Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giảng viên đại học Tống Phục Linh, sau khi tỉnh dậy trong một căn phòng ngập tràn hương vị cổ xưa, nhìn căn phòng như vừa bị lật tung, thì cúi còng người, lấy tay che trán. Cô đã duy trì tư thế này đến năm phút đồng hồ rồi, nhưng vẫn chưa thể hoàn hồn lại.

Trong lòng cô xác định chắc chắn mình đã xuyên không rồi, hơn nữa là xuyên vào một gia đình thường thường bậc trung ở cổ đại.

Vì không có chút ký ức nào, nên cô chỉ có thể đoán, căn phòng này tối hôm qua có khả năng đã bị kẻ trộm đột nhập vào, lật tung cả căn phòng này lên, có lẽ kẻ đó đã sử dụng một chút thủ đoạn bỉ ổi khiến "nàng" mê man choáng váng, cho nên đến giờ, tay chân vẫn như nhũn ra không đứng dậy nổi, cô mơ màng quay đầu.

Mà trong lòng cô không xác định được là rốt cuộc mình phải chết như thế nào mới có thể trở lại bên người cha mẹ.

Nguyên nhân cô xuyên qua là vì lúc tổng vệ sinh cuối năm, lau chùi bình nước nóng bị hở điện, nhưng nơi này làm gì có điện cơ chứ? Muốn sờ cũng không sờ được.

Nghĩ đến đây, trái tim của Tống Phục Linh đau như bị bóp nghẹn.

Cô không dám nghĩ, nếu như cha mẹ không có đứa con gái một là cô, thì liệu họ còn có thể sống được không? Chỉ sợ họ ôm thân thể đã bị điện giật chết của cô, khóc lóc muốn được đi theo cùng... Chà, hay tí nữa chết thử thêm lần nữa, có khi lại có cơ hội thay đổi.

Tống Phục Linh ngồi thẳng người, rốt cục cũng buông xuống cái tay đang che trán, đôi mắt to tròn trong veo lập tức mở to.

Cùng lúc đó, như thể đáp lại sự lo lắng của cô, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Tiền Bội Anh hốt hoảng đẩy cửa phòng ra, đứng trước cửa mà run rẩy cả người.

Khi ánh mắt chạm nhau, Tiền Bội Anh hơi có vẻ hoảng hốt, nhìn qua cô bé gầy yếu ngồi ở trên giường đối diện, có gương mặt giống với con gái của mình lúc tầm mười tuổi đến tám chín phần, tim đập bùm bụp liên hồi, giống như đã quên cách nói chuyện, há hốc miệng không thốt nên lời.

Dáng vẻ rơm rớm nước mắt của Tống Phục Linh đã đánh vỡ sự im lặng, cô véo vào thịt ở trên đùi của mình để tự động viên bản thân, giọng nói chứa đựng tình cảm xen lẫn nghi ngờ cất lên: "Mẹ?" Trong lòng đã suy nghĩ kỹ cách thoái thác nếu như không phải, lúc đó cô sẽ nói là đã nằm mơ thấy ác mộng.

Một tiếng mẹ, đã làm cho Tiền Bội Anh lập tức bật khóc.

Đúng là con bé rồi, đúng là nó rồi. Mặc dù không rõ tại sao con gái đang từ hai mươi mấy tuổi lại trở thành mới mười tuổi, nhưng bà khẳng định đây chính là con gái ruột của mình.

Tiền Bội Anh vừa khóc vừa đi tới: "Con làm mẹ sợ muốn chết, thực sự làm mẹ sợ muốn chết mà, Phục linh à! Mẹ đã cho rằng sẽ không còn được gặp lại con nữa, sẽ không còn được gặp lại nữa!"

Tới đây, hai mẹ con cuối cùng cũng nhận ra nhau. Thế là một tràng cảnh tượng hỗn loạn diễn ra, một hồi ôm đầu khóc rống, một hồi lại kích động xoa nắn thân thể của nhau, nói năng lảm nhảm.

Tiền Bội Anh không ngừng xoa nắn gương mặt của con gái: "Sao con lại gầy như vậy, con bao nhiêu tuổi rồi? Ôi, dáng người thon thả, đôi dân dài trước kia của chúng ta coi như mất trắng rồi sao, đây có phải là chúng ta đã ký hồn đến trên thân thể của người khác không?

"Mẹ, mẹ cũng không có ký ức sao? Thôi xong rồi, xong rồi, vậy chúng ta sống thế nào đây? Con cũng không biết con bao nhiêu tuổi nữa, mở mắt ra đã như vậy rồi. Ngược lại là mẹ, trông mẹ có vẻ trẻ tuổi hơn một chút, rất giống với mẹ trước đây, chỉ có làn da vàng vọt trông không được khỏe mạnh cho lắm thôi."

"Thật sự là tội lỗi mà, con nói xem đời trước chúng ta cũng đâu làm ra chuyện gì xấu đâu, mà tại sao lại có thể bị điện giật đến cổ đại, đây là cổ đại đó? Con gái à, chắc là con không biết, con bị điện giật đấy. Lúc con rơi từ trên thang xuống, tim mẹ thắt lại, hoảng sợ mà không biết phải làm sao, đầu óc trống rỗng, chỉ biết lao lên đỡ lấy con. Bây giờ nghĩ lại, may mà lúc đó đã ôm lấy con, nếu không một mình con xuyên qua đến nơi này, thì phải làm sao bây giờ!"

Nhắc tới chuyện này, Tống Phục Linh liền vô cùng kích động, vô cùng tức giận, cô phải tính sổ mới được, đúng là nên làm vậy.

Bởi vì có quỷ mới biết được lúc cô vừa tỉnh lại có bao nhiêu sợ hãi, vừa nghĩ tới có khả năng sẽ không còn được gặp lại mẹ thì có bao nhiêu là sợ hãi.

"Mẹ còn biết vậy à, mẹ, mẹ có biết vừa rồi con còn chẳng muốn sống nữa đấy!

Cho nên, con muốn hỏi ngài một chút, vì cái gì cứ phải làm tổng vệ sinh cuối năm vậy, vì cái gì mà đến xó xỉnh nào cũng phải lau chùi sạch sẽ? Nếu có người đến mà đã nhìn mọi ngóc ngách trong nhà, thì khẳng định là người đó có bệnh.

Con vừa nằm xuống chơi điện thoại một lát ngài đã nói con lười, nói con không giúp ngài làm việc, nói con không ngoan bằng con gái nhà người ta.

Lần này thì hay rồi, lau kính, cọ tường, cọ gạch nhà vệ sinh, lau mặt sau của bình nước nóng, lau, lau, lau đến mức giật điện luôn. Cả hai mẹ con ta đều đến cổ đại rồi, con đang nghĩ phải chăng cơ thể của cả hai ta ở hiện đại có khi nào đã biến thành cục than cháy đen sì rồi không.

Cha cũng nói, nếu phải dọn, thì chúng ta thuê hai người về dọn, cha cũng không thiếu tiền, để ngài khỏi phải giày vò con, để cho con có thể được nghỉ đông thoải mái, cha con còn. . . Mẹ! Cha đâu?!"

Từ sau khi tỉnh lại, Tiền Bội Anh vẫn ở trong trạng thái tan nát cõi lòng, đầu váng mắt hoa, lúc này con gái vừa nhắc đến lão Tống, bà mới kịp phản ứng: Đúng rồi, người đang ở cổ đại hay hiện đại không quan trọng, bà cũng không quan tâm có cháy thành than hay không, quan trọng là cả nhà ba người được ở cùng một chỗ với nhau, đã tìm được con gái, nhưng ba đứa nhỏ thì ở đâu rồi?

Hai mẹ con lập tức kinh hãi nhìn nhau, hồn vía lập tức quay về.

Tiền Bội Anh giống như đang tự thuyết phục chính mình, với giọng điệu vô cùng kiên định, chỉ là tay đang run mà thôi:

"Ba của con chắc chắn đã theo tới rồi, đừng sợ, ông ấy không thể không theo tới. Nếu như mẹ không tìm được con, thì còn chưa chắc. Nhưng lúc con ngã xuống, mẹ dường như có nghe thấy tiếng ba con mở cửa rồi, hơn nữa ông là đi xuống lầu lấy cho mẹ dầu được giảm giá đặc biệt, lấy xong là sẽ quay lại. Con nghĩ mà xem, đi thang máy thì có thể mất bao lâu chứ, cam đoan không đến hai phút là có thể về rồi, ông nhất định bị giật điện cùng chúng ta, nhất định là như vậy!"

"Đúng, đúng đúng, nhất định là như vậy, mẹ phân tích rất có lý, chúng ta mau đi tìm đi." Tống Phục Linh cũng liên tục gật đầu.

Tuy nói là như vậy, nhưng trong lòng hai người cũng rất rõ ràng, chuyện không sợ cái vạn nhất, chỉ nhất vạn. Nếu như ông ấy không theo tới, vạn nhất lão cha lại là (lão Tống) lão cha của cổ đại, thì lúc đó mới đúng là trời sụp.

"Có ai ở đây không? Có ai không?" Tiền Bội Anh xiết chặt tay của con gái để cổ vũ cho bản thân mình, hướng về phía sân nhỏ hô to.

Mà Tống Phục Linh đang suy nghĩ trước sau, cho dù ở hiện đại hay cổ đại, thì gọi cha đều được.

Cô ngập ngừng hướng về khoảng không hô lên: "Cha, cha à?"

Nhưng đáp lại bọn họ, chỉ có bầu không khí trong lành chưa bị ô nhiễm.

. . .

Từ lúc trời còn mờ mờ tảng sáng cho đến trời xanh trong, mãi cho đến khi mấy tiểu viện ven đường bắt đầu có khói bếp lượn lờ bay lên, hai mẹ con đã lật tung cả nhà, thậm chí chạy lên trên đường tìm một vòng, nhưng cũng không tìm thấy thành viên nào khác của gia đình này, cũng không có tìm được ba Tống.

Điều này làm cho hai mẹ con trầm mặc dị thường, tâm khỏi chìm xuống, thậm chí đã một canh giờ hai mẹ con chưa nói với nhau một câu, nhưng trong lòng lại làm ra một quyết định giống nhau.

Tống Phục Linh ỉu xìu gục đầu nghĩ thầm: Nếu ba ba không có theo tới, vậy tương lai bất luận có bao nhiêu khó khăn, cho dù có không muốn ở chỗ này đến cỡ nào, thì mình vẫn sẽ cố gắng sống tốt, vì vì mẹ của mình.

Tiền Bội Anh cắn chặt răng nghĩ thầm: Vì không có ký ức, cho nên không biết trong nhà còn có người nào không, thậm chí cũng không biết bây giờ là triều đại nào, nhưng nếu không có lão Tống, thì bà chính là chỗ dựa duy nhất của con gái, bà phải kiên cường, chắn mưa chắn gió cho con gái, xử lý mọi việc.

Thời gian dần dần trôi qua, ngay lúc hai mẹ con sắp tuyệt vọng, thì ngoài cửa rốt cuộc cũng truyền đến tiếng bước chân chầm chậm khoan thai.

Có người đi tới cửa rồi dừng lại, cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, chiếu vào mắt hai mẹ con là một người đàn ông cao lớn, đầu đội khăn vuông, mặc áo dài màu xanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang