• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Cù Lũng cụp xuống vô tình, thế nhưng Cù Lũng lại không biết rằng. Chính vì sự hờ hững vô tình ngày hôm nay, mà sau này chính ông ta phải trả một cái giá rất đắt.

Trần Đình Đại ngây ngốc trên xe bấy lâu, bỗng khóe mắt giật giật dữ tợn nhìn lên. Một chân dùng sức bình sinh đạp thật mạnh vào cánh cửa xe, lao xuống xe. Hắn ta muốn tìm kẻ gây ra tai nạn tính sổ. Nhưng Trần Đình Đại vừa xuống xe, đã thấy đoàn xe Container rất dài chạy qua. Chiếc xe gây ra tại nạn cũng không có thấy đâu.

Trần Đình Đại tức giận như điên lại rít lên, mắt đỏ đầy vân máu:

- Không! Không thể nào!!

Bịch! Bịch!

Liên tiếp dùng những cú đá, đạp thẳng vào chiếc xe của mình như để phát tiết. Trần Đình Đại kêu gào:

- Tao sẽ giết hết chúng mày, từng người, từng thằng. Đừng mong có thể sống yên ổn!

Gã mặc vét tông trong xe, bị Trần Đình Đại đạp mạnh vào thân xe, cảm thấy rất hoảng sợ. Chứng kiến chuyện kinh hoàng trước mắt như vừa rồi, gã cảm giác như vừa trong gang tấc thoát khỏi tử thần. Còn bây giờ lại hứng trọn ý muốn giết người của Trần Đình Đại, quả thật rất khổ tâm.

Trần Đình Đại liên tục đá đấm, chốc lát sau có vẻ hòa hoãn lại. Dường như hắn ta đã lấy lại được bình tĩnh, biết rằng mình lúc này có tức giận cũng không thể làm gì. Phải thật tỉnh táo sáng suốt, mới mong sau này có thể báo được thù này. Trần Đình Đại tuy trong lòng lúc trước có ý định nảy sinh, muốn chiếm hữu Miêu Yến. Nhưng trong thâm tâm của hắn ta, lại hết sức yêu thương Miêu Yến, thật lòng. Chứng kiến Miêu Yến chết trước mắt mình, thật không có lời nào diễn tả nổi. Ruột gan hắn lúc đó quặn thắt, nước mắt và bi thương trào lên. Cứ như chính mình so với Miêu Yến, rằng hắn ở trong chính chiếc xe gặp nạn đó, còn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

- Điều tra… Là kẻ nào… Đã làm ra chuyện này!

Trần Đình Đại khôi phục lại được giọng nói lành lạnh, nhưng vẫn không dấu nổi bi thương, ra lệnh cho thanh niên mặc vét tông trong xe. Thanh niên kia đang hoảng sợ, lúc này cảm thấy Trần Đình Đại đã thanh tỉnh, liền vội vã gật đầu. Trong túi áo ngực của gã rút ra một chiếc điện thoại, gã nói năng gì đó rất nhiều, rất lâu. Dường như còn có tiếng đe dọa uy hiếp. Trần Đình Đại lúc này cũng chẳng quan tâm đến gã, lẳng lặng nhìn về chiếc xe gặp nạn của Miêu Yến, ánh mắt ngập tràn bi thương cùng đau khổ. Lững thững bước từng bước, rất chậm, đi đến phía đó.

Đỗ An Thụy lúc này cũng đang bới đống vụn vỡ của chiếc xe. Trong mắt cũng tràn ngập đau khổ, đối với vị Tổng Giám Đốc này. Trước đây có thể cô không tiếp xúc gần gũi, nhưng khoảng thời gian này có thêm chuyện của Vũ Minh. Kéo khoảng cách giữa hai người lại rất nhiều, bất giác chỉ là quan hệ nhân viên đồng nghiệp, đã thành tình cảm chị em rất thân thiết. Chứng kiến Miêu Yến chết ngay trước mắt mình, Đỗ An Thụy không đau lòng thì chính là quái vật.

Đỗ An Thụy bới rất lâu, bàn tay đã xước đầy máu bởi những mảnh vụn của chiếc xe. Vừa bới đống vụn vỡ này, Đỗ An Thụy lại càng sụt sùi không ngớt. Khuôn mặt xinh đẹp ánh nên nhiều tia hi vọng hữu hình. Chốc lát, đã dần xuất hiện một thân ảnh hiển hiện lộ ra. Thân ảnh ấy tuy bị thương nhưng vẫn giữ được nét đẹp thuần túy, miệng trào ra máu, hơi thở khó khăn. Nhưng ánh mắt to tròn long lanh, vẫn như đang mỉm cười.

Đỗ An Thụy kích động hét lên:

- Chị Miêu Yến!

Không ngừng sụt sùi, Đỗ An Thụy chẳng quản đau rát ở tay. Bới đống mặt vụn của thân xe còn nhanh hơn. Máu từ tay Đỗ An Thụy tứa ra từng tia, còn chảy nhỏ giọt. Điều gì khiến một cô gái có sự can đảm phi thường đến như vậy. Nếu đổi lại bình thường, Đỗ An Thụy nhìn thấy máu, đã lập tức hét toáng. Nhưng trong lúc này, thì những chuyện nhỏ nhặt ấy, Đỗ An Thụy lại chẳng cảm thấy mình nên quan tâm.

Mái tóc dài bết bết lại bởi những giọt máu đỏ thẫm, Miêu Yến trên miệng khẽ nở nụ cười mỉm:

- An Thụy à…

- Chị Miêu Yến… Hức! Chị không cần phải nói gì cả… Cố gắng giữ sức. Rất nhanh… Chúng ta sẽ đến bệnh viện thôi!

- Nói với Vũ Minh…

- Em không nói bất cứ điều gì cả… Có đảm lượng… Thì chị tự đi mà nói! Hức hức!

Đỗ An Thụy kêu gào, tay vừa gạt mảnh vụn vừa khóc. Miêu Yến cứ như vậy thều thào điều gì đó, Đỗ An Thụy chỉ biết lắc lắc đầu và khóc, phía sau Đỗ An Thụy là Trần Đình Đại, khuôn mặt tràn đầy thống khổ. Hắn cũng khóc, hắn cũng lí nhí trong miệng:

- Miêu Yến, rốt cuộc nó đã cho em thứ gì, em đến như vậy vẫn còn…

- Vũ… Minh…

Miêu Yến khẽ than lên hai tiếng cuối cùng, ánh mắt ngước lên nhìn bầu trời đêm. ‘Miêu Yến à, cậu còn nhớ không, ngày xưa, chính cậu đã lừa mình. Mình vĩnh viễn không quên điều ấy, thế giới này, không chỉ có duy nhất một thứ tồn tại, khiến chúng ta phải đau lòng, phải không?’. Giọng nói của Vũ Minh văng vẳng đâu đây, cùng với khuôn mặt đầy vẻ trêu chọc của hắn, in sâu trong tâm trí Miêu Yến. Chết, vẫn luôn như vậy.

Ở một nơi, cách nơi này, rất xa. Cũng có một trái tim đang rỉ máu. Vũ Minh bất chợt cảm thấy tim đau nhói, như có một vật nhọn đánh vào linh hồn. Hắn khẽ than lên:

- Là ai? Cuối cùng là ai bị tổn thương, khiến ta bị trừng phạt linh hồn tương liên…

Bất cứ tu luyện đạo nhân nào, một khi đã tu luyện, có thể cảm nhận được mệnh đạo. Lúc đó sẽ có một thứ xuất hiện, được gọi là ‘trừng phạt tương liên’. Trừng phạt tương liên vô hình, tựa như thiên kiếp bất cứ lúc nào cũng có thể đánh xuống. Nó chỉ xuất hiện như một dấu hiệu, báo trước cho tu luyện đạo nhân. Rằng ngươi, sẽ biết một sự thật khiến ngươi phải liên tục thống khổ, một người ngươi hết sức quan tâm, sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng mà tuy vậy, tuy nói rằng bất cứ tu luyện đạo nhân nào cũng có thể cảm nhận trừng phạt tương liên. Nhưng nó lại như một biến số, có thể xuất hiện, có thể không. Tựa như ông trời có ý tốt muốn báo trước cho ngươi, thì mới phủ xuống trừng phạt tương liên, còn không thì đến khi ngươi phát hiện ra người ngươi quan tâm gặp tai ương. Ngươi cũng chỉ có thể ngỡ ngàng trong đau khổ.

Trừng phạt tương liên xuất hiện, tuy đánh thẳng vào linh hồn, rất đau đớn. Thế nhưng bất cứ tu luyện đạo nhân nào, thà được hứng chịu nó, còn hơn một ngày kia nhận được thứ trước mắt thật thảm khốc. Đến lúc đó so với bị trừng phạt tương liên phủ xuống, còn đau đớn gấp trăm ngàn lần.

Khóe miệng Vũ Minh trào ra một tia tơ máu, hắn bị phản phệ lại trong quá trình dùng Hồn Thể chống lại trừng phạt tương liên. Nếu hắn cứ như vậy, bỏ mặc trừng phạt tương liên hoành hành, thì không phải hậu quả chỉ là có chút đau nhức như người ta vẫn nói. Mà hắn sẽ phải chịu sự dày vò, thổn thức vĩnh viễn cả đời, rất đau khổ.

Kiếp trước, lần đầu tiên khi có người nói với hắn rằng. Trên thế gian này, có tồn tại một thứ là trừng phạt tương liên, hết sức đau khổ. Có thể làm cho ngươi trong phút chốc có trăm ngàn loại đau đớn, cảm xúc của ngươi sẽ bị dày vò, càng dày vò nhiều hơn, ngươi sẽ càng đau khổ lớn hơn. Có thể vì vậy mà làm cho ngươi trở nên điên dại, nếu ngươi không thể thoát khỏi nó, thì đời này ngươi mãi mãi chỉ là kẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, giống như người bị tẩu hỏa nhập ma vậy, hết sức điên dại.

Lời đó nói ra, Vũ Minh lúc đó vĩnh viễn không tin. Thế nhưng sau đó hắn đã phải tin, tin rất nhiều, còn tin trong đau khổ. Lần đầu tiên hắn cảm nhận trừng phạt tương liên, là khi đó vị sư phụ hắn hết sức tôn sùng đã qua đời. Người đã nuôi nấng hắn từ nhỏ đến lớn, hắn coi người đó như cha ruột của mình. Đến khi sư phụ hắn qua đời, hắn cảm nhận được trừng phạt tương liên, lúc này hắn mới dám tin thứ đó thực sự tồn tại.

Trăm ngàn loại cảm xúc không ngừng xáo trộn, hiển hiện trên khuôn mặt Vũ Minh, đầy cảm khái. Hắn chậm rãi di chuyển, mang theo ánh mắt pha trộn. Dần dần vung cước bộ, bám lên một nhành cây, từ đó vung thân tung lên không trung. Cảm nhận gió và không gian, hắn ngước lên nhìn bầu trời. Hắn cũng có thể cảm nhận, giống như hắn, lúc này, người đó cũng đang nhìn bầu trời. Chỉ có điều người đó nhìn lên bầu trời với ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, còn hắn là ánh mắt hết sức bi thống.

Người đó còn mỉm cười, còn nói với hắn rất nhiều lời yêu thương, mà hắn không thể nào nghe rõ ràng. Người đó nói với hắn rằng, nếu một ngày có thể gặp lại hắn, người đó vĩnh viễn sẽ không để cơ hội tuột mất. Còn nói với hắn rằng, thế gian có rất nhiều thứ, không chỉ có duy nhất một thứ có thể làm cho con người ta đau khổ. Nếu cứ mãi tràn ngập trong đau khổ, sẽ chỉ nhận lại là bi ai oán hận. Học cách sống với nó, vượt qua nó, sẽ tìm được hạnh phúc trong khổ đau trùng trùng.

Vũ Minh vươn ngón tay vuốt nhẹ lên gò má. Ánh mắt hắn sắc lạnh, nhưng dưới ánh mắt đó là từng dòng nước mắt mằn mặn đang chảy dài. Ngón tay Vũ Minh kéo qua, cũng chỉ có thể ngăn dòng nước mắt ngừng chảy xuống chốc lát. Lệ đẫm lại rơi, Vũ Minh cũng chẳng quản nó còn rơi nữa. Trong màn đêm, hắn lướt đến gần một khóm trúc. Rút một con dao nhỏ sắc bén, hắn cắt ngọt một đoạn trúc xanh mơn mởn.

Hắn cẩn thận đẽo gọt, từ từ, chầm chậm, rất chậm. Rồi cuối cùng, hình bóng một thứ hiển hiện ra trước mắt hắn. Một cây sáo trúc, rất đẹp, mùi trúc tỏa hương ngào ngạt bay lên. Vũ Minh khóe mũi cay nồng, nước mắt chảy và thở dài. Hắn đưa cây sáo, khẽ đặt lên môi, tiếng sáo bắt đầu ngân vang. ‘ Tư tư…’

Trong màn đêm tĩnh lặng, bỗng có tiếng sáo vang, hết sức da diết. Thổi bay đi nghiệt khí u ám, từng cảm xúc như hòa lẫn với tiếng sáo ấy. Thật sự nó rất buồn và thương tâm, khiến cho con người ta chìm vào một thứ cảm xúc hỗn tạp rất khó nói.

Đây là khúc nhạc kiếp trước Vũ Minh rất hay thổi, khúc Tiêu Diêu Hồn. Khúc nhạc này ban đầu cũng chẳng có tên, là hắn tự đặt cho nó. Sư phụ hắn qua đời, sau đó hắn dùng hết tâm sức mà sáng tạo ra khúc nhạc này, gửi cảm xúc của chính mình vào trong nó. Hắn còn cảm giác như chính mình đặt linh hồn cho nó, khiến cho nó có thể cảm nhận được vạn vật, hòa quyện vào vạn vật.

- Là tiếng sáo của ai giữa đêm khuya như vậy, chẳng lẽ ở đây cũng có người khác sao?

- Rất có thể là người trong đoàn chúng ta!

- Không thể nào, ban đêm nguy hiểm như vậy, không có người nào trong đoàn của chúng ta dám bước ra khỏi đây!

- Vậy anh nói xem là ai?

- Yên lặng, tôi muốn nghe khúc nhạc…

Rất nhiều âm thanh vang lên, nhiều người giữa màn đêm tịch mịch sợ hãi. Nghe thấy tiếng sáo liền phấn trấn tinh thần lên, xua tan sợ hãi, nhưng thay vào đó lại là cảm xúc buồn rười rượi mà khúc nhạc mang lại. Nhiều âm thanh suy đoán, nghi vấn, rồi bồi hồi cảm thán.

Tòng Lĩnh là người duy nhất không biểu lộ tâm trạng, nhưng thực ra lại là người có suy nghĩ sâu sắc nhất.

Thậm chí, Tòng Lĩnh đã có thể mơ hồ đoán ra, ai là người đang thổi khúc nhạc này. Thế nhưng anh ta vẫn lẳng lặng chẳng nói một lời, chỉ nhắm mắt. Anh ta cũng biết hưởng thụ, là cũng muốn nghe khúc nhạc này. Khúc nhạc thổi lên, khiến Tòng Lĩnh nhớ đến một số chuyện đau lòng.

Liễu Bảo Trang tâm trạng ngây ngất, trên mặt còn xuất hiện vài giọt nước mắt. Như chính cô ta cũng hòa vào khúc nhạc, muốn một lần xoa dịu nỗi đau của người thổi khúc nhạc này.

‘Tư tư…’, tiếng sáo vẫn vang lên trong đêm, rất dài. Một bản nhạc thông thường chỉ vài phút, là đã đủ đưa con người ta cảm nhận đủ trải nghiệm của nó. Còn bản nhạc từ tiếng sáo này, đã thổi mười mấy phút mà vẫn chưa dừng lại, càng nghe càng muốn làm tim người ta đau nhói hơn.

- Đủ rồi! Tôi không nghe nữa, muốn dày vò người ta chết hay sao!

Một số người trong lòng đã rất đồng cảm, thậm chí còn muốn không kiềm chế nổi. Còn muốn rơi nước mắt xuống để xả tâm tư, thế nhưng còn ngại mình là phận nam nhi. Đàn ông mà dễ dàng rơi nước mắt như vậy thật cảm thấy rất xấu hổ. Nên trực tiếp kiếm lý do muốn thoái thác chạy trốn.

Tư tư…

Sáo trúc vang lên một hồi cuối cùng rồi cũng dứt hẳn, đưa những người nghe nó lâm vào trầm lắng.

Vũ Minh đặt cây sáo xuống, rắt nó vào trong ngực. Sau đó lại thi triển thân thủ, trở lại những nhành cây, vung lên không trung.

- Uy! Cô đang làm cái gì vậy!

Vũ Minh khẽ cười gượng, hù chọc Liễu Bảo Trang một cái để lấy lại tinh thần. Đã thấy Liễu Bảo Trang mắt đỏ dưng dưng, khóc òa lên lao vào ngực hắn.

- Hư hư, anh không nghe thấy sao! Vừa nãy có người thổi khúc nhạc, thật sự rất đau lòng!

Liễu Bảo Trang sụt sùi, còn Vũ Minh thì trong lòng trầm xuống thở dài. Không nghĩ chỉ vì một mình mình đau lòng, thổi một khúc nhạc, đã kéo theo nhiều người như vậy đau lòng giống mình nha.

- Nín đi, chỉ là một khúc nhạc, mà cũng khóc thành ra như vậy! Bây giờ là người lớn hay trẻ nhỏ hả?

Vũ Minh gắt nhẹ, Liễu Bảo Trang ngước lên nói:

- Nhưng thực sự rất đau lòng…

- Nha, anh còn nói tôi, đồ không biết xấu hổ, chính mình cũng vừa khóc. Còn nói không phải vì khúc nhạc ấy rất buồn…

Liễu Bảo Trang nhìn thấy khóe mắt Vũ Minh cũng mọng đỏ, liền reo lên. Cô ta thực không biết rằng, Vũ Minh khóc thực sự không phải vì khúc nhạc như cô ta, mà là vì trừng phạt tương liên.

Xong rồi Liễu Bảo Trang lại nhào vào ngực Vũ Minh, lại tiếp tục khóc. Rồi lại thì thào:

- Nhưng anh rất tốt, không giống bọn họ, còn cố nén cảm xúc. Thực sự rất muốn khóc, nhưng còn vì chút sĩ diện hão… Tôi ghét loại người ấy!

Vũ Minh lặng lẽ thở dài, bàn tay vỗ vỗ nhẹ sau lưng Liễu Bảo Trang như bao bọc. Màn đêm lại tiếp tục buông xuống, phủ mờ đi một số thứ đau thương trên thế gian vừa mới qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK