- Mọi việc đã thành công, cậu đừng quá lo, một chút nữa y tá sẽ đưa em ấy về phòng cùng bé con, do dư âm của thuốc gây mê còn nên em ấy sẽ còn ngủ thêm một thời gian.
Bách Tùng vừa nói vừa nắm tay lôi cậu bạn thân vào nhà vệ sinh, trong phòng làm việc của mình để thay đồ bảo hộ ra, tắm rửa, sát khuẩn xong mới dẫn Minh Huy về phòng bệnh, lúc này Tường Vy cũng đã được đưa đến nằm trên giường trong phòng, cô nhóc thì đang nằm ngủ trong cái nôi bên cạnh giường, giờ trong phòng chỉ còn một mình mợ hai Bảo và mẹ của Hồng Nhung
Ông Quang và bà Hạnh chỉ ở chơi một tí thì về nhà nghỉ ngơi vì cả hai tuổi đã cao không thể ở bệnh viện lâu được, cậu Bảo thức cả đêm nên giờ đã về phòng làm việc của mình ngủ, còn Gia Khang và Uyển Nhi thì đã đến công ty, Hồng Nhung thì đi học, ông nội Bảo và bà Loan hôm nay phải cùng Dâu Tây, Dưa Hấu đi thi đấu giải chế tạo robot.
Khi thấy Minh Huy đã đến mợ hai Bảo liền giao chuyện chăm hai mẹ con Tường Vy lại cho anh rồi đi về phòng của chồng mình.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi Tường Vy thức dậy, mở mắt nhìn xung quanh thì đã thấy trời đã tối, chỉ còn một ánh sáng nhỏ từ chiếc đèn ngủ màu vàng, Minh Huy thì đang nằm phía bên cạnh ngủ ngon lành, một tay anh nắm lấy cô, tay còn lại anh để trong nôi cho bé con nắm, nói vậy cho hoành tráng chứ thật ra cả bàn tay của cô bé để lên bàn tay to lớn của Minh Huy vì bé con còn quá nhỏ chưa biết nắm là gì, mà bàn tay của bé được mang đôi bao tay tròn vo, như bàn tay của chú mèo máy Doraemon.
Anh để tay mình ở gần hai người quan trọng này để khi ai nhút nhít anh đều biết mà thức giấc để chăm người đó.
Tường Vy mỉm cười nhìn ông chồng mình, tuy mắt nhắm nghiền như vẻ mặt nhìn thấy anh cứ nhíu mày đến chúng sắp dính vào nhau, cô đưa bàn tay đang dán băng rugo lên gần chạm vào mặt anh thì một giọng " hót con chim vàng " cất lên: Oa oa …
Minh Huy nghe tiếng khóc của con gái liền ngồi bật dậy, hai chân bỏ xuống giường đứng dậy cúi người xuống nôi, miệng luyên thuyên nói:
- Ngoan, bảo bối đừng khóc để cha xem nào… bỉm còn khô …
- Huy, chắc con đói đó anh, để con xuống rồi anh đỡ em ngồi dậy em cho con măm sữa mẹ
- Con gái ngoan nằm đợi cha một tí là có sữa măm nha
Miệng anh vừa nói, một tay anh bồng cô bé, một tay anh vỗ vỗ vào mông bé con nhè nhẹ, cô bé như hiểu lời anh liền im lặng, mắt cũng nhắm lại từ từ ngủ tiếp.
Thấy con vừa ngủ anh liền cho bé xuống nôi và trở về giường nhìn cô vui vẻ hỏi thăm:
- Em tỉnh lúc nào vậy? Đã bớt đau chưa?
- Em vừa tỉnh cùng lúc con khóc, vết thương cũng đỡ đau, anh đặt tên con là gì?
- Bé con được ông bà ngoại đặt tên là Vương Ngọc An vì cô bé luôn là một viên ngọc quý mang lại sự bình an cho gia đình, cũng mong bản thân con một đời luôn bình an và yên ổn.
- Dạ, em thấy tên đó cũng rất đẹp, còn bây giờ em sẽ đặt tên ở nhà của bé con là Cà Chua vì lúc mang thai em thích ăn nhất là nước cà chua
- Được rồi, em muốn gì cũng được.
Minh Huy vừa nói vừa lấy gối dựng vào tường, anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi lên, anh lấy thêm một cái gối nằm đặt lên trên đùi Tường Vy, sau đó anh mới để đầu bé con lên tay vợ, mông bé con thì trên chiếc gối, như vậy cô cho nhóc con bú không phải quá mỏi tay vì bú lâu.
Cô nhóc Cà Chua mắt vẫn nhắm hít nhưng vừa được đưa đến nằm trong vòng tay của mẹ Vy thì em cười nhẹ một cái khoảng hai giây thì môi đã chu lên, quơ qua quơ lại để tìm thức ăn, Tường Vy vui vẻ vén áo lên đưa đầu ti của mình vào miệng bé con được khoảng năm giây cô bé đã nhã ra, miệng mếu máo khóc to ngất trời, mặc kệ cô dỗ thế nào cũng không nín.
Minh Huy liền đứng dậy liền mở túi ủ lấy một bình sữa ra đưa cho vợ:
- Em cho con măm sữa bình đi anh đã pha sẵn rồi.
Cô mỉm cười nhận bình sữa từ tay chồng mình, liền đưa vào miệng cô nhóc, Coco mút chặt núm vú bình sữa mà uống, Tường Vy liền nhìn bé con và nói:
- Út cưng nhà ta chê sữa mẹ mà thích sữa bình rồi chồng ơi, anh nhìn cái miệng chỉ măm thấy ghét ghê vậy đó.
Anh ngồi xuống giường đưa tay ôm lấy cả hai mẹ con cô vào lòng:
- Em đừng buồn vài ngày nữa con sẽ thích sữa của em lại thôi, do lúc em còn hôn mê con đói anh cho con măm sữa ngoài nên đã quen rồi nên cũng cần thời gian con mới quen sữa em.
- Ha ha có gì mà buồn chứ anh, con uống được sữa nào thì em cũng chiều con hết miễn sao con bé khoẻ mạnh, mau lớn là em vui rồi.
- Ừ, vợ em biết không lúc mọi người trong nhà nhìn thấy Cà Chua của chúng ta đều " chê ", nói con bé mới vừa ra khỏi bụng mẹ mà đã to tròn, da căng bóng bằng con người khác đã đầy tháng, bé con bị trộm vía nên ngoan lắm ít quấy khóc, ăn nhiều, ngủ đủ giấc.
- Ha ha con chúng ta phải ngoan vậy rồi, để con có mái tóc dày, suôn mềm em phải từ tháng thứ bảy ngày nào cũng phải ăn hột vịt lộn đến ngán ngẫm, còn da con trắng em phải uống nước dừa tươi mỗi ngày, … cuối cùng sinh được đứa con mà cả nhà đều " chê " vậy,mọi cực khổ của em thời gian qua đều tan biến.
Hai vợ chồng anh tâm sự với nhau rất nhiều nhưng đều xoay quanh đến chuyện con cái, gần hai mươi phút sau bé con mới uống sạch bình sữa, miệng nở nụ cười nhẹ và bắt đầu ngủ tiếp.
Tường Vy nhéo yêu vào cái mặt bánh bao bầu bĩnh của em, hôn hít em mấy cái rồi đưa bé con cho Minh Huy bế lên vai cho em ợ hơi xong thì anh cho nhóc trở về chiếc nôi xinh của mình mà ngủ say sưa.
Tường Vy cũng tự mình nằm xuống giường. Khi Minh Huy xong nhiệm vụ thì trở về giường đỡ cô nằm xuống giường, anh thì thầm:
- Cảm ơn vợ đã sinh cho anh những tiểu thiên thần đáng yêu. Em đã vì anh vất vả quá rồi.
Tường Vy im lặng không trả lời nhưng cô ôm chặt lấy Minh Huy rồi hôn vào má của anh một cái rồi cả hai chỉ nói với nhau thêm một vài câu thì cả hai ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau mặt trời vừa lên cả gia đình ba người của Minh Huy còn chìm trong giấc mộng, vợ chồng cậu hai Bảo vào phòng chân đi nhè nhẹ mang cục cưng đi " tắm " nắng, bỏ mặc hai người trên giường còn đang nằm ngủ.
Một lúc sau Quỳnh Anh đến khám, mới kêu cả hai thức dậy, bắt cô phải tập đi để các vết mổ mau phục hồi, ruột cũng không bị dính vào nhau, giờ đây mỗi bước chân của cô nhưng ngàn kim nhói đau nhưng có anh kề bên luôn nhẹ nhàng đỡ cô bước đi từng bước.
Một lúc sau thì anh hai Dưa Hấu và chị ba Dâu Tây cùng ông bà cố của mình vào viện thăm mẹ và em gái, cả hai trên đường đi còn cải nhau chí chóe về giới tính của đứa em vừa chào đời được hai ngày của mình.
Khi mọi người đến thì thấy cha Huy đang kè mẹ Vy đang tập đi, Dâu Tây chạy vào nắm tay mẹ mình.
- Mẹ Vy còn đau không?
Vừa nhìn thấy cô con gái cưng, cô liền cười tươi, xoa đầu cô bé
- Mẹ đã đỡ đau rồi, cô vào đây với ai?
- Con nhờ bác tài xế chở con và anh hai vào thăm mẹ ạ
- Dạ con chào cha mẹ con mới vào.
Dưa Hấu vòng tay ngang ngực, cuối thấp đầu chào, Minh Huy tay vẫn đỡ cô về giường, cất giọng:
- Con trai ngoan lại đây với cha mẹ nào, hôm cha nghe ông cố nói con thi được giải nhất, em con giải nhì à
- Dạ đúng rồi ạ nhưng tiền thưởng đã bị Dâu Tây lấy hết rồi.
Dưa Hấu lên giường ngồi bên cạnh mẹ Vy, tay cậu đang bóp chân cho mẹ, còn cô em gái thì đang cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho mẹ, miệng cũng không ngừng hoạt động:
- Anh là con trai nên không cần xài tiền nhiều, em con gái có nhiều việc cần xài hơn nên em lấy là đúng rồi, mà mẹ em con đâu rồi?
Thật sự Tường Vy cũng không tham gia vào vào việc " cướp tiền " anh trai của Dâu Tây nhưng số tiền vào tay cô bé thì bé con dùng tiền đó đi làm thiện nguyện giúp đỡ nhiều người có hoàn cảnh khó khăn, còn để Dưa Hấu thì tiền chỉ đỗ vào việc mua các bằng sáng chế công nghệ mới thôi. Cậu bé cũng như em gái cũng thích giúp mọi người, đôi khi càm ràm vậy nhưng vẫn đưa tiền cho em gái mình.
Cả nhà bốn người đang nói chuyện với nhau một lúc thì mợ hai Bảo bế Cà Chua về, vừa thấy bóng dáng ấy hai anh em Dưa Hấu và Dâu Tây không hẹn mà cùng nhau phóng xuống giường xem mặt em mình.
Dâu Tây hét lên đầy phấn khích:
- Anh hai là em gái nè, em gái em cute phô mai que quá.
Dưa Hấu bí xị quay lại nhìn cha mẹ mình hỏi:
- Mẹ Vy, mẹ có thể nhét em vào lại trong bụng không? Con chỉ muốn em trai thôi, con sợ em gái lắm.
- Em sinh ra rồi không thể nhét vào bụng mẹ được, lần này cả nhà chăm sóc em thật tốt không để em quậy phá làm anh hai buồn nữa đâu nè.
Cậu bé buồn một lúc nhưng đã bị cô em út đáng yêu chọc cho cười tít mắt vì mỗi lần cậu cất tiếng nói ở đây Cà Chua đã nhoẻn miệng cười, tay chân quơ loạn xạ, vẻ mặt rất phấn khích.
Cả ngày hôm nay cô nhóc Cà Chua chơi với anh chị rất vui cười suốt đến mệt thì lăn ra ngủ, cô bé cũng không thèm mảy may để ý đến sữa mẹ, chỉ cần đưa đầu ti của cô vào thì cô bé nhả ra và khóc lóc, thảm thiết đến khi cho măm sữa bình thì cô bé cười tươi.
Sữa của Tường Vy ngày một nhiều đến chảy ra thấm ướt cả áo lót, cả bầu ngực đều căng mọng như sắp nổ tung làm Tường Vy rất đau, mà bé con cũng không đoái hoài đến, cô đành phải dùng máy hút ra đổ vào bình thì bé con mới chịu măm.
Cuối cùng sau một tuần nằm viện cả hai mẹ cô đã được xuất viện về nhà trong sự vui mừng của mọi người
.