Đạo sĩ kia vừa mở miệng, đã phun ra ngôn ngữ sặc mùi cổ đại. Giáo sư Cao Tự cặp mắt sáng loáng liền phân tích:
- Mọi người nghe xem, đây có phải chính là cổ ngữ, đúng không?
- Đúng vậy, cổ ngữ này có điểm khác biệt với chúng ta, nhưng nghe vẫn tạm thời có thể hiểu được vài ý lớn!
Mấy gã Tiến Sĩ thi nhau cũng gật gù phân tích, hai đạo sĩ kia lúc này đang tranh cãi cũng không khỏi ngẩn người. Đám người này không ngờ lại gan to đến như vậy, trước mắt bọn hắn sắp chết rồi mà vẫn dám bàn luận, còn xem bọn hắn là động vật nghiên cứu. Tên đạo sĩ cầm chiếc chuông, thấy vậy, liền tức giận hét lớn:
- Các ngươi chán sống rồi!
Nói rồi chiếc chuông kia lại rung lên mạnh bạo, một âm thanh chói tai lại ập đến.
- Quả nhiên là thủ thuật khống thi!
Vũ Minh cũng mừng rỡ kích động, bắt đầu đánh giá tình huống hai gã đạo sĩ này. Nhìn tác phong cùng thao tác thi triển cước bộ, Vũ Minh có thể tạm thời đoán được hai gã đạo sĩ này có cảnh giới ít nhất là Võ Sư, so với cảnh giới Đạo Sư của Đông Á Đại Lục cũng không kém mấy phần. Hắn nheo mắt lại, tiếp tục quan sát, lại đánh giá.
Đạo sĩ cầm cây phất trần kia, thân thủ có lẽ hơn gã cầm chuông vài phần. Bằng không cũng không thể áp chế được gã cầm chuông có thủ đoạn khống thi. Hơn nữa vài phần này còn là cách biệt rất lớn. Bằng không gã cầm chuông không thể nào có một Ngân Thi bá đạo như vậy, vẫn phải chịu thua thiệt.
Gã đạo sĩ cầm chuông hét lên như vậy, chiếc chuông trong tay còn không ngừng rung lắc. Quả nhiên lại bắt đầu xuất hiện Cương Thi Ngân. Không những vậy, từng luồng ám khí lớp lớp còn đang không ngừng kéo về phía này, Vũ Minh cũng có chút không chịu nổi, liền lập tức vận chân nguyên chống đỡ. Đám người giáo sư Cao Tự vì không có chân nguyên, nên sắc mặt lúc này trở nên tím tái, có vẻ sẽ không chịu nổi.
Liễu Bảo Trang thân thể bắt đầu mềm nhũn, hơi thở gấp gáp. Vũ Minh liền vội vã truyền một tia chân nguyên vào người giúp cô ta chống đỡ, bằng không ám khí xâm nhập, sau này hậu quả rất lớn. Không chỉ trí óc không được bình thường, mà còn có thể điên dại bất cứ lúc nào. Ở đây có nhiều người như vậy, Vũ Minh cũng không có khả năng cứu hết bọn họ. Hơn nữa, hắn đối với Liễu Bảo Trang có chút cảm tình, nên hắn cảm thấy mình ra tay là không có điều gì quá bất hợp lý.
- A, tiểu tử này không ngờ còn có thể chống đỡ thi khí của ta?
Đạo sĩ cầm chuông kinh ngạc kêu lên, đạo sĩ cầm cây phất trần, lại vung phất trần lên, áp bay đi luồng ám khí lạnh nhạt nói:
- Cút! Hà Quang, bằng không bổn đạo sẽ không khách sáo!
- Sùng Thiên Vân, ngươi cũng quá trắng trợn! Đám người này rõ ràng là do ta phát hiện, nếu muốn lấy người, thì cũng phải là ta lấy!
Đạo sĩ cầm chuông trợn mắt nói, sau đó lại nhìn Vũ Minh tỏ vẻ tấm tắc:
- Không tệ, Bà La Đạo ta thu được một đệ tử như vậy, sau này nhất định có chỗ dùng!
Đạo sĩ cầm cây phất trần, tỏ vẻ ngụm khí không thông, tức giận nói:
- Không phải mới đầu ngươi muốn giết hết bọn họ hay sao? Vì sao một thứ đồ vứt đi lại muốn nhặt lại?
- Ha ha, ta cũng vốn định như vậy, nhưng tiểu tử này làm ta thay đổi suy nghĩ!
Đạo sĩ cầm chuông tuổi khoảng bốn mươi, có một đoạn râu đen chỏm chìa ra trông rất hung tợn. Lúc này gã ta lấy tay vuốt vuốt râu rồi lại nói tiếp:
- Sùng Thiên Vân, ngươi cũng không nên bức ép ta! Bằng không ta sẽ dẫn toàn quân san bằng Trịnh Đô Phong của ngươi, đến lúc đó ngươi cũng đừng hòng có thể đối mặt với sư tổ của ngươi!
Đạo sĩ cầm phất trần, lúc này cũng trợn mặt phẫn nộ:
- Ngươi có bổn sự thì cứ việc, Trịnh Đô ta tồn tại mấy trăm năm, há lại bị tiêu diệt dễ dàng như vậy! Còn không biết là ai diệt ai đâu! Dựa vào mấy cái xác chết, tất có ngày bị báo ứng!
Không ngờ nói đến đây, đạo sĩ cầm phất trần lại chịu lui về hạ phong. Sau đó còn tức giận phẩy cây phất trần, hừ lạnh một cái, cuối cùng thi triển cước bộ biến mất vào màn đêm.
- Ha ha, ngươi biết thức thời, như vậy thì rất tốt! Không nên chỉ vì một tên đệ tử mà nảy ra xung đột giữa chúng ta!
- Hừ!
Trong màn đêm lại có tiếng hừ lạnh nhè nhẹ vọng lại, sau đó cũng không xuất hiện thêm âm thanh gì.
Đạo sĩ cầm chuông cũng dữ tợn bắn ra hung quang từ trong mắt. Sau đó cũng im lặng, bắt đầu đảo mắt nhìn hết về phía đám người phía dưới. Giáo sư Cao Tự hình như cũng không cho là có gì nguy hiểm, trong thâm tâm có thể nói là vẫn coi hai gã đạo sĩ này như những kẻ không được khai hóa văn minh. Như các bộ tộc thâm sâu hẻo lánh ở rừng Amazon, còn muốn dùng biện pháp tâm lý, để từ từ kích phát cảm giác thân thiện.
Giáo sư Cao Tự hòa ái bước tới, không ngờ đạo sĩ kia lại trợn mắt hét lên:
- Muốn chết trước!
Sau đó rất nhanh, vung một nắm đấm thẳng về phía Giáo Sư Cao Tự, khuôn mặt còn lộ ra sát ý. Như vậy ý muốn giết người của gã là thật sự. Vũ Minh cũng hoảng hốt, Giáo Sư Cao Tự có thể nói là nhân vật quan trọng nhất trong đoàn khảo cổ lần này, địa vị rất lớn. Một khi chết đi sẽ là một sự đả kích, hơn nữa ông ta cũng là người nâng đỡ cho Vũ Minh có được vị trí cố vấn này. Một khi ông ta chết, rất nhiều chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra. Tiền chưa lấy được không nói, mà rất có thể lần thám hiểm di chỉ này sẽ bị hủy bỏ.
Vũ Minh áng chừng đạo sĩ này thân thủ cũng không cao hơn hắn là mấy. Có khả năng cũng chỉ hoàn toàn dựa vào bí pháp khống thi để hoành hành. Gã đạo sĩ kia khi ra tay với giáo sư Cao Tự, không khống chế Ngân Thi tấn công, mà lại ỷ vào thân thủ của chính mình. Như vậy gã rất có khả năng không coi mọi người ở đây vào trong mắt, gã còn tự tin chỉ cần dựa vào thân thủ của bản thân, không cần phải nhờ vào Ngân Thi, cũng có thể giết bất cứ ai ở đây.
Cho nên Vũ Minh trong lòng liền nảy sinh một ý nghĩ nắm chắc, chỉ cần hắn một kích đắc thủ thành công. Là đã có thể loại bỏ đạo sĩ, hơn nữa có khả năng từ trên người gã đạo sĩ này, còn biết được một số thủ thuật khống thi của gã. Như vậy không chừng hắn sẽ có thu hoạch rất lớn.
Nghĩ như vậy, Vũ Minh bắt đầu hành động, vận chân nguyên lên đến cực hạn. Gã đạo sĩ này là người sống, nhưng mà không ngờ xung quanh lại có tích tụ rất nhiều ám khí, cho nên Vũ Minh muốn tiếp cận hắn mà không dùng ám khí, thật có điểm không chịu nổi.
Đạo sĩ kia nhanh tay đánh xuống, cũng cùng lúc ý nghĩ trong đầu Vũ Minh lóe lên. Nhanh chân thi triển cước bộ, vận dụng sở học mười mấy năm kiếp trước hành động, cộng thêm kinh lịch rèn luyện trong trí nhớ, và thượng thế võ công của Phong Ngọc Kiếm Phái. Kết hợp đầy đủ các yếu tố, vừa vặn kịp lúc đánh bay cánh tay đạo sĩ kia hất ra, cứu giáo sư Cao Tự một mạng.
Sự việc diễn ra quá chớp nhoáng, đến cả khi giáo sư Cao Tự bị Vũ Minh đẩy lại phía sau, mới ý thức được mà giật mình sợ hãi, mới biết mình không ngờ vừa rồi thoáng chốc thoát khỏi tử cảnh.
Vũ Minh hất được cánh tay đạo sĩ kia ra, đã khiến gã lập tức lại kinh ngạc hét lên:
- A, không ngờ lại còn có thể ngăn cản được ta giết người!
- Tiểu tử, hóa ra ngươi không đơn giản như vậy, cũng biết võ công?
- Nói mau, ngươi là đệ tử của môn phái nào?
- Không đúng, cái này vừa giống như võ công, nhưng lại không phải, võ công này ta chưa gặp bao giờ!
Đạo sĩ liên tục hỏi rồi quát, rồi lại đăm chiêu suy nghĩ, như một kẻ điên không có điểm dừng. Vũ Minh thừa cơ hội gã không để ý, mặc kệ gã, bàn tay lúc này đã thi triển ra thủ pháp. Lao đến, một kích muốn bóp trúng yết hầu gã, khiến cho gã lập tức mất mạng, hắn muốn gã không kịp đề phòng. Như vậy cũng không thể kêu gọi được Ngân Thi kia ra tay trợ giúp.
Nhưng mà đạo sĩ kia, cũng rất nhanh phát hiện ra ý đồ của hắn. Liền lớn tiếng nạt nộ:
- Tiểu tử cuồng vọng, dựa vào ít thân thủ mà muốn giết ta! Vốn muốn thu ngươi vào giáo ta, nhưng ngươi đã ấp rõ sát tâm, quyết không thể lưu lại!
Đạo sĩ này mới đầu còn mở miệng tỏ ra hứng thú đối với Vũ Minh, nhưng sau đó lại phát hiện ra tiềm lực vô hạn của hắn. Bị hắn tính kế liền nổi nóng, căn bản không thèm suy nghĩ đã muốn giết hắn. Tính cách gã này nóng như lửa đốt, so với Trương Phi thời tam quốc còn muốn hơn.
Đạo sĩ vung một tay, chặn ngay một kích sát yết hầu gã, đưa gã thoát khỏi tử vong. Đạo sĩ hét lớn, chòm râu với khuôn mặt hung dữ rung lên, hai mắt trợn trừng. Gã lại vung tay kéo chiếc chuông lắc lư, gã biết nếu còn đánh tay đôi với Vũ Minh, sợ rằng hôm nay sẽ có điểm thua thiệt.
Tiếng chuông vừa kêu lên, đã có tiếng động kinh tâm động phách lao tới, rít lên chói tai. Âm thanh bén nhọn the thé như đánh vào trí óc của Vũ Minh. Vũ Minh sắc mặt liền lập tức tái nhợt, hắn biết hắn hiện tại, chính là đang bị Ngân Thi kia công kích trọn linh hồn.
Hồn Thể Vũ Minh dãy dụa, có đôi lúc bắt đầu không thể liên hệ với thân thể, trở nên vô cùng rũ rượi.
Ngân Thi kia công kích linh hồn diện rộng hẳn là không mạnh, thế nhưng một khi nó đã tập trung công kích vào một điểm duy nhất, công kích linh hồn này trở nên rất bá đạo.
Ngân Thi re ré phát lên Cương Thi Ngân, Vũ Minh toàn bộ thân thể lặn lộn thống khổ trên mặt đất.
Đạo sĩ kia thấy vậy liền cười lạnh:
- Cho ngươi kiến thức một chút Thi Vật của giáo ta. Dám tính kế lên đầu ta, ta cho ngươi chết không được thoải mái!
Nói rồi đạo sĩ lại liên tục cười lớn, đám người giáo sư Cao Tự lúc này chỉ liên tục sợ hãi. Không biết rằng trên thế gian này lại có sự việc như trước mắt tồn tại. Không ngờ rằng đạo sĩ này chỉ dùng chiếc chuông lắc lắc, đã có thể kêu gọi ra âm thanh kinh khủng, tra tấn con người ta như vậy. Điều này vượt quá những kiến thức khoa học mà bọn họ có thể lý giải, cảm giác như mình đang tưởng tượng. Nhưng ở đây rốt cuộc lại có rất nhiều người, hơn nữa còn có cảm giác rât thật, không ít người còn nhéo da thịt xem mình có thực sự đau nhức, để kiểm nghiệm mình không phải là đang mơ.
Một vị Tiến Sĩ si ngốc bấy lâu, ánh mắt bất chợt liền lóe sáng, vỗ bàn tay hưng phấn:
- Tôi biết rồi! Đây nhất định là hiện tượng sóng âm! Một khi có thể kéo ra âm tần cực đại, hẳn là cũng có thể tra tấn con người ta như vậy!
Kiến giải này vừa đưa ra, đã có rất nhiều người gật gù:
- Đúng vậy, rất có thể là khả năng này!
Liễu Bảo Trang thần sắc nhợt nhạt, lúc này mới có chút thanh tình. Phát hiện Vũ Minh đang gào khổ dãy dụa trên mặt đất, liền hoảng sợ kêu lên:
- Vũ Minh!
Sau đó định lao đến như muốn xoa dịu nỗi đau của hắn, nhưng đã bị vài vị Tiến Sĩ lập tức ngăn lại:
- Bảo Trang, em không được đến đó, ở đó bây giờ âm tần rất lớn, em đến nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng như cậu ta!
Liễu Bảo Trang vùng mình dãy dụa:
- Mấy người buông ra, thấy chết mà không cứu, mấy người có còn là người nữa không hả?
Xong rồi Liễu Bảo Trang lại trừng mắt lên nhìn gã đạo sĩ, ánh mắt phát ra lửa giận:
- Lão già điên kia! Mau thả anh ấy ra, đồ tâm thần trốn trại!
Liễu Bảo Trang hung dữ hét lớn, không ngờ lại không làm đạo sĩ kia vốn có tính cách nóng nảy trở nên tức giận, mà gã còn mỉm cười:
- Ồ, nữ nhân này cũng không tệ, tuy nhan sắc không được hoàn hảo lắm. Nhưng từ xa cũng có thể ngửi thấy, rất thơm! Ta đây tuy có hơi lớn tuổi, thế nhưng cũng không kén cá chọn canh! Vẫn hợp khẩu vị của ta lắm!
- Ha ha, lại đây!
Gã đạo sĩ rung rung chòm râu dữ tợn, trên miệng nở ra nụ cười dâm tà vô sỉ.
Liễu Bảo Trang cảm giác tức giận xông lên tận não, không biết nói gì, chỉ phát ra hai tiếng:
- Biến thái!