Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam tử đứng ở cửa ra vào, cũng không tiếp tục đi vào trong. Một chân đặt trong cửa, một chân ở ngoài cửa, cả người rướn lên, có vẻ hơi lưỡng lự.

Đầu tiên anh lịch sự mỉm cười với hai mẹ con, cũng không nói gì. Khi khóe miệng nhếch lên, thì cục u sưng đỏ trên trán nhìn trông càng rõ ràng hơn.

Bộ dạng này, vẻ mặt này, khiến cho người vợ mới từ hiện đại xuyên tới càng khẩn trương.

Trong chớp mắt lúc người đàn ông này hướng Tống Phục Linh mở ra lòng bàn tay, trái tim của hai mẹ con như vọt tới cổ họng.

Trong lòng bàn tay chính là kẹo Dove, mà vỏ bọc bên ngoài đã bị biến dạng, có thể thấy được người đàn ông đã khá căng thẳng và dùng khá nhiều sức khi cầm nó.

Tiền Bội Anh nhìn thấy sô cô la, thì tinh thần đang căng như dây đàn lập tức được thả lỏng, hai chân không thể đứng vững, mềm nhũn mà ngã ngồi xuống mặt đất, gào khóc nói: "Lão Tống, tôi biết ngay ông có thể tới mà, ông theo tới rồi, thực sự là theo tới rồi." Giọng nói đầy sợ hãi, lo lắng và kích động.

"Cha!" Tống Phục Linh giống như tiểu đại bác vọt vào lòng người đàn ông. Ít nhất cũng phải mười năm rồi, cô không khóc trong vòng tay của cha giống như bây giờ, khóc vì sợ hãi, muốn được ba ba bảo hộ.

Cha Tống hít mũi, cố nén nước mắt như chực rơi, trong lòng cũng ầm ầm dậy sóng, vô cùng xúc động.

Thật sự là cảm ơn ông trời, vô cùng cảm tạ, cảm tạ vận mệnh đã để cho cả nhà bọn họ được đoàn tụ với nhau.

Vừa liên tục lau nước mắt cho con gái, ông vừa bước nhanh hai bước, vươn bàn tay to lớn về phía vợ, muốn đỡ bà đang ngồi dưới đất dậy.

"Đứng lên đi, Bội Anh."

"Đừng kéo tôi, tôi không dứng dậy nổi, để tôi nghỉ ngơi tí."

Sau đó Tống Phục Linh khóc lóc kể lể nói: "Con và mẹ bị dọa sợ chết rồi, tim như ngừng đập, không biết chúng ta đang ở đâu, không biết chúng ta là ai, càng đáng sợ hơn chính là cả hai chúng ta đều chẳng có chút trí nhớ nào, cha có thể tưởng tượng được không? Chúng ta vừa nghĩ tới từ giở trở đi không có cha, thì sống còn có nghĩa lí gì."

Rốt cuộc, người đàn ông vẫn giữ được sự tỉnh táo ở lúc mấu chốt, kiên quyết kéo người vợ đang nằm dưới đất, nắm tay con gái bước vào trong "Không thể khóc ở đây được, ở đây nhiều tai mắt, vạn nhất người ta nghe thấy được. Cha có trí nhớ, đừng sợ, chúng ta vào nhà, rồi cha sẽ kể tỉ mỉ."

. . .

Ba người đóng kỹ cửa phòng, không quan tâm đến việc uống nước ăn cơm, ngồi một chỗ xếp thành hình tam giác. Ta ngó ngươi, ngươi sờ ta, ngồi vô cùng gần nhau, có vẻ làm như vậy mới tìm được cảm giác an toàn.

"Lão Tống, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ông nói nhanh lên, nói kỹ càng một chút."

Kỳ thật lão Tống không muốn nói tỉ mỉ một chút nào, trong lòng ông nặng trình trịch. Hồi tưởng lại, ông thật muốn nói một câu cmn, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ cái này đều là chuyện quái quỷ gì vậy.

Vợ ông là muốn ông nói từ tốn, nhưng hiện tại ông chỉ muốn yên lặng.

Nhưng:

"Ôi, tôi không bị mất trí nhớ, trong đầu vẫn nhớ rõ ràng, nhưng chuyện đó thật sự khiến tôi choáng váng không hề nhẹ."

Đầu tiên là về đoạn đầu, thì tôi thực sự không nhớ.

Lúc đó tôi vừa mở mắt ra, đầu óc còn mơ màng, thì thấy một người phụ nữ, mặc bộ quần áo cổ quái đứng ở đầu giường, cười ha hả đưa một cái bát cho tôi nói: mau uống bát thuốc này.

Tôi nghe xong, nào dám uống chứ, tôi cảm thấy giống y như lời thoại đã từng nghe qua trong phim truyền hình Võ Đại Lang, hơn nữa cách ăn mặc của ả ta cũng từa tựa Phan Kim Liên [1], cho nên thừa dịp ả ta đi ra ngoài, tôi vội chạy trốn.

Trên đường đi tôi phát hiện ra vết thương trên đầu, lại còn phải lén lén lút lút trốn đông trốn tây.

Vì không biết mình là ai, cho nên tôi cẩn thận từng li từng tí quan sát cách ăn mặc, cách nói chuyện của người đi đường, càng xem tâm càng lạnh đi, kết quả không chú ý dưới chân, ngã một cái đau điếng.

Có thấy trên đầu tôi sưng u một cục không? Là vì ngã đập đầu vào tảng đá đấy.

Dù sao cú té này khiến tôi choáng váng mơ màng, hơn nữa còn khiến cho vết thương có sẵn trên đầu rách toạc cả máu, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, có lẽ vì vậy mới khiến tôi tìm được trí nhớ.

Một lượng ký ức ào ào tuôn ra, tôi ôm tảng đá ngồi trọn vẹn một tiếng, nếu không cũng không về muộn như vậy."

[1] Truyện Thủy Hử: Phan Kim Liên là vợ của Võ Đại Lang, anh trai Võ Tòng, nhưng về sau gian díu với Tây Môn Khánh, vì muốn trở thành thiếp của Tây Môn Khánh nên đã bỏ thạch tín vào bát canh của Võ Đại Lang để độc chết chồng.

Lúc cha Tống nói đến đây, Tiền Bội Anh và Tống Phục Linh vội vàng xem xét vết thương của ông, ông phất phất tay ý nói không sao, tiếp tục nói:

"Đừng làm rộn, không sao đâu. Đầu tiên để tôi kể cụ thể về tình huống gia đình này, tôi sẽ kể tỉ mỉ một chút, hai người không có ấn tượng gì thì cố gắng ghi nhớ kỹ trong lòng, đừng để sau này bị lòi ra chỗ vô lý. Cổ đại là nơi phong kiến lại mê tín đấy.

Cơ thể này của tôi cũng có họ Tống.

Đầu tiên hãy nói về Tống gia.

Trên tôi có một chị cả gọi là Tống Ngân Phượng, bà ấy đã kết hôn với một người ở trên núi.

Theo như trong trí nhớ thì chị cả trông rất đẹp, hai chúng tôi là giống nhau nhất.

Mà người chị cả này vì để cho tôi có tiền đọc sách, mới không đáp ứng cưới người bên ngoài thôn có điều kiện tốt, mà gả cho thợ săn ở trên núi không ai muốn cưới.

Người thợ săn này không có đất, vì vậy trong mắt thôn dân là người không có gốc rễ, không có bảo đảm, nhưng nhà bên ngoài thôn lúc cầu hôn chỉ cho sáu lượng làm sính lễ, nhưng anh rể lại có thể cho được mười lăm lượng, cho nên lão nương của khối thân thể này lập tức đồng ý, xong xuôi thì cầm tiền này cho tôi để có thể tiếp tục đi học, hi vọng tôi có thể trở nên nổi bật.

Tôi xác thực cũng coi như là người biết cố gắng, học sinh nghèo, thi đậu đồng sinh [2], đến cuối năm đó lại thi đỗ thủ khoa [3], có chút danh tiếng. Từ lúc đó, số phận của nhà họ Tống cũng coi như đã được sửa lại, bởi vì tôi lấy được vợ là bà.

Những chuyện về người vợ là bà đây thì tôi sẽ nói sau, để tôi nói tiếp chuyện kia đã..."

[2] Đồng sinh童生: Những ai thi Sinh viên 生员 (Tú tài 秀才), bất luận tuổi lớn hay nhỏ đều gọi là Nho đồng 儒童, theo tập quán gọi là Đồng sinh.

[3] Gốc Án thủ 案首: Là người đứng đầu trong các tú tài tham gia các kì thi cấp phủ, châu hoặc huyện.

Cha Tống nói đến đây, thì tự ngừng lại, có thể thấy được tư duy của ông khá hỗn loạn.

Tống Phục Linh nhắc nhở: "Nếu đã nói về chuyện số phận của chị cả của ba được thay đổi, thì trong nhà đó có còn ai nữa không?"

"Đúng rồi, cô [4] của con, nơi này không gọi cô cô mà gọi là cô, con gái à, con nhớ kỹ một chút nhé.

Hiện tại cả nhà bà ấy đã chuyển xuống núi sống, bởi vì bà ấy có một cậu con trai và một cô con gái đã lớn rồi, cũng sẽ không tiện cho việc kết hôn sau này, hơn nữa anh rể cũng đã lớn rồi, không thích hợp ở trên núi nữa.

Vậy đó, tôi còn giấu giếm vợ là bà, cho bà ấy mượn hai mươi lăm lượng bạc. Khi đó bà ấy vừa lợp nhà lại mua đất, không mua đất thì lấy gì mà ăn? Ngay cả anh rể đi săn, tiền bạc dành dụm cả nửa đời người cũng không nhiều, trong trí nhớ của tôi thì lúc đó tôi cũng không mong bà ấy sẽ trả lại, vốn chính là cho không.

Dù sao, vấn đề này là điểm mấu chốt trong trí nhớ của tôi.

Đây có tính là đã thay đổi số phận của bà ấy không? Tôi lấy được một người vợ tốt, trên có một người cha vợ giàu có, nhờ vậy mà tôi có thể thay đổi được số phận của mình, lại giúp cả gia đình thay đổi.

Chị cả là lớn nhất, ở phía dưới còn có hai anh trai tên là Tống Phúc Tài và Tống Phúc Hỉ. Trong mấy người con trai thì ta đứng thứ ba, cũng là trẻ nhất trong nhà, gọi Tống Phúc Sinh, không phải Tống Kiến Nghiệp đâu nhé, hai người nhớ kỹ một chút.

Trong nhà hiện có mẹ ta là quả phụ sống với hai anh trai, quán xuyến nhà cửa cho bọn họ, cháu trai cháu gái thì nhiều lắm, nơi này cũng không phân nhà với bố mẹ.

Tôi đã thay đổi số phận của mẹ tôi và hai ca ca. Năm đó ông nội của khối thân thể này chỉ phân cho nhà ta bảy mẫu ruộng cằn cỗi, sau khi tôi cưới vợ, đã liên tiếp mua cho bọn họ thêm sáu mẫu ruộng màu mỡ.

Như vậy đó, đấy là còn chưa kể bạc hiếu kính dịp lễ tết, bạc cho lúc tế tổ vào tiết thanh minh, còn có cả một đống tiền bạc giúp đỡ vào ngày thường."

[4] cô: cách xưng hô cho cả chị và em bố của Trung Quốc.

Tiền Bội Anh không nhịn được nữa, trò chuyện hai phút rồi mà còn chưa nói đến trọng điểm, đúng là chưa từng thấy ai biết giày vò người khác bằng lão Tống.

"Ông Tống ơi, tôi nói này, điều tôi muốn biết là chúng ta đang ở đâu, sống ở đâu, tên gọi là gì, về sau tôi phải làm cái gì, ông thì cứ nói chuyện tận đẩu tận đâu."

"Không phải bà bảo tôi nói kỹ một chút sao? Trong suy nghĩ của tôi, đây đều là những điều then chốt, sao có thể đánh đồng được?"

Tống Phục Linh không nói nên lời, hai người này lại bắt đầu cãi nhau rồi:

"Cha, cha cứ từ từ sắp xếp, mẹ, mẹ cũng đừng có gấp. Chúng ta ba người có thể ngồi cùng nhau ở đây, thì làm sao còn có thể tồi tệ hơn được chứ. Mẹ đã quên vừa rồi nhìn thấy cha có bao nhiêu kích động rồi hả? Cứ để ông từ từ nói. Dù gì cha cũng không dễ dàng, một đống lớn ký ức đột nhiên hiện lên ở trong đầu, đoán chừng cha còn chưa tiêu hóa hết, đầu óc vẫn còn quay cuồng đã vội chạy về nhà tìm chúng ta."

"Đúng là lúc nào cũng chỉ biết bênh ba của cô mà."

"Nhìn xem, đúng là con gái của cha mà!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK