Bỗng lúc này hai mắt Bì Do chợt mở ra từ từ, đôi mắt hắn bỗng chú mục kĩ càng, đặt nơi hướng Vũ Minh đang ngồi đối diện.
Vũ Minh đang luyện tâm thức của Cực Địa Kiếm Vũ Quyết cực kì hăng say, cho nên vẫn không hề biết Bì Do đang quan sát mình.
Lịch kịch!
Lúc này, từ phía cửa mật thất chợt có tiếng bước chân vọng vào, Vũ Minh mới giật mình thức tỉnh. Phát hiện Bì Do đang chăm chú nhìn mình, cũng cực kỳ ngạc nhiên. Chỉ có điều Vũ Minh biết rằng lúc này không phải là lúc tra hỏi nguyên do tại sao Bì Do lại nhìn mình như vậy. Bởi vì thời điểm này hàng ngày, chính là lúc Đoạn Bá Hùng cùng đám Cung Phụng của phái Trịnh Đô bước vào xem xét tiến độ tu luyện môn Chủng Âm Tịch.
Lịch kịch! Lịch kịch!
Từ bên ngoài cửa mật thất, tiếng bước chân ngày càng rõ ràng. Vũ Minh liền mau chóng thu lại Vạn Niên Bí Tịch cất vào trong người, sau đó nghiêm trang ngồi thẳng lưng chờ đợi một cách bình tĩnh.
Bì Do tiểu đạo trước mặt hắn, đối với tình huống mỗi ngày đám Cung Phụng ghé thăm vào đây một lần điều tra tình trạng của Vũ Minh cũng cảm thấy hoàn toàn bình thường, không có gì là kinh ngạc, thậm chí một chút tò mò hứng thú cũng không hề có.
- Hừ!
Từ bên ngoài của mật thất, bóng dáng của Đoạn Bá Hùng dần dần lộ ra, bước đi khoan thai chắc chắn nhưng nhìn qua lại cực kỳ nhẹ nhàng uyển chuyện, cảm giác như lão đang lướt đi trên mặt đất chứ không phải là đi bộ. Đoạn Bá Hùng dừng lại trước mặt Vũ Minh, đem giọng hờ hững buông tay:
- Đem tay ngươi giơ lên đây!
Vũ Minh đối với hành động này cực kỳ chán ghét, theo thói quen hắn liền đem kinh mạch mình phơi bày để Đoạn Bá Hùng kiểm tra.
Bì Do ở phía đối diện lại nhắm hai mắt lại, chợt rờ lấy thanh đoản kiếm trước bồ đoàn cầm lên, bàn tay hơi có chút kích động. Bởi vì Bì Do mong chờ nhất chính là thời gian này trong ngày, mỗi lần Đoạn Bá Hùng đến kiểm tra tình trạng của Vũ Minh, cũng là lúc gã được thỉnh giáo tỉ thí kiếm chiêu với các vị Cung Phụng, trưởng lão. Mà người hôm nay hắn được phép tỉ thí, không biết sẽ là người nào. Điều này khiến Bì Do cực kì chờ mong và hưng phấn. Hắn là một người luyện kiếm, đương nhiên cực kì thích tỉ thí đến kiếm chiêu. Hắn có thể dành cả tuổi thanh xuân để luyện kiếm, đi đến đỉnh phong xuất ra kiếm khí thì cũng bạc đầu. Đủ thấy hắn đối với kiếm đạo cuồng si tu luyện đến mức nào.
Đoạn Bá Hùng dùng hai ngón tay trỏ đặt lên kinh mạch ở cánh tay Vũ Minh kiểm tra, rồi hai mắt hơi lim dim một chút, sau đó chỉ nói một câu:
- Ừm!
Sau đó thu tay lại, Đoạn Bá Hùng hơi ưỡn cao ngực lên tỏa ra khí thế của bậc cao thủ. Rồi bước đến trước mặt Bì Do nhìn từ trên xuống dưới thân mình Bì Do, cất giọng trầm trầm nói:
- Hôm này Chính Lan lão tổ sẽ dạy ngươi kiếm thuật, nên tận dụng cho thật tốt cơ hội. Ngay cả lão phu cũng chưa từng có diễm phúc được Chính Lan lão tổ chỉ điểm, ngươi là đệ tử của phái Trịnh Đô, nên tự cảm thấy mình may mắn.
Đoạn Bá Hùng buống xuống một câu xong, liền quay người xoay đi. Mà Bì Do từ đầu đến cuối vẫn vô cùng cao ngạo, không hề nói một lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu như để trả lời cho có lệ.
Đoạn Bá Hùng rời khỏi mật thất xong, cũng đồng thời đem Bì Do đi theo mình rời khỏi mật thất. Mỗi một lần Bì Do tiểu đạo này được tỉ thí với lão tổ trong phái Trịnh Đô, đều không phải tỉ thí ở đây, mà được Đoạn Bá Hùng đem đi một nơi khác. Dường như Đoạn Bá Hùng sợ rằng nếu tỉ thí ở đây sẽ lộ ra bí mật của phái Trịnh Đô, Vũ Minh là người ngoài, Đoạn Bá Hùng luôn coi là như vậy. Cho nên bình thường Vũ Minh muốn biết quá trình Bì Do kia tỉ thí như thế nào, rồi từ đó quan sát mà thu được ích lợi, cũng không có khả năng.
Đoạn Bá Hùng và Bì Do rời đi rồi, Vũ Minh liền tiếp tục xếp bằng nhắm mắt lại, vận vòng chu thiên tức thì.
Ùng ùng!
Luồng Chân nguyên trong cơ thể Vũ Minh như hải hà, chảy qua khắp các kinh mạch khiến toàn bộ cơ thể hắn nóng ran. Giữa huyệt Khí Hải, Chân nguyên của Vũ Minh chảy đến đây liền gặp một thứ cản trở, là một cái bọc màu đen nhầy nhụa. Kể từ khi Vũ Minh luyện Chủng Âm Tịch mà Đoạn Bá Hùng kia ép buộc, hắn dần dần phát hiện ra cái bọc dị dạng này trong cơ thể mình, mà càng ngày càng mau chóng lớn dần lên, với tốc độ mắt thường có thể trông thấy. Cái bọc này bề ngoài giống như một cái cục thịt bầy nhầy thối rữa để lâu ngày, có màu đen. Khi Vũ Minh vận Chân nguyên động chạm thăm dò, thì từ trong bọc thịt đen này chảy ra một cỗ bài xích rất lớn, hình như còn có ý đồ căn nuốt Chân nguyên của Vũ Minh. Cho nên sau nhiều lần thử nghiệm, Vũ Minh liền không dám tiếp tục thăm dò nó thêm nữa.
Đã qua hơn một tháng tu luyện trong mật thất này, mà đoàn khảo cổ bên ngoài tình trạng thế nào Vũ Minh đều được biết rõ. Mỗi ngày con Dơi quỷ lại đem tin tức của Liễu Bảo Trang từ bên ngoài truyền vào, khiến Vũ Minh cực kỳ phẫn nộ khi biết được bên ngoài có một tên Lạc Dao chân nhân tác oai tác quái. Sau khi luyện xong Cực Địa Kiếm Vũ Quyết thức thứ hai là Xuất khí, Vũ Minh đương nhiên có thể xuất ra kiếm khí trong kiếm chiêu. Hắn cực kỳ nóng lòng, muốn ra ngoài một chuyến giáo huấn tên Lạc Dao chân nhân không biết trời cao đất dày kia một phen.
Nhưng mà hắn cũng tự biết tình trạng của mình, Đoạn Bá Hùng với đám lão tổ của môn phái Trịnh Đô ép hắn luyện Chủng Âm Tịch đương nhiên không phải thứ tốt lành gì. Mà Vũ Minh cũng như vậy, hắn cũng không ngu ngốc sẽ ngồi đây chờ chết. Hắn vừa có một kế hoạch…
Chít chít!
Từ bên ngoài phía cửa động, âm thanh con Dơi quỷ lại kêu lên dần vọng vào trong mật thất. Vũ Minh hơi cười mỉm một cái, đây cũng là giờ mà con Dơi quỷ đem tin tức từ bên ngoài mang vào. Mỗi ngày ngoài việc đem thư viết cho Liễu Bảo Trang, Vũ Minh còn sai con Dơi quỷ đi làm một số việc lặt vặt phục vụ cho kế hoạch của mình.
Chít!
Một tiếng kêu đanh thép vang lên, cái bóng đen đúa to tròn của con Dơi quỷ dần xuất hiện.
Vũ Minh quát lên một tiếng:
- Con lợn, ăn cho lắm vào, béo lắm rồi!
Con Dơi quỷ hơi trợn mắt lên một chút tức giận cảnh cáo hắn, nhưng mà cũng lững thững bay đến đậu vào vai hắn. Quả là một tháng nay nó có ra ngoài hút hơi nhiều máu thật, bây giờ bộ dạng của nó béo tròn ục ịch trông rất tức cười, đương nhiên lời Vũ Minh nói khi nãy cũng chẳng có gì là sai. Chỉ có điều là theo phản xạ, con Dơi quỷ vẫn phản ứng cực kỳ gay gắt, không thích điều này, nó không muốn mình bị Vũ Minh gọi là con lợn. Con Dơi quỷ ngẩng cao đầu suy nghĩ, nó chính là loài Dơi bóng đêm cao quý, Vũ Minh gọi nó là đồ con lợn chính là một loại danh từ xúc phạm đến danh dự và tính tự tôn cao quý của nó, không thể chấp nhận.
Vũ Minh nhanh tay lấy từ chân của con Dơi quỷ xuống một bức thư nhỏ, rồi mở ra mau chóng đọc lướt qua thông tin một chút. Bên trong lá thứ cũng không có gì nhiều, ngoài việc tên Lạc Dao đồi bại ngày nào cũng làm phiền Liễu Bảo Trang, thì cũng không khi nào thiếu một câu hỏi bao giờ hắn ra ngoài. Vũ Minh đương nhiên muốn ra ngoài, nhưng Đoạn Bá Hùng đâu có cho hắn, phải tự thân vận động thôi.
Vũ Minh đọc xong lá thư, liền viết một đoạn trả lời rồi giắt vào chân con Dơi quỷ. Xong rồi hắn cất giọng hỏi con Dơi quỷ:
- Thế nào rồi, mấy loại cây kia mày có tìm được cho tao cái nào không?
Con Dơi quỷ khinh thường không thèm trả lời, vừa rồi Vũ Minh xúc phạm nó, vẫn còn làm cho nó cảm thấy cực kỳ không vui.
Vũ Minh đành cười cười dỗ ngọt nó:
- Thôi nào Dơi đại ca, soái ca đẹp zai nhất trong mấy con Dơi đần độn, tốt nhất đừng nên tức giận nữa, bằng không tao liền cắt răng, xem mày nhịn ăn cả tháng!
Vũ Minh nói xong liền đem bộ mặt hung ác hiện lên, con Dơi quỷ cực kỳ hoảng sợ liền kêu chít chít. Rõ ràng là tên đồi bại biến thái, mỗi lần nó không đồng tình, đều muốn đem hai chiếc răng đẹp của nó gỡ xuống, thủ đoạn cực kỳ độc ác.
Con Dơi quỷ cũng không thèm đếm xỉa gì đến, nhưng lúc này cũng liền gật đầu. Đôi mắt nó nói lên rằng nó đã tìm được một địa phương có những thứ mà Vũ Minh tìm kiếm.
Vũ Minh liền mau chóng gật đầu rồi nói:
- Tốt! Sau đợt này tao sẽ tranh thủ lừa lão già kia ra ngoài một chuyến, chắc hẳn lão ta cũng sẽ đồng ý thôi, dẫu sao tao chỉ bị giam lỏng, cũng không phải là tù nhân. Mày liền đem tất cả mọi thứ cất ở chỗ của Bảo Trang, khi tao ra ngoài sẽ tận dụng cơ hội để lấy, đến lúc đó luyện xong mê hồn hương, liền có thể đánh thuốc mê khắp phái Trịnh Đô, tìm cơ hội chạy trốn. Tao sẽ không ở đây mà chờ chết đâu.
Con Dơi quỷ gật đầu trịnh trọng một hồi, sau đó lại kêu lên chít chít, hình như muốn Vũ Minh làm một điều gì đó.
Vũ Minh liền cười cười rút từ trong túi áo ra viên ngọc lục bảo, cho nó ngắm nhìn một lúc. Con Dơi quỷ ngắm nhìn ngọc lục bảo xong, cũng liền quay đầu bay đi.
Theo như thường lệ vẫn là như vậy, mỗi lần con Dơi quỷ xuất hiện, sẽ đều đòi Vũ Minh đem viên ngọc kia cho nó xem để nó chắc chắn rằng Vũ Minh vẫn đang giữ viên ngọc. Vũ Minh không biết mục đích của nó làm điều này là vì cái gì, nhưng hắn kệ, viên ngọc vẫn ở trong tay hắn, không sứt mẻ chút nào, điều này không làm hắn lo lắng.
Điều khiến hắn quan tâm nhất vào lúc này, chính là kế hoạch của hắn đã thành công được đến một nửa. Trong một tháng này, Vũ Minh cực kỳ hợp tác, khiến cho Đoạn Bá Hùng không sinh ra một chút nào nghi ngờ, cho nên dần dần buông lỏng đối với hắn. Vũ Minh không những có thể có nhiều thời gian luyện Vạn Niên Bí Tịch hơn, mà cũng có khoảng không gian riêng tư để vạch ra kế hoạch của mình, hắn biết hắn không phải là đối thủ của Đoạn Bá Hùng, cho nên hắn sẽ không hành động một cách ngu ngốc.