• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- A! Cừu nhân, cừu nhân! Sẽ có một ngày ta báo thù cho Phong Ngọc Kiếm Phái, sẽ có một ngày ta dẫm đạp tất cả khiến các ngươi nát bét thành phân nhão!!

Phong Mặc Trần uất hận hét lên một tiếng lớn, hắn đã lâm vào đường cùng. Xung quanh ba phía vực thẳm vách đá cao vạn trượng, rơi xuống nhất định thịt xương vỡ vụn không còn đường sống sót. Duy chỉ còn một đường trước mắt là sinh lộ cũng đã bị bốn tên sát thủ cáo to vạm vỡ tay cầm đại đao chặn đứng. Hắn hận, hận không thể biết những kẻ trước mắt này là ai, vì sao lại ác độc hãm hại Phong Ngọc Kiếm Phái.

Phong Ngọc Kiếm Phái một đời ẩn thế không xuất hiện, tại vì sao lại xuất hiện cừu nhân muốn đồ sát. Phong Mặc Trần nắm chặt nắm đấm hiện lên những đường gân guốc thật lớn trong tay, muốn một lần liều mạng nhưng không thể.

Bốn tên sát thủ tên nào tên nấy cao to vạm vỡ lông mày rậm rạp, khuôn mặt bịt kín không kẽ hở. Căn bản là không có khả năng phát hiện ra danh tính của bọn chúng. Phong Mặc Trần năm nay hai mươi hai tuổi, vốn trong Phong Ngọc Kiếm Phái với độ tuổi này đã có thể đạt tới Trung Cấp Đạo Sư. Có thể đạt được danh cấp Đại Đệ Tử. Nhưng mà vì hắn đam mê luyện đan nên không mấy ham muốn thao tập võ công. Dẫn đến hiện tại võ đạo chỉ dừng lại ở cấp bậc Thượng Đạo Học, đối mặt với bốn tên sát thủ trước mắt đều đã đạt tới cấp bậc Hạ Cấp Đạo Sư căn bản không có khả năng đánh lại. Bốn tên Hạ Cấp Đạo Sư ngày càng giơ cao bốn thanh đao lớn tiến dần đến phía Phong Mặc Trần hắn, ngày càng ép hắn lui xuống càng gần một bước vực thẳm hơn.

- Tiểu Tử! Còn muốn chạy!!

Một tên sát thủ ánh mắt lăng lệ ở giữa, tỏa ra sát khí áp bách, hô lớn lạnh lẽo đẩy nhanh thanh đao lớn tiến tới.

- A! Ta hận!!!...

Phong Mặc Trần cắn chặt răng hét một tiếng lớn, chân hắn tiếp tục lui thêm một bước cuối cùng chạm tới vực thẳm khoảng cách giới hạn. Vách đá trơn tượt căn bản không có khả năng bám vào, những tiếng lạch cạch lạch cạch của đá vụn rơi xuống. Kèm theo ánh mắt uất hận không cam lòng của Phong Mặc Trần, cũng theo những viên đá kia lao xuống một cách vô lực.

Núi cao vạn trượng phía dưới là vực thẳm, Phong Mặc Trần quả thực không cam tâm một đời hắn lại kết thúc như vậy. Đỉnh cao võ học hắn mơ ước cũng chưa có chạm tới, đan đạo sau này xem ra cũng không thể thực hiện nữa rồi. Phong Mặc Trần từ từ nhắm nghiền mắt lại buông xuôi, thân thể hắn lao xuống vực thẳm nhanh như xé gió, vậy mà trong khoảng thời gian này hắn như cảm nhận được không gian, khiến hết thảy mọi thứ đều chậm chạp lại. Một khắc rơi xuống vực thẳm mà khiến cho hắn cảm nhận như hắn đang trải qua vô số năm tháng trôi qua, giống như có vô số khoảnh khắc một đời người hắn đều có thể cảm nhận trong lúc này.

Bình!!

Đúng lúc này một cỗ ánh sáng màu trắng nhạt trải rộng xuống miệng vực, ánh sáng như vậy mà lại chiếu rộng chính xác toàn bộ thân mình Phong Mặc Trần. Hắn cảm nhận rất rõ ràng, thân thể nặng nề của hắn vậy mà lại từ từ trở nên thanh thoát, tâm thần cũng là nhẹ nhàng hơn một cách thư thái.

- Thật sự! Rất thoải mái!

Phong Mặc Trần khẽ thở hắt ra một hơi thật dài.

- Cửu Mệnh Thiên Tinh?

- Hừ, tiểu tử này không ngờ vận cứt chó lại may mắn đến như vậy!!

- Đáng nhẽ ra ta phải lập tức cho hắn một đao!!

Bốn tên sát thủ mắt thấy tia ánh sáng màu trằng nhạt kia chiếu rọi thanh niên nam tử trước mắt đang tận mệnh rơi xuống vực thẳm. Thì liền lập tức đá đất dậm chân điên loạn chửi bới liên hồi, đao lớn trong tay cũng là run lên chém xuống tảng Vẫn Thạch cứng rắn trước mặt như để trút tức giận. Ánh đao chém xuống lập tức sinh ra những tia lửa tóe sáng lốm đốm. Vẫn Thạch kia vậy mà cũng bị một đường chém này khiến cho nứt vỡ.

….

- Ách, đây là đâu?

Phong Mặc Trần từ từ tỉnh lại, cảm giác thân thể vậy mà có một chút gò bó. Mắt hắn đờ đẫn lướt nhìn khung cảnh xung quanh, đại não hắn liên tục co giật đau nhức.

- A… LÀ THỨ GÌ??

Phong Mặc Trần hét lớn lên một tiếng, đầu hắn thật sự đau nhức, đau nhức không phải từ thể xác. Mà hắn cảm nhận rất rõ ràng, đây chính là sự đau nhức về Hồn Thể.

Hợp dung, là hợp dung hai Linh Hồn lại với nhau. Phong Mặc Trần vật lộn tâm thần liên tục, tình trạng hiện tại rõ ràng là tranh đấu giữa hai Hồn Thể với nhau. Là hắn và tia Hồn Thể chủ nhân của thân xác này đang tranh chấp khả năng khống chế thân thể. Kẻ chiến thắng sẽ làm chủ thể xác này và kiểm soát toàn bộ kí ức của đối phương.

Từng tia gân xanh hiện trên gương mặt co quắp gầy gò, rõ ràng người này đang phải chịu sự thống khổ không thể đo đếm. Một thanh niên nam tử bộ dáng gầy gò ngồi trên chiếc xe lăn đang liên tục co giật như bị lên cơn động kinh. Hắn chính là cái thể xác mà Phong Mặc Trần và chủ nhân thể xác này đang tranh chấp sinh cơ.

Thời gian dần trôi qua cuối cùng thân mình nam tử kia cũng chậm rãi dừng lại bất động không nhúc nhích. Một ánh mắt vô hồn trằng dã khẽ ngước nhìn lên, khuôn mặt khẽ nghiêng sang một bên, làn môi khô héo và thâm quầng, răng khẽ nhe nhởn ra thật giống với bộ dạng bị quỷ nhập. Hình ảnh lúc này trông thật sự rất kinh dị, bất giác nếu có kẻ nào đi qua gặp cảnh này đều sẽ phải rùng mình mà hãi hùng. Thanh niên nam tử giờ đây không biết là Người hay Ma.

- Cuối cùng, cuối cùng ta cũng đã chiến thắng! Người anh em, xin lỗi nhưng ta bắt buộc phải làm như vậy, cho dù ngươi có thắng ta đi chăng nữa thì ngươi cũng vẫn không thể sống một kiếp người trọn vẹn! Hãy để cho ta sống cuộc đời thay ngươi, phục hận báo thù cho ngươi. Người anh em, yên nghỉ đi!

Thanh niên nam tử trên chiếc xe lăn bộ dáng nửa Ma nửa Người kia vậy mà lúc này lại cất dọng nói một hồi.

Ánh mắt cũng dần trở lại bình thường, miệng khô héo vậy mà lại từ từ khôi phục lại chút ẩm ướt. Khuôn mặt hốc hác xanh xao giờ đây cũng đã có chút hồng nhuận.

Người chiến thắng, là Phong Mặc Trần.

Phong Mặc Trần vừa mới tỉnh lại đã phát hiện tình trạng của mình, vậy mà hắn lại bị mất đi thân xác. Hiện giờ không ngờ lại còn đang tạm thời áp chế một tia linh hồn yếu ớt. Thế nhưng sự áp chế đó không được lâu dài, Hồn Thể kia như đang không cam tâm chống trả một cách mạnh mẽ, thế nhưng đó cũng chỉ là sức tàn lực kiệt. Người này là một thường nhân, chính vì vậy Hồn Thể của hắn không thể nào có thể so sánh được với Phong Mặc Trần.

Phong Mặc Trần tuy không chú tâm vào võ đạo nhiều như đan đạo, nhưng ít ra hắn cũng đã đạt tới cảnh giới Thượng Đạo Học. Linh Hồn thể vốn thường nhân là không thể nào so sánh, Hồn Thể của hắn ít ra cũng đã được cố thể ngưng hồn dẻo dai đến gấp mười lần. Tia Hồn Thể của thanh niên nam tử này tuy chống cự mạnh mẽ nhưng cũng không thể nào phản kháng được trước thực lực tuyệt đối của Hồn Thể Phong Mặc Trần.

Diệt hồn đoạt xác tuy là chuyện nhẫn tâm, thế nhưng sau khi chiến thắng tia linh hồn thể của thanh niên nam tử kia Phong Mặc Trần lại cảm thấy chuyện này thực ra lại là tốt hơn. Diệt hồn dung hợp kí ức, Phong Mặc Trần cuối cùng đã phát hiện ra kí ức người này vậy mà đau khổ đến như vậy.

Bản thân bị người ta ám toán, dẫn đến hai chân hoàn toàn thành phế vật. Sau này cũng vì vậy mà trở lên điên loạn, thần trí không thể kiểm soát. Nếu tiếp tục sống căn bản không còn được gọi là người nữa rồi.

Phong Mặc Trần cũng cảm thấy như vậy thật là may mắn, thanh niên nam tử kia nếu cứ tiếp tục thì sống không bằng chết. Đổi lại xem ra như đây là một lần giải thoát cho hắn, cũng là có thêm một con đường sinh lộ cho Phong Mặc Trần. Nếu là người khác, chưa chắc Phong Mặc Trần đã có đủ nhẫn tâm để triệt tiêu tia Hồn Thể kia mà chiếm đoạt thân xác.

Chiến đấu Hồn Thể tuy kẻ chiến thắng có thể kiểm soát kí ức đối phương. Nhưng Hồn Thể cũng chưa tính là trực tiếp có thể dung nhập hết ngay. Nếu Phong Mặc Trần phát hiện kí ức của người này thực sự không đau khổ như vậy. Có lẽ hắn sẽ thực sự buông xuôi cho Hồn Thể này, thoát ra mà tha cho nó.

Bản thân Phong Mặc Trần mới đầu cũng không có ý định tranh chấp Hồn Thể với thanh niên nam tử này. Nhưng là vì Hồn Thể kia quá gắt gao mạnh mẽ chống cự, dẫn đến hắn phải phản kháng. Mà Hồn Thể của Phong Mặc Trần đâu phải giống người thường, Hồn Thể của hắn là Hồn Thể của một Thượng Đạo Học đẳng cấp. Chỉ cần một tia nhúc nhích của hắn thôi là đã có thể áp chế một cái Hồn Thể bình thường rồi, chứ chưa nói là hắn thực sự phản kháng.

Nhưng xem ra, âu đây cũng là khí vận của hắn.

Chậm rãi vận chuyển Thanh Thần Quyết điều tiết cơ thể, mặc dù hiện tại chiếm được quyền chủ động thân thể rồi nhưng Phong Mặc Trần cũng không thể lập tức đi lại ngay. Mà hắn còn phải từ từ tiêu thụ kí ức của người kia, sau đó mới có thể hoàn toàn khống chế thân thể. Cộng thêm tình trạng thân thể này hiện tại cũng là cực độ suy nhược.

Ngoài đại não hoàn toàn kinh mạch đều bị phong bế tắc nghẽn, lại còn cộng thêm thân thể không hề có chút khí lực nào. Đây có lẽ là nguyên nhân chính dẫn đến thanh niên nam tử này trước đây như vậy mà bị điên. Chính vì vậy, trước hết phải vận chuyển Thanh Thần Quyết để từ từ đả thông kinh mạch, lưu thông khí huyết. Nhuận thể cường thân lúc đó Phong Mặc Trần mới có thể linh hoạt di động được.

Thuận tiện khoảng thời gian điều trị thân thể Phong Mặc Trần cũng tiêu thụ kí ức của người này một chút.

- A, vậy mà ta lại xuyên giới!!

Hồi lâu chuyển hóa kí ức Hồn Thể, Phong Mặc Trần liền phát hiện ra tình trạng của mình. Hắn không ngờ rằng sau khi rơi xuống vách núi vậy mà hắn lại bị li tách Hồn Thể dẫn đến xuyên giới đến không gian hiện tại, là Địa Cầu.

Không gian này nhiều cái vậy mà lại khác biệt lớn đến như vậy so với Đông Á Đại Lục mà hắn biết, không chỉ tình trạng văn minh con người hoàn toàn khác biệt. Mà hắn phát hiện ra một sự thật khiến hắn giật mình, nơi này vậy mà lại không có võ giả tu đạo. Hơn nữa hoàn toàn chỉ phát triển một thứ gọi là khoa kỹ.

Không chỉ vậy, hắn cũng phát hiện ra không gian này hoàn toàn không có cái gọi là Thiên Địa Linh Khí tồn tại như ở Đông Á Đại Lục. Nhưng cũng may là yếu tố nguyên khí cũng vẫn tồn tại một cách mờ nhạt nên hắn vẫn có thể vận chuyển được Thanh Thần Quyết.

Thủy Nguyên xung quanh vì chỉ tồn tại tương đối ít ỏi cho nên Thanh Thần Quyết cũng không thể vận dụng tối đa tác dụng của nó. Ngoài có thể làm cho một số kinh mạch trở nên khá hơn, còn lại cũng không thể hoàn toàn khai thông.

Phát hiện mọi thứ hoàn toàn bất lợi Phong Mặc Trần cũng cảm thấy hơi ngán ngẩm. Lại chậm rãi tiêu thụ kí ức của người này thêm một chút hắn cũng đã hiểu biết thêm được nhiều thứ. Người này tên là Trần Vũ Minh, là con trưởng của một tập đoàn tên là SSAD. Tập đoàn chuyên cung cấp trung chuyển về hàng hải ở thành phố Hải Phòng. Là tập đoàn đứng thứ ba về vận tải của Việt Quốc.

Thêm một lát nữa Phong Mặc Trần cũng có thể biết thêm một ít thông tin về cách ứng xử văn hóa phong tục của giới diện này. Cộng thêm tình trạng các quốc gia và thế lực, tuy không hoàn toàn nắm bắt được rõ ràng nhưng hắn cũng biết được những thông tin cơ bản.

- Haiz!! Phong Mặc Trần, cái tên này xem ra bây giờ cũng nên bỏ đi a!!

Chậm rãi một chút Phong Mặc Trần hắn cũng thở dài một hơi, thân xác hắn cũng đã không còn. Hiện tại còn đi chiếm thân xác của người ta, hơn nữa người ta còn thống khổ về kí ức như vậy. Hắn cũng không thực sự nhẫn tâm khiến người này thực sự biến mất. Hơn nữa hắn và Hồn Thể Trần Vũ Minh kia cũng đã dung nhập, hiện tại có thể coi như Trần Vũ Minh là hắn mà hắn cũng chính là Trần Vũ Minh.

Hắn thực sự đã quyết định, cái tên Phong Mặc Trần xem ra cũng không còn nữa. Nhập gia thì phải tùy tục, thân xác hắn là của Trần Vũ Minh, vậy thì từ giờ cái tên Trần Vũ Minh cũng sẽ là tên hắn.

- Người anh em, ta sẽ không làm ngươi thất vọng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang