Vũ Minh bước tới trước mặt đoàn khảo cổ, đoàn có nhân số cả thảy hơn hai mươi người đều nhìn hắn.
Hắn cất giọng trầm trầm nói:
- Mọi người…
Vũ Minh lại dừng lại một chút, dường như hắn đang cân nhắc từng câu từ, lời nào nên nói, lời nào không nên nói vào tình huống này. Đối với hắn, mọi chuyện thực sự hết sức hiển nhiên. Nhưng đối với không ít người ở đây có lẽ nó là một loại đả kích không hề nhỏ chút nào.
Vũ Minh không nhanh không chậm chi tiết nói vào vấn đề:
- Mọi chuyện ngày hôm nay tôi tự thấy mình phải có phần trách nhiệm, bản thân tôi là Cố Vấn của đoàn, khi nhận trọng trách này từ phía giáo sư Cao Tự tôi cần phải có trách nhiệm đưa ra lời khuyên đúng đắn cho mọi người. Thế nhưng tôi đã không thể làm như vậy, bởi vì tôi biết rằng ở đây là tầng lớp giới khoa học hàng đầu của Việt Quốc, những vị học giả chỉ tin vào chứng cứ xác thực. Cho nên nếu trước đây tôi nói ra những điều này, tin chắc rằng sẽ bị các vị quy cho là ăn mê nói sảng, là người có vấn đề về thần kinh. Nhưng qua sự việc nghiêm trọng xảy ra lần này. Thiết nghĩ các vị cũng đã có những câu hỏi chính xác vấn đề, bằng chứng hay sự chứng minh mà các vị cần đều đã được chứng kiến rõ ràng…
Vũ Minh đang chậm rãi theo mạch chuyện nhưng có vẻ điều đó khiến các vị Tiến Sĩ ở đây đang dần mất đi sự nhẫn nại. Một người thanh niên khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, với gọng kính to và khuôn mặt hao gầy bước lên dùng giọng thiếu kiên nhẫn nói:
- Cố Vấn Vũ Minh, những điều chúng tôi cần bây giờ không phải là những câu nói sáo rỗng của các vị lãnh đạo Khoa. Cái chúng tôi cần là một câu trả lời chính xác vào đúng vấn đề, những gì người đàn ông mặc áo đạo sĩ kia nói có phải là sự thật? Thứ quái vật gớm ghiếc trong kia đã giết chết những người trong đoàn chúng ta có phải là như chúng tôi nghĩ?
Trước hành động của người trẻ tuổi này, Vũ Minh cũng chợt bừng tỉnh nhận ra mình đã nói quá nhiều và hơi lạc đề. Những chuyện trước đó đã hoàn toàn chứng minh tất cả. Cái quan trọng bây giờ chỉ là cần hắn xác nhận, và giúp những con người này trên bước đường tiếp theo. Mục tiêu của chuyến đi lần này là đến di chỉ khảo cổ của vị Vương gia thời nhà Lý kia, vấn đề là sau chuyện này đoàn khảo cổ có còn có thể lên đường hay không.
Vũ Minh trước câu hỏi của người thanh niên kia liền nhanh chóng đáp lại:
- Anh nói đúng, tôi cũng không dài dòng làm gì nữa… Đúng vậy, những gì mà tên đạo sĩ kia nói là sự thực, tôi đoán chắc ở đây còn có không ít người nghi ngờ, nhưng qua thời gian mọi chuyện sẽ càng rõ ràng. Còn thứ quái vật trong kia thì cũng không ngoài suy đoán của mọi người, nó đích thực là cương thi, những con xác sống trong truyền thuyết mê hoặc…
Những lời Vũ Minh nói ra tuy đã được suy nghĩ đến trước nhưng cũng không khác nào đá tảng ném xuống nước gây nên một làn sóng tranh luận rầm rầm gay gắt.
Bên dưới có vài vị Tiến Sĩ đang mặt gay mày đỏ liên tục tranh luận, có người hoàn toàn đồng ý với câu trả lời của Vũ Minh, có người lại cố sống cố chết cho rằng trong chuyện này có gì đó mờ ám và cần phải làm rõ vấn đề.
Vũ Minh nhìn tình cảnh bên dưới liên tục lắc đầu. Tuy nhiên cái làm hắn đau đầu không phải là việc đám Tiến Sĩ này đứng đây cãi nhau lung tung beng và hắn phải đi sắp xếp thế cục. Mà cái hắn nghĩ đến chính là làm sao để cứu Liễu Bảo Trang. Nghĩ đến đây một cỗ khí nóng như đang bốc lên trong đầu hắn, hắn liên tục lẩm bẩm: “Đều không phải tại cô ngốc nghếch hay sao? Tự dưng lại chạy vô trong đó làm gì, không sợ người khác không biết là mình chẳng có tác dụng gì à…”
Lời này nếu bình thường rơi vào tai Liễu Bảo Trang, Vũ Minh đảm bảo sẽ phải hứng chịu hậu quả vô cùng thảm khốc, thế nhưng Vũ Minh lúc này vừa bực mình với Liễu Bảo Trang, vừa nhìn cô ấy với vẻ thương cảm, một cỗ cảm xúc rối bời trong lòng hắn.
Càng nghĩ Vũ Minh càng cảm thấy mình phải làm gì đó, hắn cố gắng lục lại trong trí nhớ xem kiếp trước ở Đông Á đại lục, người ta làm thế nào để có thể chống lại tình trạng cương thi đồng hóa thân thể.
Để cho tâm thần tập trung suy nghĩ, Vũ Minh bắt đầu đả bộ dạo xung quanh một chút. Lúc này trời vẫn còn chưa tối, hắn vẫn còn có thời gian để suy nghĩ, trước hết là cần phải nghĩ cách cứu Liễu Bảo Trang, sau đó là phải nghĩ cách làm sao có thể hạn chế được Ngân thi kia. Bằng không một khi con Ngân thi kia lọt được ra khỏi động, số nhân mạng chết thảm tại đây hẳn là không ít.
Trong lúc đả bộ xung quanh, Vũ Minh vô tình rời xa phạm vi thần bà điện, lúc này hương vị ngai ngái của Tử Sắc Hoa giảm bớt, khiến cho khả năng suy nghĩ của Vũ Minh cũng đã có phần nâng cao hơn. Bởi vì, với mỗi một tu luyện đạo nhân, khi cảm nhận được thiên địa linh khí xung quanh là lúc có những lợi thế nhất định, nhưng cũng có những điểm hạn chế nhất định bộc lộ rõ ràng. Đơn giản như trường hợp Tử Sắc Hoa này, nếu là người bình thường thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu là một tu luyện đạo nhân ở trong phạm vi Tử Sắc Hoa thì sẽ rất mẫn cảm với nó. Tử Sắc Hoa ảnh hưởng diện rộng đến trí óc tu luyện đạo nhân khiến cho việc tư duy hành động của tu luyện đạo nhân bị hạn chế đình trệ. Cũng may cảnh giới của Vũ Minh còn thấp, cho nên ảnh hưởng của Tử Sắc Hoa còn chưa rõ ràng.
Khi rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của Tử Sắc Hoa, Vũ Minh trực tiếp ngồi xuống cạnh một gốc cây đả tọa. Hai mắt hắn nhắm nghiền lại vận một dòng Chân nguyên. Qua một lần giao tranh với Ngân thi kia sức lực của Vũ Minh hao tổn rất nhiều, phải mất một khoảng thời gian kha khá mới tạm hồi phục lại được một ít, dùng được một chút Chân nguyên để cầm giữ tính mạng của Liễu Bảo Trang. Thế nhưng tình trạng của hắn về lâu về dài cũng không xong, nếu hắn không thể bổ sung Chân nguyên nhanh chóng, thì rất có thể về lâu dài kinh mạch sẽ bị khô kiệt, khiến cho tu vi sau này khó mà tăng lên. Ngược lại, sau những lần giao tranh hung hiểm quan đầu như thế này, nếu có thể tìm được nguồn linh khí tẩm bổ kinh mạch. Tu vi của hắn sẽ đi đến một bước tiến lớn.
Trong khi vận một vòng Chân nguyên, cảm giác của Vũ Minh mẫn cảm với Tử Sắc Hoa càng lớn, nhưng đồng thời có một cảm giác mát mẻ tràn đến, tuy chỉ là rất nhỏ nhưng cũng khiến cho Vũ Minh đang nhắm mắt vận vòng chu thiên cũng phải mở ra lộ một tia kinh hỷ:
- Quả nhiên, thật sự nơi này lại có thiên địa linh khí!
Vũ Minh lập tức đứng dậy, dùng sở học thượng thế võ công thi triển bộ pháp chạy nhanh lướt về phía luồng thiên địa linh khí mà hắn cảm nhận được.
Đây đã là lần thứ hai trong dãy Hoàng Liên Sơn Mạch này Vũ Minh có thể cảm nhận thấy thiên địa Linh Khí. Chứng tỏ nơi này không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, qua chuyện của Hà Quang đạo trưởng và những người xuất hiện trong Hoàng Liên Sơn mạch này. Chứng tỏ vùng đất này là một nơi có ẩn chứa rất nhiều bí mật. Ngay cả giới khoa học bên ngoài nổi tiếng thích bới móc nghiên cứu mà cũng chưa từng nghe tới những môn phái trong này. Vậy cho nên đối với những sự việc xuất hiện ngày càng nhiều, Vũ Minh càng có cảm giác thích thú. Nơi này điều kiện tu luyện so với Đông Á Đại Lục thì khắc nghiệt hơn nhiều, thế nhưng có những kỳ ngộ xuất hiện khiến cho điều kiện khắc nghiệt cũng có những lợi thế nhất định.
Vũ Minh vừa di chuyển cước bộ, vừa đồng thời đôi lúc vận vòng chu thiên để xác định phương hướng.
Chẳng mấy chốc hắn đã cách xa Thần bà điện đến mấy ki lô mét. Đúng lúc này hai bàn chân Vũ Minh chợt dừng lại, đáp lại trên một mỏm đá, bên dưới mỏm đá là một cái vực sâu hun hút quá tầm mắt đen ngòm.
Vũ Minh nheo mắt lại một chút đánh giá, luồng Linh khí kia quả nhiên tồn tại, hơn nữa lại còn ở dưới cái vực sâu này. Đến chỗ này Vũ Minh đã có cảm giác Linh khí đậm hơn gấp mười lần, thế nhưng hắn cũng không vội, lần này hắn quyết định sẽ thăm dò sâu xuống một chút biết đâu lại có thu hoạch gì đó. Nhưng nhìn vực sâu phía dưới, Vũ Minh hơi chần chừ một chút, bởi vì với tu vi hiện giờ của hắn, không có khả năng bay nhảy được ở vách núi. Phải đến đẳng cấp Thượng đạo học, hoặc ít nhất là Trung đạo học đỉnh cao, may ra hoạt động ở cạnh vách núi này mới không sợ ngã xuống mà chết.
Vũ Minh đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm vài sợi dây leo, vách núi trở chọi khiến hắn hơi thất vọng.
Nhưng hắn chậm rãi nhìn kĩ xuống một chút nữa thì lại thấy cách khoảng hai mét dưới miệng vực, lại có một đám dây leo mọc chìa ra.
Vũ Minh chớp lấy cơ hội, không đợi lâu, hắn liền nhảy xuống miệng vực, tận dụng Thượng thế võ công, chuẩn xác đu người cong một góc mười lăm độ bám chính xác vào cái dây leo mọc chìa ra.
Vụt!
Vũ Minh tay vừa bám chặt vào dây leo khuôn mặt đỏ bừng bừng thở hổn hển. Đã lâu rồi hắn chưa trải qua cảm giác nguy hiểm này, trước đây ở Phong Ngọc Kiếm Phái, đám đệ tử cũng thường xuyên phải leo núi. Nhưng từ khi hắn xuyên việt đến thế giới này, xông pha khắp chốn cũng vẫn chưa từng thử lại cái cảm giác mạo hiểm bên vách núi. Bây giờ trải qua cũng cảm thấy có chút thực tế.
Vũ Minh gồng cơ bắp tay, chầm chậm leo tụt xuống từng đoạn từng đoạn một.
Mồ hôi hắn đổ ra chảy rất nhiều, ướt đẫm hết cả áo, tuy mệt mỏi nhưng nghĩ đến phần thưởng là Linh khí phía dưới. Vũ Minh lại càng phấn khích lạ thường.
Trải qua thời gian khoảng gần nửa tiếng, Vũ Minh đã đu trên đám dây leo leo xuống khá lâu, hắn nhìn lên phía trên thấy một khoảng cách hắn leo đã xa lắm rồi. Miệng vực phía trên cũng không còn thấy đâu nữa. Nhìn xuống dưới thì vẫn chỉ một mảng tối đen hun hút, cái dây leo mà Vũ Minh bám vào đã hết độ dài, cũng may xuống phía dưới này có càng nhiều dây leo, không thưa thớt như ở phía trên. Vũ Minh nhảy qua bám vào một cái dây leo khác, tiếp tục leo xuống dưới. Chốc chốc hắn mệt mỏi lại vận một vòng chu thiên cảm thấy tinh thần đều phấn chấn trở lại.
Loạt xoạt!
Vũ Minh vẫn đang tiếp tục leo xuống, chợt đôi bàn chân hắn cảm nhận như mình vừa chạm vào một vùng trống rộng lớn, đám cỏ mọc chìa ra khi chân hắn chọc vào kêu loạt xoạt. Vũ Minh nhìn xuống phía dưới vẫn là một mảng vực tối đen, thế nhưng dây leo mọc đến chỗ này đột nhiên lại không mọc thêm nữa, hắn muốn tiếp tục leo xuống cũng không thể.
Để ý kĩ một chút, Vũ Minh chợt thấy nửa thân dưới của hắn đã lọt vào trong đám cỏ bị che khuất. Trong đầu Vũ Minh liền sang rỡ, hẳn là trong này có một không gian khác, rất có thể đây là một cái động. Nghĩ vậy, Vũ Minh đánh liều tung thân mình bật vào trong đám cỏ. Dù sao nếu không có cái động nào thì hắn bật người vào trong cái vách khuất sau đám cỏ này cũng không chết được.
Xoạt!
Vũ Minh nhảy vào nhanh chóng, thân mình hắn xoay mòng mọng một vòng, cũng may đám cỏ rất êm, Vũ Minh ngửi thấy mùi nấm mốc.
Mở mắt ra một khủng cảnh tối tăm đập vào mắt Vũ Minh. Lúc này cái ba lô quân dụng Vũ Minh đã vứt lại chỗ gần Miếu thần bà, trong người hắn chỉ còn một khẩu súng pháo sáng và một chiếc đèn pin quân dụng cỡ nhỏ.
Vũ Minh rút chiếc đèn pin quân dụng ra, cẩn thận rọi ánh sang đèn chiếu vào phía trong.
Grao!
Grao grao!!
Bất chợt một tiếng gầm rú chói tai vang lên, Vũ Minh bịt hai tại lại đau nhói hoảng sợ giật lùi một bước, lững thững chạm mép vực, hắn ý thức được liền nhanh chóng chạy ngược vào. Nếu vô ý thêm một chút nữa hẳn là hắn đã là ma dưới đáy vực rồi, cũng thật sơ suất. Vũ Minh tự vỗ trán một cái, bản thân hắn kiếp trước đâu có kém cỏi như vậy.
Vũ Minh cẩn thận bước từng bước vào bên trong tiếp, tiếng kêu kia lại như im bặt. Vũ Minh cẩn thận vận một vòng chu thiên, không quên bao bọc luồng chân nguyên quanh thân. Đối với những nơi tối tăm như thế này, việc xuất hiện những linh hồn công kích là không hiếm. Vũ Minh còn mờ nhạt cảm thấy có một tia ám khí đậm, tuy nhiên cảm giác này chỉ rất mỏng manh.
Vận một vòng chu thiên, hai mắt Vũ Minh lại sang bừng, hướng đi của hắn quả không sai. Linh khí hiện ra ở chỗ này là đậm nhất. Vũ Minh cẩn thận đi vào phía trong, dưới này quả nhiên là một cái động đá kéo dài, bên trong khoảng không gian của động đá chỉ vỏn vẹn có hai mét. Nhưng càng đi vào sâu càng rộng hơn, thậm chí nó còn chia ra làm nhiều ngõ rẽ nhỏ khiến nó trở thành như một mê cung. Cũng may Vũ Minh có thể tự xác định được phương hướng luồng Linh khí kia cho nên không chọn nhầm đường. Tuy nhiên để đảm bảo lại con đường lui, Vũ Minh vẫn cẩn thận rắc một ít giấy vụn trước mỗi lối rẽ để làm giấu hiệu nhận biết trở ra.
Vũ Minh đi sâu vào bên trong, thi thoảng lại thấy tiếng kêu gầm gừ chói tai kia cất lên. Tuy nhiên lúc này có luồng chân nguyên bảo vệ, Vũ Minh đã không còn bị ảnh hưởng quá nhiều.
Đi được khoảng hai mươi phút nữa, lúc này một khung cảnh mới lại hiện ra trước mắt Vũ Minh, không còn những lối thông đạo, không còn những vách đã tối tăm. Mà là một cái khoảng không rộng lớn sang rực, một thế giới mới như được mở ra trước mắt Vũ Minh. Bên trong này xuất hiện một cái hồ nước lớn, xa xa là một mô đất nhỏ nổi lên. Nhưng ở giữa cái mô đất nhỏ kia lại có một cái bệ đá, trên bệ đá có những vật rất sáng đang chiếu ánh sáng cho khắp cả hang động.
Vũ Minh không biết dưới mặt hồ này liệu có gì nguy hiểm hay không, nhưng ở đây cũng không có gì có thể nổi để Vũ Minh có thể an toàn đi đến chô mô đất kia. Cho nên hắn lựa chọn cách sơ khai nhất là bơi, mặc dù nguy hiểm những cũng không còn cách nào.
Ùm!
Vũ Minh nhảy xuống hồ nước một cách nhanh chóng, nước trong hồ rất lạnh, có cảm giác lạnh buốt. Nhưng luồng chân nguyên duy trì quanh thân Vũ Minh khiến cho hắn còn có thể cầm cự được, Vũ Minh dùng tốc độ bơi nhanh nhất có thể tiến đến mô đất nhỏ kia.
Cũng may trên đường đi hắn không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì như trong tưởng tượng của hắn. Khi hắn tiếp cận mô đất nhỏ kia, cũng là lúc mà cơ bắp và hai chân hắn đều đã mỏi nhừ. Vũ Minh không vội xem những thứ trên bệ đá, mà tạm thời ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Cho đến khi hắn cảm giác mọi thứ đều đã ổn, hơi thở gấp gáp hổn hển đã giảm bớt. Vũ Minh mới cẩn thận đứng lên chú mục vào bệ đá.
Khi hắn vừa nhìn vào trong bệ đá, hai mắt hắn đã trực tiếp reo lên sung sướng. Thứ phát sáng trên bệ đá kia, không gì khác chính là Linh Thạch…
Trong trí nhớ kiếp trước của Vũ Minh, Linh Thạch là thứ còn cao cấp hơn Linh khí nồng đậm nhiều lắm.
Vũ Minh cố kiềm chế bớt kích động, cẩn thận nhìn kỹ những thứ trên bệ đá, phát hiện trên đó có một cuộn sách bằng kim loại, cũng không biết cuộn sách và đám Linh Thạch này đã tồn tại ở đây bao nhiêu năm tháng, nhưng có điều chúng vẫn ổn như vậy thì hẳn là chúng phải có chất lượng rất tốt. Ngoài Linh Thạch và cuộn sách kia, trên bệ đá còn có một cái hộp gỗ vô cùng xấu xí. Vũ Minh bước đến định vươn tay mở chiếc hộp gỗ kia ra.
Đúng lúc này theo chu kỳ đã định, tiếng kêu chói tai gớm ghiếc lúc trước lại xuất hiện. Trong lúc này Chân nguyên Vũ Minh đễ chống đỡ cái lạnh dưới hồ đã tiêu hao gần hết, tiếng gào kia kêu lên khiến Vũ Minh trực tiếp ngã khụy xuống bủn rủn chân tay.
Tiếng gào kia không đâu khác mà lại phát ra từ chính cái hộp gỗ đen đúa xấu xí mà Vũ Minh định mở. Định thần lại một chút, Vũ Minh bặm môi tái nhợt đứng lên nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ. Thứ trong này hẳn là con quái vật phát ra tiếng kêu ghê rợn kia, nghĩ kĩ lại tiếng kêu này. Vũ Minh chợt cảm thấy một tia không đúng, hắn lẩm bẩm: “Loài dã thú nào mà có thể có tiếng kêu hao tổn cả chân nguyên như vậy?” Một dấu hỏi lớn trong đầu Vũ Minh vang lên, hắn nhanh chóng thất thần tự nói:
- Đoạn Hồn Thú?