Vì ai cũng muốn từ chỗ bảo mẫu của Dâu Tây và Dưa Hấu từ từ đi lên chức " mẹ kế "
Vương Minh Huy tất nhiên nhìn ra ý đồ không đứng đắn của những người đó, anh dừng hẳn công việc, dành thời gian để xem xét hồ sơ của từng ứng viên, vốn dĩ dì Hòa muốn phụ giúp nhưng Minh Huy bảo dì cứ vào viện chăm sóc cho Dâu Tây và Dưa Hấu.
Đêm đó Minh Huy ở lại bệnh viện với hai con nửa đêm thì thấy Dâu Tây giật mình tỉnh dậy miệng cứ luôn gọi: " Bà ơi, đừng đi xa mà bỏ cháu, cháu... cháu nhớ bà lắm "
Lúc này anh chỉ có thể cắn răng, ôm chặt lấy đứa con gái nhỏ, đến nữa lời cũng không thốt ra được, Vương Minh Huy nghĩ lời khuyên thuê bảo mẫu của Bách Tùng thật sự hợp lý,tìm một người phù hợp để chơi với hai bé có lẽ chúng sẽ không còn nhớ đến bà nội nhiều như vậy.
- Thưa cậu Huy tập tài liệu này là do cậu Bách Tùng gửi đến.
Chú Trung đưa cho anh một bộ hồ sơ ứng tuyển mà mình đang cầm trên tay.Vương Minh Huy nghĩ là do Bách Tùng gửi đến không cần mở ra xem, cứ để bộ hồ sơ đó sang một bên chỗ sẽ trực tiếp phỏng vấn, người được Bách Tùng tin tưởng chắc chắn không có vấn đề.
Nếu bây giờ anh mà biết Bách Tùng cũng chưa bao giờ gặp mặt Tường Vy, chỉ nghe qua lời kể của đồng nghiệp mình, liệu lúc đó Minh Huy có tức giận đánh người không ta?
Tường Vy sống trong một căn phòng trọ nhỏ, ọp ẹp chưa đến 9 m², cô đang xem lại số quần áo ít ỏi mình có để chọn một bộ đi phỏng vấn ngày hôm nay, sau một lúc đắn đo suy nghĩ cuối cùng Tường Vy cũng chọn cho mình một chiếc váy đen chữ A và áo sơ mi trắng đấy cũng là bộ đồ mắc nhất cô từng mua.
Khi vừa ra trường để đi xin việc cô đã mua bộ quần áo này, không ngờ một năm cô vẫn chưa xin được việc làm đúng với chuyên môn của mình, hi vọng hôm nay nó có thể lại mang lại may mắn cho cô Tường Vy di chuyển bằng xe buýt nên cô luôn tranh thủ rất sớm để không muộn giờ
Không biết một lát sẽ bị hỏi những câu gì đây?
Tường Vy vừa ngồi trên xe buýt, vừa dùng điện thoại để tra thử trên mạng công việc bảo mẫu cụ thể là như thế nào.
Sau khi xem rất nhiều các trang mạng trong lòng cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn, mặc dù chuyên môn so với một giáo viên mầm non không giống lắm nhưng nếu là chăm sóc trẻ con thì cô tự tin làm được, địa chỉ Quỳnh Anh gửi cho cô là một căn biệt thự kiểu mẫu nằm trong khu sầm uất nhất của thành phố cô hoang mang nhìn chiếc những chiếc siêu xe sang trọng đậu trước biệt thự không biết mình có đi nhầm chỗ không. Tường Vy đi đến chỗ bảo vệ hỏi thăm:
- Xin chào, cho tôi hỏi ở đây đang tuyển bảo mẫu phải không?
- Đúng vậy mời cô vào trong.
Tường Vy nhìn những cô gái vừa đi ngang qua mình ai nấy đều là những váy áo đắt tiền, nước hoa ngào ngạt.
- Mọi người cũng đều đến phỏng vấn sao?
Bảo vệ gật đầu nở nụ cười tiêu chuẩn với cô. Tường Vy hoàn toàn nghi ngờ, hai mắt mở thật to để nhìn mọi thứ xung quanh mình, không ngừng suy nghĩ rốt cuộc ở đây đang tìm bảo mẫu hay đang tuyển người mẫu vậy chèn? Tường Vy nhìn lại quần áo trên người mình tự tin khi nãy ở trên xe buýt cũng mất sạch.
Cô đi vào bên trong biệt thự, ứng viên sẽ được uống trà, ngồi đợi ở sảnh phòng khách đến lượt sẽ vào phỏng vấn ở bên trong, những cô gái đến trước khi thấy Tường Vy điều lộ ra một biểu cảm dè biểu cô cũng không thể làm lạ, cô tự mình ngồi xuống chỗ trống.
Tường Vy thực sự muốn hỏi bọn họ có tiền nhiều như vậy còn đi tranh một công việc bảo mẫu làm này gì cho mệt? Câu trả lời cũng rất đơn giản chính là vì người đàn ông đang ngồi bên trong đưa lưng về phía bọn họ.
- Cô có kinh nghiệm chăm sóc trẻ bao giờ chưa?
Vương Minh Huy rồi bắt chéo chân ánh mắt giống như tia X quang không ngừng dò xét trên khắp người của người đối diện từ đầu đến chân. Cô gái trẻ lúng túng đáp:
- Tôi....... trẻ con tôi cũng thích lắm và rất muốn được chơi cùng chúng.
- Vậy là không có kinh nghiệm? Không biết chăm trẻ? Người tiếp theo.
Tường Vy lúc này mới giật mình nhận ra người phỏng vấn mình là một đàn ông, cô cứ nghĩ thường là nữ chủ nhân trong nhà sẽ tìm bảo mẫu cho con mình.
Giọng nói của người bên trong kia rất trầm ổn, nghiêm nghị xem ra không phải người dễ gần, suy nghĩ này càng được khẳng định, sau khi từng cô gái một tức giận rời đi.
Vương Minh Huy nhìn cô gái vừa ngồi xuống trước mặt mình, sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi.
- Công việc bảo mẫu này đâu có đáng để cô hai tập đoàn Thiên Ân làm giả hồ sơ đến đây ứng tuyển? Nếu để cho cha cô biết chúng ta sẽ rất khó ăn nói.
- Tôi thật sự đến ứng tuyển mà,... anh cứ hỏi đi.
- Tôi rất vinh hạnh nếu được mời cô dùng bữa vào một ngày khác, còn bây giờ phiền cô trở về để tôi còn làm việc.
Vương Minh Huy đang rất cố kiềm chế bản thân không nổi giận, tìm cách đuổi được cô gái này ra về mới quan trọng.
- Anh đã nói rồi đấy, cuộc hẹn này anh không được chối nữa đâu.
Cô gái ấy nháy mắt với Minh Huy rồi đứng dậy rời đi. Vương Minh Huy đưa tay xoa thái dương, anh đã chọn lọc cẩn thận rồi nhưng sáng đến giờ người đến đều không có nổi một người thật lòng muốn làm bảo mẫu.
Tất cả đều vì anh mà đến, mơ tưởng có thể ngã vào lòng anh, anh thà bọn họ vì tiền mà đến, ít nhất cũng có người thật tâm muốn làm việc.
Từ lúc Tường Vy bước vào dì Hòa đã luôn để ý đến cô trong tất cả ứng viên, xem ra chỉ có cô là triển vọng nhất, dì Hòa bước đến gật đầu với Tường Vy, cô cũng lịch sự cười lại với bà.
- Mời cô theo tôi.
- Dạ
Tường Vy ngơ ngác đứng dậy đi cùng dì Hòa hình như còn chưa đến lượt của cô, lúc Tường Vy ngồi xuống đối diện với Vương Minh Huy ánh mắt của người đàn ông này có hơi đáng sợ. Vương Minh Huy mở hồ sơ cô ra xem, chậm rãi đọc:
- Cô tên là Nguyễn Thị Tường Vy
- Vâng
- Đã tốt nghiệp ngành sư phạm mầm non, cô là người duy nhất có chuyên môn nãy giờ tôi phỏng vấn đấy
Tường Vy không biết anh nói thật hay mỉa mai mình, hiện tại chỉ có thể nở một nụ cười cho có lệ. Vương Minh Huy đặt hồ sơ sang một bên, tập trung đánh giá cô gái trước mặt:
- Vì sao lại muốn ứng tuyển công việc này?
- Tôi cần tiền.
- Rất tốt, hai con của tôi năm nay ba tuổi, chúng hơi khó chiều một chút chắc cô xử lý được chứ?
- Tôi có thể gặp hai cháu được không ạ?
- Bây giờ thì không được hai đứa đang nằm viện.
- Hai cháu không khỏe à? Nếu anh đã nhận tôi vào công việc này, tôi hi vọng được biết đầy đủ và chi tiết về tình trạng sức khỏe của hai cháu để có sự chuẩn bị tốt nhất.
Vương Minh Huy nghe cô nói xong chân mày vẫn luôn nhăn nhó giờ cũng dần giãn ra và nhìn cô gái này từ trên xuống dưới rất bình thường nhưng chính sự bình thường làm nổi bật sự quan tâm tỉ mỉ và nghiêm túc với công việc bảo mẫu của cô nên được anh đánh giá khá cao.
- Cô cứ yên tâm đến lúc đó sẽ có người hướng dẫn cho cô, cô có đề nghị gì về mức lương của mình không?
- Tôi muốn nghe mức lương đề xuất từ anh trước.
Vương Minh Huy cảm thấy rất thú vị rõ ràng là anh đang phỏng vấn cô nhưng bây giờ lại giống như cả hai đang ngang hàng cùng bàn về hợp đồng, không nói cô chỉ là người bình thường, dù những người có kinh nghiệm trong thương trường ngồi bàn điều kiện với anh còn phải đổ mồ hôi.
- Cô cứ nói một con số tôi đều có thể đáp ứng.
Tường Vy mím môi hóa ra đây chính là cách người nhà giàu tiêu tiền.
- Mười lăm triệu.
- Cô có chắc là mười lăm triệu một tháng không? thấp hơn so với mức lương tôi nghĩ nhiều.
Tường Vy mở to mắt nhìn anh, mười lăm triệu một tháng làm bảo mẫu số tiền này đã là khá cao rồi, so với tiền lương cô làm phục vụ ở quán cà phê một tháng chỉ vỏn vẹn có sáu triệu.
- Được tôi sẽ trả cho cô gấp đôi số tiền lương mà cô yêu cầu, cô chỉ làm việc tám tiếng một ngày, không được nghỉ cuối tuần cô thấy thế nào?
Ba mươi triệu một tháng, Tường Vy giờ vẫn chưa tin đây là sự thật, chưa từng dám mơ rằng mình có thể kiếm được số tiền lớn như vậy.
- Anh sẽ nhận tôi làm bảo mẫu cho hai con của anh với mức lương ba mươi triệu một tháng thật sao?
- Đúng vậy, nếu cô làm tốt tôi sẽ thưởng thêm. Tuy nhiên còn nhiều điều khoản mà cô cần phải biết...
- Điều khoản nào cũng được thôi chấp nhận hết.
Tường Vy gật đầu, khẳng định chắc nịch, giờ cô nhìn Vương Minh Huy đầu chỉ hiện ra một núi tiền thật to, hai mắt cô bây giờ là những tờ tiền in hình Bác Hồ kính yêu đang bay bay trước mặt mình.
Vương Minh Huy thấy cô mê tiền như vậy có chút mất hứng nhưng nghĩ lại thì như vậy cũng tốt, có thể dùng tiền mua được sự tận tâm với hai con anh thì giá bao nhiêu cũng là rẻ.
Vương Minh Huy cũng mệt rồi, ra hiệu cho dì Hòa tiễn cô ra đến cổng, cũng sẵn mời hết mấy người còn lại đang đợi phỏng vấn ra về. Ngẫm lại, Minh Huy tự thấy mình rảnh rỗi quá nên sinh nông nổi, bày ra việc để làm cực bản thân mình, ngay từ đầu chọn luôn người của Bách Tùng giới thiệu là được rồi.
Anh liếc nhìn bốn chữ " Nguyễn Thị Tường Vy " trên bộ hồ sơ xin việc, một trong những nguyên nhân anh chọn cô là vì tên của cô phát âm gần giống tên loài hoa Tường Vi khi mẹ anh còn sống rất thích, giọng nói của cô nghe rất êm tai.
Tường Vy ngồi trên xe buýt về nhà, suốt đoạn đường cảm thấy chưa tin được là mình đã nhận công việc này, cô vừa về nhà đã gót cho mình lấy một ly nước cứ thế uống cạn, để được bình tĩnh lại khi nãy cô thật sự bị tiền làm cho mờ mắt đến không quan tâm điều khoản của hợp đồng mà gật đầu lia lịa đồng ý.
Điện thoại Tường Vy thông báo tin nhắn là một số lạ, nội dung tin nhắn muốn cô sáng mai bắt đầu đến làm việc, không cần hỏi cũng biết chắc là ông chủ mới của cô nhắn.