Tăm đương nhiên cũng không thể lãng phí, nếu gặp phải bọn cướp giống như hôm bữa thì đem ra đánh cũng không tồi.
Hai người giống như thổ phỉ đi cướp của, chỉ cần nơi bọn họ đi qua thì không còn cái gì tồn tại.
Người ta thường nói đi đêm có ngày gặp ma, đối diện với họ là hai con vật đen thui hình dạng giống như người, không thấy rõ khuôn mặt lúc đầu, Hạ Tử Trọng yên lặng nuốt xuống một ngụm nước miếng. “Cẩn thận, là tang thi biến dị.”
Tang thi biến dị, hậu kỳ còn có một cách xưng hô khác – tang thi cấp hai.
Hạ Tử Trọng chưa từng nghĩ đến mình ở tận thế chưa được một tháng mà đã có ‘vận may’ gặp được tang thi cấp hai. Đời trước sau tận thế hai tháng hắn mới nghe người ta nói có tang thi bắt đầu tiến hóa… Đúng là không nghe lời người đi trước luôn luôn sai mà, ai biểu hắn lúc đầu trạch ở trong nhà làm chi?
Hơn nữa không phải ai gặp được tang thi cấp hai cũng còn mạng để đi nói cho người khác biết, bản thân hắn không nghe được tin tức cũng đúng.
Bây giờ cái sự cố bình thường này lại rơi trên đầu hai người họ, tuyệt đối là do ông giời thấy bọn họ lấy đồ quá càn rỡ nên mới cố tình tìm phiền phức đến cho bọn họ đây mà.
Phương Hách nhẹ nhàng gật đầu, trong tay xuất hiện một cái cây ốm dài, đầu vót nhọn, một đầu bọc thép, dáng dấp có chút giống như cái đồ bới lửa trong các lò than được cải tạo qua – vật này quả thật đúng là như vậy. Còn cái cặp gắp than? Vật kia cầm trong tay dùng không thoải mái. Hai người mỗi tối về không gian nghỉ ngơi và song tu tăng cao thực lực, sáng dậy còn nghiêm túc nghiên cứu, luyện ‘công phu’ ghi trên sách, công phu hai người chọn khác nhau, Phương Hách chọn một quyển có thể phối hợp với dị năng tốc độ của cậu, bước đi nhẹ nhàng không gây tiếng động, vũ khí sử dụng là một thanh kiếm mỏng, chiêu thức quỷ dị, ra đòn tất trúng, phong thái rất thích hợp với Phương Hách.
Hạ Tử Trọng thì không giống cậu, vũ khí của hắn là đao, kết hợp với dị năng hệ kim gia cố, hệ phong hỗ trợ, lấy việc chém ra phong nhận làm chủ.
Hai người bây giờ còn chưa tìm được vũ khí thích hợp với bản thân, trở về phải tìm được trong đống vật tư vật thay thế mới được. Phương Hách bây giờ cũng chỉ có thể dùng cái đồ bới lửa đã cải tạo làm vũ khí, còn Hạ Tử Trọng dùng vẫn là ống tuýp.
Bạch cầu bị Phương Hách thả ra bay lơ lửng phía sau hai người, vật này tồn tại tuyệt đối là thứ phản nhân loại, phản trọng lực, phản quy luật tự nhiên, một đống lớn như vậy mà còn có thể trôi nổi giữa không trung! Hoàn toàn không hợp quy luật tự nhiên chút nào, càng không hợp với lẽ thường.
“Có gì không ổn lập tức tiến vào không gian.” Hạ Tử Trọng trầm giọng nhắc nhở, bọn họ hai ngày nay đánh giết không ít tang thi cấp một, tinh hạch đều bị không gian hấp thu (bạch cầu đối với tinh hạch cấp một không có hứng thú), loại tang thi cấp hai này là lần đầu gặp phải, đáng ghét hơn chính là – hai con tang thi trước mặt lại thuộc hệ tốc độ! Đối phó rất phiền phức, hắn cũng không nắm chắc mười phần thắng.
Phương Hách trịnh trọng gật đầu: “Em bên phải anh bên trái?”
Hai người vừa xác định mục tiêu của mình xong, đối phương đã phát động công kích! Tang thi cấp hai tứ chi bò nhanh nhẹn trên mặt đất, động tác so với người thường dùng hai chân chạy còn nhanh hơn!
May là, Phương Hách có dị năng tốc độ, còn Hạ Tử Trọng đã sớm thuần thục đem phong hệ dị năng đẩy vào hai chân tăng nhanh tốc độ tấn công, chỉ cần một lát là có thể theo kịp động tác của nó.
Bóng người màu đen tốc độ nhanh đến kinh người, vây quanh mục tiêu liên tục chuyển động tìm kiếm cơ hội công kích con mồi. Đây là phương thức chiến đấu chúng nó từ sau khi thăng cấp vẫn luôn sử dụng, cho dù là thứ gì cũng không thể trốn thoát!
Cho dù mục tiêu có lái xe bỏ chạy, bọn nó cũng có thể đuổi theo cho dù là bao xa đi chăng nữa, một khi xe gặp sự cố chết máy hay hết xăng thì chính là thời điểm chúng nó đi săn!
Bước chân như bay, làm con tang thi có chút ngoài ý muốn là – mục tiêu lần này vậy mà có thể theo kịp tốc độ của nó.
Nhưng có thể theo kịp thì thế nào? Chỉ cần một khi bắt được bọn họ, làm họ bị thương, đám thức ăn yếu mềm đó sẽ sợ hãi kêu to, cho đến khi họ chảy càng nhiều máu động tác sẽ ngày càng chậm và rồi cũng trờ thành thức ăn trong miệng nó, cuối cùng cũng biến thành đồng loại của nó.
“Xì” một tiếng, móng vuốt oai lệ của tang thi duỗi ra bỗng nhiên rụt trở về, nó vốn muốn cào tên nhân loại kia, nhưng lại bị cái vật đen thui trong tay hắn đâm thủng một lỗ.
Tuy rằng chúng không thể cảm giác được đau đớn, nhưng nếu tứ chi bị thương tổn quá nhiều thì sẽ gây trở ngại cho động tác của nó, bởi vậy, nhóm tang thi khi lên tới cấp hai sẽ chú ý không làm cho mình bị thương quá nhiều, miễn cho ảnh hưởng đến hành động lúc sau.
“Xì xì xì” vài tiếng vang lên, Phương Hách tìm được quy luật hành động của đối phương liền cấp tốc triển khai công kích, nhưng động tác của tang thi trước mặt thực sự quá nhanh! Cậu làm cách gì cũng không thể đâm được đầu của nó, chỉ có thể đâm lên tứ chi, tạo ra trên người nó mấy cái lỗ!
Hạ Tử Trọng biết tốc độ của chúng nó rất nhanh, tuy rằng hắn cũng có thể dùng phong hệ dị năng tăng tốc độ rồi đuổi tới trước mặt con tang thi này, nhưng phong hệ dị năng vẫn có khoảng cách so với dị năng tốc độ, đồng dạng là cấp hai nhưng thời gian kiên trì tăng tốc của hắn và Phương Hách lại hoàn toàn khác nhau. Bởi vậy, hắn trực tiếp đứng tại chỗ dựng lên phòng ngự, chỉ cần nhìn chằm chằm động tác của nó rồi đánh trả lại là được rồi. Bỗng nhiên! Móng vuốt mang theo một tiếng xé gió vung về phía hắn, chính là cơ hội này!
“Bang” một tiếng, động tĩnh công kích so với Phương Hách nghe còn kinh khủng hơn, nhưng chỉ cần như thế, cánh tay con tang thi kia bị dội ngược về phía sau, dùng góc độ phản quy luật tự nhiên bẻ cong ngược lại! Con tang thi kia cả kinh nhảy về phía sau một cái.
Tay trái trống không bỗng nhiên xuất hiện một nắm tăm bằng trúc, trong nháy mắt nó được ánh sáng màu vàng bao trùm lại, còn có một luồng khí màu xanh quấn quanh, phóng thẳng về phía con tang thi như một chiêu Thiên nữ tán hoa.
Mặt khác Phương Hách liên tục mấy lần đâm vào đùi phải tang thi, rốt cục thành công phế bỏ một chân của nó!
Nhóm tang thi trong thời gian ngắn không cách nào chữa trị vết thương, tình thế song phương lập tức chuyển biến có lợi cho bọn họ, hai người lên tinh thần đuổi theo hướng tang thi bỏ chạy – tinh hạch cấp hai, không biết không gian thu được sẽ có bao nhiêu thay đổi đây?
Hai con tang thi tựa hồ cảm giác được tình thế không ổn, từ cuống họng phát ra tiếng thét chói tai ngắn ngủi, bỗng nhiên thay đổi phương hướng chạy về phía sau. Có thể trên tứ chi bọn nó đã có nhiều ít thương tổn, tốc độ lúc này của chúng không phải là đối thủ của hai người Hạ Tử Trọng, không bao lâu sau liền bị đuổi kịp!
Phương Hách chộp đúng thời cơ, đồ bới lửa trong tay đột nhiên đâm tới gáy con tang thi phía trước – nơi đó chính là vị trí của tinh hạch, một khi tinh hạch bị đánh lệch vị trí thì tang thi cũng mất đi năng lực hành động, hoàn toàn chết đi!
“Xì xì” hai tiếng, hai con tang thi xém bị bọn họ đánh trúng đột nhiên tăng nhanh tốc độ, lập tức bay qua một hướng khác!
Tang thi biết bay?
Cả hai người đều sững sờ, nhìn kỹ mới phát hiện – không biết từ lúc nào bên hông bọn nó lại có một sợi ‘dây thừng’ màu xám quấn lấy rồi!
“Thực vật biến dị!” Hạ Tử Trọng kinh hãi, vội vã dừng bước ngăn cản Phương Hách.
“Thực vật biến dị?” Từ lúc tận thế đến nay, tuy rằng Phương Hách phát hiện bên ngoài có không ít thực vật khô héo, cũng không có ít loại sinh trưởng theo mùa bình thường, mà bọn họ cũng chưa từng gặp chúng bao giờ nên hoàn toàn không biết nó có tồn tại.
Hạ Tử Trọng sốt sắng nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện bụi cây nằm trên đường hai con tang thi kia bay đi, cách hai người một đoạn, nhưng nó lúc này cũng chỉ lo tóm hai con tang thi ấy, không có thời gian để ý đến hai người bọn họ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Về thôi, chúng ta không phải là đối thủ của nó.” Trong mạt thế, thực vật biến dị so với tang thi còn khủng bố hơn, chúng nó không chỉ săn giết nhân loại, còn có thể săn tang thi, động vật biến dị khác làm thức ăn. Bởi vì tinh hạch của chúng nó đều nằm dưới đất nên bình thường bọn họ không thể tìm được vị trí chính xác, rất khó giết được chúng.
Cho dù là dị năng giả hệ hỏa cường đại cũng chỉ có thể tiêu diệt một phần trên mặt đất, chờ đến khi bọn họ đào ra được rễ của nó để tiêu diệt thì nó cũng đã di chuyển tới một địa phương khác rồi.
Chúng nó ở trong mạt thế cính là những thợ săn rất có kiên nhẫn, là những thợ săn kinh khủng nhất. Hạ Tử Trọng dám tìm tang thi, động vật biến dị luyện kỹ thuật, tăng giá trị vũ lực, nhưng cho dù thế nào cũng không dám đi trêu chọc vào lũ thực vật này.
“Ô.” Phương Hách tuy rằng cảm có chút kỳ quái, không biết vì sao Hạ Tử Trọng hiểu rõ loại thực vật này không dễ chọc, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, theo sát hắn lui về phía sau.
Hai con tang thi kia bị thực vật cuốn lên, ở giữa không trung không giãy dụa được. Thực vật lại đưa qua hai cái sợi dây leo vạch đầu tang thi ra, “xì xì” hai tiếng, đầu con tang thi liền bị mở ra, hai viên tinh hạch to gấp đôi tinh hạch cấp một bị nhánh cây màu xám moi ra ngoài, hai con tang thi bị lấy mất tinh hạch hoàn toàn bất động.
Hạ Tử Trọng híp mắt, nếu không phải đem tang thi sống vào không gian thì không gian cũng không hấp thụ chúng, hắn đời nào còn tạo tiện nghi cho cái cây kia hưởng chứ?
Bỗng nhiên ‘vèo’ một tiếng, một cái bóng trắng nho nhỏ phảng phất như một thanh kiếm sống lao ra ngoài. ‘Phốc’ một tiếng nhảy tới một cành cây đang bao lấy tinh hạch cấp hai, qua khoảng chừng hai ba giây lại nhảy lên lần nữa, nhắm thẳng tới viên tinh hạch còn lại! Mà địa phương nó mới rời đi, tinh hạch nằm trên đó không còn thấy đâu nữa!