người này đều là mười mấy gã u vai bắp thịt, người ta chỉ có thể nộp phí bảo kê mà thôi, nếu không nộp thì ngay cả lều cũng không có mà ở. Hơn nữa mấy cái lều này là dựng trái luật, căn cứ thì mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu có người đến báo cũng không ai thèm quản. Dần dần, bắt đầu có người lục tục nghĩ cách dọn ra ngoài.
Bây giờ cách đợt tang thi triều kia không lâu. Nhân loại là sinh vật như vậy, nếu tạm thời không có nguy hiểm, sẽ ôm ấp hy vọng may mắn. Có một người dọn ra thì sẽ có người thứ hai, bọn Hạ Tử Trọng rời căn cứ chưa tới nửa tháng, mà bên ngoài đã hình thành một quy mô không nhỏ. Nhìn cái khu kia Hạ Tử Trọng hơi ngạc nhiên, vào lúc này, ở đời trước… hình như cũng là lúc mình đắc tội với Ellen, bị Bá Chủ treo thưởng truy nã, đang trốn chui trốn nhủi bên ngoài căn cứ suy nghĩ biện pháp sinh tồn.
Không có điều kiện, không thể an nhàn, hắn và Phương Hách mỗi ngày sống trong lo lắng. Đến cuối cùng, vùng phụ cận quanh căn cứ cũng không dám tới gần, chỉ sợ gặp phải mấy người ham tiền thưởng tới gim mình. Không có cách nào đi vào căn cứ, đương nhiên cũng không biết tình huống căn cứ ra sao.
Lúc hai người đang xếp hàng, nhìn thấy đường dành cho quân đội có mấy chiếc xe chạy tới, điều khiến người khác chú ý là –mấy chiếc xe này không đẹp đẽ gì, trong đó có chiếc xe đầu xẹp hết một góc, mấy chiếc khác thì có chiếc mất cửa, chiếc thì nóc xe lồi lõm. Hiển nhiên đã trải qua một phen chinh chiến vất vả trở về. Những chiếc xe kia chẳng bao lâu đã được lái vào, hai người chỉ kịp nhìn thấy mấy người kia cả thân bê bết dính đầy máu, bên tai thì nghe thấy giọng nghị luận của đám người xếp hàng.
“Mấy ngày nay bên ngoài có chuyện lạ lắm, tôi nghe nói có tiểu đội ra ngoài rồi không trở về nữa!”
“Thật không? Hôm đó đội chúng ta còn gặp vài con tang thi cao cấp đấy!”
“Mấy chiếc xe kia nhìn không giống như xe bình thường nhỉ?”
“Thật hả? Đó là xe quân đội sao? Cậu nhận ra à?”
“Nhìn biển số xe kìa, không giống ký hiệu A thị.”
“Chà, căn cứ lại có không ít người tới nữa rồi, nghe nói đều là từ mấy căn cứ khác, ký hiệu từ chỗ nào?”
“Hình như là phía nam, theo như tôi thấy thì là H thị?”
Lái xe vào cửa lớn, hai người Hạ Tử Trọng kinh ngạc một chút. Lần này vào căn cứ không phiền phức như trước, lúc trước vào căn cứ phải xét nghiệm máu rồi quét máy nhận hình, còn lần này thì phải lái xe qua một con đường thật dài. Đi lối này hai người gặp được mấy cái máy tương tự lần đi với quân đội, là một cái băng chuyền thật dài, chỉ là băng chuyền này to hơn, dài hơn, nửa trước quét vật phẩm trong xe, trước tận thế dùng để kiểm tra đường sắt tàu điện ngầm. Nửa sau dùng để kiểm tra người bên trong có không gian dị năng giả hay không, cùng với đồ vật đeo trên người dị năng giả. Vào căn cứ xong bất kể là người đi bộ hay tài xế, đều phải đi qua cái băng chuyền này. Có mấy dị năng giả không gian bị kêu lên yêu cầu đối phương lấy hết đồ trong không gian ra, phòng ngừa bọn họ mang theo vật phẩm không đúng luật.
Bởi vì có chiếc máy này xuất hiện, không ít đội ngũ ngoài ý muốn phát hiện vài tên ‘trộm’ trong đội. Có vài dị năng giả không gian vì lợi ích của mình tình nguyện giả thành người bình thường, lúc đồng hành hay tổ đội thì lén lút giấu đồ vào không gian thậm chí còn ăn cắp đồ trong đội. Người như thế một khi bị phát hiện đa phần đều bị những người khác đánh gần chết. Điểm này trong trí nhớ của Hạ Tử Trọng ở kiếp trước có điểm khác biệt, đời trước lúc hắn chạy ra khỏi căn cứ, tuy rằng căn cứ để bắt đầu sử dụng loại máy kiểm tra không gian dị năng giả này, nhưng cũng không phải dây chuyền lớn như bây giờ, mà giống cái dây chuyền lần trước hơn, từng người đi lên kiểm tra.
Kiểm tra xong, xác nhận hai người không có vấn đề gì mới dẹp đường hồi phủ, lái xe chạy như bay về nhà mình – hơn nửa tháng không về nhà, bọn họ không thèm quản chuyện của người khác, tắm trước rồi nghỉ ngơi một đêm thật tốt, sau đó hưởng thụ bữa tiệc hải sản trong không gian rồi mới nói tới chuyện khác.
Một đoàn xe tàn tạ bất kham vội vã lái vào căn cứ, không chờ xe dừng vững, một người đàn ông mặc nam trang đầu quấn băng trong lòng ôm một người khác lao ra: “Bác sĩ, nhanh kêu bác sĩ đến!”
“Đừng vội đừng vội, trước tiên kiểm tra một chút.”
“Kiểm tra cái gì mà kiểm tra? Người sắp chết rồi! Mau gọi bác sĩ! Hắn là Trịnh thiếu úy! Là tổng phụ trách quân khu phái tới A thị!”
Căn cứ nhận được tin tức lập tức phái dị năng giả hệ trị liệu tới. Bây giờ trong căn cứ mấy vị lão đại mắc bệnh nhà giàu trước tận thế dưới sự chữa trị của dị năng giả đã từ từ khôi phục, mấy căn bệnh không thể chữa nay đã được dị năng trị! Chuyện này không thể không nói chính là kỳ tích. Dưới một lượng lớn tinh hạch được cung cấp, vị dị năng hệ trị liệu này đã thăng lên cấp hai, tốc độ trị liệu nhanh hơn trước, hiệu quả cũng rõ rệt. Nhưng bởi vì tinh thần lực thường xuyên hao mòn, cộng thêm định kỳ phải rút máu cung cấp cho nhà nghiên cứu kiểm tra sức khoẻ, người nọ cho dù được thiết đãi đầy đủ cũng ốm dần. Áp lực trong lòng, hao tổn vô hình, người phụ nữ này khi mới vào căn cứ A thị khí sắc hồng hào, nhưng lúc này sắc mặt đã trắng bệch như màu của bức tường ngoài kia. Biết sao được, chỉ cần chồng mình, con mình, rồi thân thích, bạn bè của mình cùng liều mạng tới căn cứ A thị, lúc này đều trong tay bọn họ, cô chỉ có thể làm việc cho bọn họ.