Đây không giống những quán bar tầm thường ngập tràn khói thuốc và bia rượu rẻ tiền nơi đây chỉ có mùi nước hoa đắt đỏ và những chai rượu hàng chục năm tuổi.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp người đang điên cuồng nhảy múa.
Trong một căn phòng VIP nằm khuất trong góc, trên bàn trà bằng kính ở giữa phòng bày ra vô số thức ăn và rượu quý, những chai rỗng nằm la liệt dưới sàn, xem ra những người trong phòng đã uống không ít.
Vương Minh Huy đã ngã người ra sofa, bên cạnh còn có một mỹ nữ thân hình bốc lửa dựa sát vào ngực anh, tay cầm trái cây đút cho Minh Huy ăn, giọng nói vô cùng nũng nịu lấy lòng:
- Nếu ngày nào anh cũng đến đây với em thì hay biết mấy? Em thật sự chỉ muốn tiếp mình anh thôi.
Vương Minh Huy cười như không cười, một tay nâng cầm cô ta lên:
- Miệng này của em có ngậm đường à?
Cô ta khẽ nhắm mắt dâng lên đôi môi đỏ mọng:
- Anh muốn biết có phải hay không thì thử đi.
Vương Minh Huy nhìn hành động của cô ta đột nhiên mất hứng, buông tay ra, không có ý định tiếp tục thân mật, cô gái không biết mình đã làm sai điều gì nên vội vàng cọ cọ cái ngực khủng của mình vào lòng ngực anh nói:
- Minh Huy, em yêu anh, mình hẹn hò anh nhé?
Lời nói của cô vừa dứt thì sắc mặt của Vương Minh Huy cũng trở nên cứng nhắc anh khẽ liếc nhìn xuống người con gái đang dính vào mình như bạch tuộc lạnh nhạt nói:
Ra ngoài
- Anh Huy, em xin lỗi, em........
- Cút
Cả đất Sài Gòn này ai mà không biết chuyện anh chỉ thích vui chơi qua đường, không muốn nghiêm túc yêu đương cùng với bất kỳ cô gái nào, vì đối với anh con gái luôn phiền phức và rắc rối.
Vương Minh Huy cứ nghĩ đuổi cô gái kia đi rồi thì có thể yên tĩnh nhưng chuông điện thoại lại bắt đầu reo inh ỏi đến cuộc gọi thứ ba thì anh không thể không nghe:
- Ngay lập tức đến bệnh viện đi Dâu Tây và Dưa Hấu đang ở chỗ tôi.
Người ở đầu dây bên kia chỉ nói một câu đã cúp máy, Vương Minh Huy cũng không hỏi gì thêm, anh đã đứng dậy và vội vàng rời khỏi quán bar, đi thẳng đến khoa nhi, anh vốn còn đang định hỏi y tá thì Bách Tùng đã ra đón anh.
- Dâu Tây và Dưa Hấu, hai anh em chúng như thế nào rồi? Sao chúng lại ở chỗ của cậu?
Minh Huy lo lắng hỏi Bách Tùng. Dâu Tây và Dưa Hấu là hai anh em sinh đôi con của Minh Huy, người mà anh nói chuyện là Bách Tùng bạn thân của anh cũng là bác sĩ Trưởng khoa Nhi của bệnh viện.
- Tôi phải hỏi cậu câu này mới đúng. Cậu có biết hai cháu bị suy dinh dưỡng không?
Bách Tùng chất vấn ngược lại anh.
- Không thể nào hai anh em chúng tại sao lại bị suy dinh dưỡng?
Vẻ mặt Minh Huy lúc này vô cùng khó tin vì từ ăn uống đến quần áo đồ chơi những gì anh cho hai bảo bối của mình đều là tốt nhất.
Bách Tùng không che giấu được tức giận cầm tập hồ sơ bệnh án, đánh lên vai anh mấy cái rồi nói:
- Mấy ngày rồi cậu không về nhà? Trên người cậu lúc này nồng nặc mùi rượu, bia? Cậu làm cha cái kiểu gì vậy?
Y tá Quỳnh Anh đứng bên cạnh vội vàng bước lên kéo tay Bách Tùng ra hiệu cho anh phải kiềm chế lại cảm xúc của mình, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy Bách Tùng tức giận với người nhà bệnh nhân như vậy hơn nữa đang ở giữa hành lang nhiều người qua lại.
- Không sao đâu Quỳnh Anh, tôi có đánh thêm nữa cậu ta cũng không dám đánh lại đâu, cô yên tâm đi.
Bách Tùng nghiến răng nói. Vương Minh Huy đúng là không có hành động đáp trả nào nữa anh vẫn luôn trầm mặc cho đến tận lúc vào phòng thăm hai con.
Cửa phòng mở ra, Minh Huy nhìn thấy hai bạn nhỏ nằm lọt lõm trên chiếc giường bệnh trắng xóa, trong hai bé vô cùng nhợt nhạt, gầy đi rất nhiều. Bách Tùng chậm rãi nói:
- Dì Hòa có gọi cho tôi mấy lần nói hai bé không chịu ăn uống gì cả, tụi nó còn nói nhớ cậu lắm, chỉ muốn ăn cơm cùng cậu. Hôm nay đột nhiên hai cháu ngất xỉu, dì ấy không gọi được cho cậu nên đã gọi cho tôi.
- Dì ấy đâu?
- Trở về nhà nấu cháo cho hai bé rồi
Bách Tùng đưa bệnh án cho Minh Huy xem:
- Hai bé bị rối loạn quá trình hấp thu cơ thể hai bé không thể hấp thu các chất dinh dưỡng thiết yếu như những trẻ em khác, đây không phải là chuyện đùa đâu.
Minh Huy cố giữ bình tĩnh nghe những lời Bách Tùng nói anh ngồi xuống bên giường bệnh vô cùng cẩn thận nắm lấy bàn tay bé xíu xiu của hai con nhẹ nhàng hôn lên má của hai bé. Bách Tùng suy nghĩ một lát rồi từ từ nói:
- Tôi nghĩ nguyên nhân chính là do tâm lý của bé, lúc nãy tôi có hội chuẩn với các bác sĩ chuyên khoa tâm lý, từ việc chán ăn cho đến rối loạn hấp thu phần lớn có lẽ là do xuất phát từ những tổn thương tâm lý khi mẹ cậu mất.
Minh Huy sao có thể không biết hai bé con của mình cảm thấy tệ ra sao, khi đột nhiên người bà mà chúng kính yêu không còn bên cạnh, như chính anh cũng không làm gì được.
Anh nhớ rất rõ khi mẹ anh còn sống thường muốn anh cưới vợ sinh con để duy trì hương quả cho gia tộc vì anh là con duy nhất của bà, riêng bản thân anh thì chỉ thích tự do không thích bị ràng buộc.
Vào một ngày đẹp trời, chim hót líu lo rộn ràng cả khu vườn, mẹ Minh Huy đang nhàn nhạt uống trà ngắm hoa, anh nhẹ nhàng đứng bên cạnh bà cùng một chiếc đẩy em bé đôi dõng dạc tuyên bố:
- Đây là hai đứa cháu nội của mẹ hằng ao ước, từ giờ còn đã hoàn thành nhiệm vụ đừng ép con lấy vợ nữa. OK, bye mami!
Vừa nói xong anh đã bỏ đi để lại hai bé con và rời đi tay giơ lên cao phẩy qua, phẩy lại làm động tác tạm biệt.
Từ ngày có hai bé, mẹ anh vui hẳn lên trong nhà luôn đầy ngập tiếng cười, anh cũng về nhà thường xuyên cùng ba bà cháu luôn quấn quýt bên nhau cho đến một ngày mẹ anh đã mất vì bệnh.
Anh vùi đầu vào công việc, vào những cuộc chơi trốn tránh không về nhà chẳng qua là anh không dám đối diện với hiện thực mẹ anh đã mất, anh cũng không dám đối mặt với các con vì sự ít kỷ của bản thân mà các con không có một mái ấm hoàn chỉnh có cha mẹ, ông bà.
Sau một lúc suy nghĩ đắn đo Bách Tùng chậm rãi nói:
- Dì Hòa có chu đáo đến đâu thì dì ấy cũng lớn tuổi rồi, trong nhà cậu cũng nhiều việc cần dì ấy chăm lo, cậu cần tìm một bảo mẫu trẻ đến bầu bạn với hai con, tuyển chọn nghiêm ngặt một chút mọi chuyện rồi sẽ ổn cậu yên tâm đi.
Bách Tùng nói xong thì vỗ vai anh mấy cái rồi, sau đó rời khỏi phòng bệnh để cha con ở lại với nhau. Minh Huy vuốt ve mái tóc của hai con, nhẹ nhàng nói:
- Xin lỗi hai con, cha có lỗi với hai con.
- Bác sĩ quen với người nhà bệnh nhân sao?
Y tá Quỳnh Anh vẫn tò mò đứng đợi ở trước cửa phòng bệnh để hỏi chuyện. Bách Tùng gật đầu một cái lướt qua Quỳnh Anh, đi được mấy bước đột nhiên anh nhớ ra gì đó quay đầu lại:
- Cô từng kể có một người bạn học giáo dục mầm non đúng không?
- Đúng ạ, Tường Vy cô bạn thân nhất của em, bạn ấy rất thích trẻ con và biết cách chăm trẻ lắm.
- Vậy à, tôi có công việc có thể phù hợp với cô ấy đấy.
...**************...
Quán cà phê Sophia
Tường Vy khẽ nhìn đồng hồ vừa đúng 5:00 PM chuẩn bị tan ca, cô bê những ly nước cuối cùng vào trong quầy vừa định tháo tạp dề thì nghe được tiếng đổ vỡ ở bên ngoài. Cô em làm cùng Tường Vy:
- Chị Vy về đi, để em ra cho chị hết ca rồi mà.
- Không sao chị dọn xong rồi về cũng được, em cứ lo việc của em đi.
Tường Vy mỉm cười trả lời. Bàn làm ngã ly nước là của một người mẹ và một bé gái.
- Sao con hư quá vậy? Uống nước cũng làm đổ nữa?
Tường Vy đứng nhìn cô bé bị mẹ la đến sợ sệt, mếu máo đứng một bên, cô đau lòng không thôi:
- Chị và bé có sao không ạ? Để em dọn bàn giúp chị
- Lần sau đừng có mơ mẹ dẫn con đi đâu nữa, chiếc váy mẹ mua rất mắc tiền, hôm nay mẹ mới mặc lần đầu lại bị con làm hư mất rồi.
Người mẹ vẫn tỏ ra hậm hực, chưa thôi trách mắng đứa con. Tường Vy nhẹ giọng lên tiếng:
- Vết cà phê trên váy của chị dùng nước sạch rửa ngay bây giờ thì không sao đâu ạ.
Thấy người mẹ bước vào toilet, cô ở đây nhẹ giọng nói với bé:
- Con không cần sợ, không sao hết, lần sau nếu con làm sai thì xin lỗi mẹ ngay nhé như vậy mẹ không tức giận nữa đâu.
- Con...... Con biết rồi ạ.
Cô bé nức nở đáp, Tường Vy lấy trong túi áo ra một viên kẹo đặt vào tay cô bé, bé con nhìn thấy kẹo hai mắt sáng rỡ miệng cười rất tươi và nói:
- Dạ con cảm ơn cô.
Tường Vy làm phục vụ ở quán cà phê này đã một năm rồi, công việc không nặng không nhẹ, lương thì không có bao nhiêu, hàng tháng cô đều đi nộp đơn xin việc nhưng không thấy trường nào phản hồi. Tường Vy giao ca xong, cầm theo ổ bánh mì mua từ lúc trưa vẫn chưa kịp ăn rồi rời khỏi quán cà phê.
Lúc cô định đưa bánh mì lên miệng thì Quỳnh Anh gọi điện, cô chỉ đành gói ổ bánh mì lại để nghe điện thoại của bạn thân.
- Bác sĩ đồng nghiệp của mình nói nhà bạn anh ấy đang cần bảo mẫu, anh ấy có thể giới thiệu Vy đến phỏng vấn.
- Mình là một giáo viên mầm non không phải bảo mẫu.
- Mình biết Vy muốn làm giáo viên, nhưng Vy tốt nghiệp đã một năm rồi, còn chưa xin được việc, thay vì làm mấy công việc khác tiền không đủ sống hay Vy thử nhận công việc này đi, nghe nói bảo mẫu nhà bạn anh ấy lương rất cao.
Quỳnh Anh vừa nói đến tiền lương làm mắt của Tường Vy sáng rỡ lên rồi, cuộc sống này có thể không cần nhiều thứ nhưng chắc chắn là phải cần tiền rồi.
- Mình biết Vy đang thiếu tiền đóng tiền phòng trọ, vậy giờ Vy cứ kiếm tiền chỗ này trước rồi tính tiếp, nếu không nhận việc này chắc tháng sau Vy phải ra đường sống thật đó.
- Ừ, Vậy Quỳnh Anh gửi địa chỉ và thời gian phỏng vấn cho mình đi.
Tường Vy nói xong thì cúp máy cô nhìn ổ bánh mì nguội lạnh trong tay mình thở dài một hơi, rồi đưa lên miệng nhai chóp chép.