Tống Phúc Sinh kéo Tứ Tráng vào chái nhà ở hậu viện, chỉ chỉ chậu rửa mặt, lại chỉ chỉ thùng gỗ trong sân.
Bên trong là nước được phơi nắng dùng hằng ngày, đề phòng nước vừa lấy từ giếng quá lạnh, thường được dùng để tắm rửa:
"Ngươi lau rửa cho sạch sẽ trước đi, rồi nằm xuống nghỉ ngơi một lát, có thể chợp mắt được tí nào thì hay tí ấy. Hai ngày hai đêm không ngủ, tranh thủ thời gian mà nghỉ ngơi. Bằng không đợi lát nữa chạy trốn, thì thân thể ngươi sẽ không chịu nổi đâu.
Chờ lão Ngưu đưa người đến, ta sẽ để đại phu băng bó cho ngươi. Ta ở tiền viện, nếu có chuyện gì thì ngươi cứ lớn tiếng gọi ta là được.”
Dặn dò xong, Tống Phúc Sinh liền vội vàng quay đầu, kéo cánh tay con gái đi về phía trước.
Tống Phục Linh vốn muốn nhắc nhở cha cô, Tứ Tráng là người câm, làm sao có thể lớn tiếng gọi người ở tận tiền viện được?
Nhưng nhìn biểu tình gấp gáp, lại còn tốc độ nói như chớp của của cha mình, thì lời định nói lại nghẹn lại.
Một tay cô xách váy vội vàng đuổi theo Tống Phúc Sinh, móng tay của bàn tay còn lại bấm vào lòng bàn tay, trong lòng thầm nghĩ: Cha nói câu đợi lát nữa chạy trốn là có ý gì.
Lúc Tống Phúc Sinh kéo con gái vào phòng, còn cố ý thò đầu nhìn chung quanh. Có lẽ cảm thấy không nhìn thấy gì cũng không có nghĩa là được đảm bảo, nên lại để cho Tống Phục Linh ở trong phòng lớn tiếng ho khan một tiếng, rồi đứng ở ngoài cửa kiểm tra khả năng cách âm.
Tống Phục Linh: "..."
Trong nhà chỉ có một nhà ba người họ, cộng thêm Tứ Tráng, và em trai họ mới nhận thân là Tiền Mễ Thọ. Tứ Tráng bị đưa đến hậu viện, còn Mễ Thọ thì đang ở cùng mẹ trong phòng bếp phía trước, lão Ngưu thì đi mời đại phu, nhanh nhất cũng phải mười phút hai mươi phút sau mới về tới.
Cha cô là đang đề phòng ai hả, hay là do ông đang quá căng thẳng?
Tống Phục Linh mấp máy môi, bất an nắm chặt tay cửa, nhỏ giọng nói: "Cha à, cha có chuyện gì thì nói đi, sẽ không ai có thể nghe thấy hay nhìn thấy đâu. Cha như vậy, làm con sợ. ”
"Định mệnh!"
Tống Phục Linh: "..."
Tống Phúc Sinh mở miệng, cũng giống như mở ra cánh cửa nội tâm đang hoảng sợ.
Vừa xoay vòng một bên, vừa giương nanh múa vuốt mắng:
"Thật sự là xui cmn xẻo, ngay cả thời gian thở dốc cũng không có. Ba người chúng ta chân trước mới đến nơi chết tiệt này, chân sau đã bùng nổ rồi. Chân trước cha vừa nói chỗ này không yên bình, chân sau ông ngoại và cậu của con đã bị đẩy lên cổng thành làm bia đỡ đạn rồi! Tề vương này, cái đồ vô tích sự, mất rồi, mất thật rồi, sắp phá thành rồi!”
"Cái gì mất rồi, bọn họ, mất? Hả?" Tống Phục Linh cảm thấy mình bị nghe đến choáng váng, có chút không kịp phản ứng, ở hiện đại, không, không phải ở hiện đại, cho nên đừng nói đến hiện đại nữa.
Tống Phúc Sinh phát hiện sắc mặt con gái trắng bệch, nắm chặt quyền, cắn răng cưỡng chế lệnh cho mình phải bình tĩnh, phải có trách nhiệm.
Nhưng ông bình tĩnh không quá năm giây:
"Chúng ta phải mau chạy trốn, con gái à. Trong thư của ông ngoại con có nói, Tề vương đánh không lại, nhưng lại quyết không đầu hàng. Binh lính trong thành trì khác chưa tới, thế là hắn liền đẩy đàn ông trong phủ thành đi đánh giặc, chỉ có trẻ con nhỏ như Mễ Thọ mới được thả đi.
Hơn nữa thông báo sung quân đã được phát ra, dưới thành từ mười hai tuổi đến bốn mươi lăm tuổi. Khó trách lúc cha mới tới, lão huyện nha cũng không có ở nhà, đoán chừng thông báo này đang được ra roi thúc ngựa đưa đi, chắc cũng sắp đến nơi này của chúng ta.”
"Cha không phải là đồng sinh [1] sao? Không phải nơi này xem trọng người đọc sách à? Không phải vẫn luôn nghe nói có thể miễn lao động miễn gì đó sao? Trên TV đều nói thế mà.”
[1] đồng sinh: thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài
Nhìn ánh mắt con gái chứa đầy hi vọng và cầu nguyện:
"Con xem phim truyền hình thì đừng tưởng thật, đồng sinh cái rắm, cử nhân tú tài cũng phải đi. Đánh trận, Hoàng thượng Vương gia cũng phải chết như thường, mạng sống là quan trọng nhất. Nếu giữ được thành, sau này có rất nhiều người tham gia khảo thí, nào thiếu một người như cha? Còn nếu không giữ được, đến lúc người ta phá thành, chẳng nhẽ không tức giận? Không đồ thành? Nếu thế lại càng chẳng thiếu một người như cha. Cha năm nay hai mươi chín tuổi, nên chắc chắn sẽ bị bắt đi sung quân.”
Chộp được hai chữ bị bắt trong cả đoạn dài, Tống Phục Linh vội nắm lấy tay Tống Phúc Sinh, vội vàng nói: "Vậy cha còn chần chừ gì nữa, sao còn nói nhảm nhiều với con như vậy, mau, tranh thủ thời gian, mau, chúng ta đi, đi!" Một tiếng cuối cùng còn ré cao hẳn ba tông, có thể thấy cô đã hoảng đến trình độ nào.
Đi đâu đây, ăn cái gì uống cái gì, cho dù đi cũng không thể không có chuẩn bị.
Tống Phúc Sinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hất tay con gái, bịch một tiếng liền đặt mông ngồi xuống đất.
Trước khi vào không gian, ông vừa ngồi khoanh chân, vừa không quên nhắc nhở một câu: "Mau giúp ba suy nghĩ còn cần gì nữa, rồi lại giúp cha trông cửa, đừng để người khác phát hiện ra bí mật lớn này của chúng ta.”
Nói xong cũng không đợi con gái trả lời, đã lập tức tiến vào trạng thái thiền định, bắt đầu tiến vào căn nhà ở hiện đại, lục lọi tìm kiếm.
Mà Tống Phục Linh nhìn chằm chằm Tống Phúc Sinh vài giây sau, cũng đột nhiên di chuyển.
Đầu tiên là chạy đến trước giường, giương mắt nhìn một chút, phát hiện màn trướng đều được móc câu lại, bèn dứt khoát kéo xuống. Kỳ thật giờ phút này bản thân cô cũng không hiểu rõ mình kéo màn trướng là để làm gì, chỉ vì tâm hoảng ý loạn mà nhìn thấy cái gì là lấy cái đấy.
Sau đó túm chăn ném xuống đất, kéo ga giường lên làm thành bọc đựng đồ, rồi bắt đầu đóng gói.
Trên bàn có nến, giỏ đựng đồ may vá và dầu bôi mặt, trên giá đỡ bồn rửa mặt đặt xà phòng, mấy miếng vải bông giống như khăn lau mặt và lau chân, tất cả đều ném vào trong bọc đựng đồ.
Lại mở tủ quần áo ra, kéo ra mấy bộ quần áo cổ đại sẫm màu, lại lục tìm áo bông và quần bông, nhưng lại phát hiện chẳng có cái quần bông nào, mà tất cả đều là váy, là loại váy mã diện [2] dài gần đến mắt cá chân. Tống Phục Linh cũng lẩm bẩm một câu vãi nồi.
[2] Một kiểu váy của Trung Quốc. Cuối kỳ nhà Minh thường được mặc kèm với chiếc áo dáng dài, cổ đứng.
Ngay lúc cô lục tìm giày vải và giày bông, Tống Phúc Sinh ngồi xếp bằng giữa mặt đất, đi ra từ trong không gian, cũng mang theo những đồ vật đầu tiên được lấy từ nhà hiện đại.
"Con gái, mau nhìn xem, có cái gì có thể dùng trên đường chạy trốn không, xem thêm còn thiếu cái gì không."
Tống Phục Linh vừa quay đầu lại đã bị hù dọa, bọn họ thật giống nhau. Thật sự đã làm khó cha cô khi có thể tìm kiếm từng này thứ trong không gian.
Tống Phúc Sinh lau mồ hôi không hề có ở trên trán, vội vàng nói: "Con kiểm kê trước, giấu tốt mấy đồ quan trọng. Cha lại đi tìm một vòng, tiện thể giúp cha suy nghĩ một chút, lát nữa nói thế nào với mẹ con để bà ấy có thể nhanh chóng tiếp nhận thực tế. Đừng kêu la om sòm, vừa khóc vừa gào thét.”
Nói xong, lại không động đậy, tiếp tục đi vào không gian.
Hơn nữa bởi vì lần này tiến vào gấp gáp, nên Tống Phúc Sinh còn chưa kịp nhắm mắt như lần trước, chỉ trố mắt nhìn chằm chằm vào chân bàn, không nhúc nhích.
Tống Phục Linh ngồi xổm xuống, bắt đầu kiểm kê:
Một ba lô lụa chống mưa, một ba lô màu xanh đậm của Adidas, dao, rìu, gậy, đèn pin, hai cục pin, ống nhòm, lò rượu, bếp cồn, nửa chai cồn, vỉ nướng, và nồi kiểu Nhật màu đen và một cái xẻng mà người cổ đại không thể xác định được làm bằng vật liệu gì.
Một thùng dầu đậu nành 5L chưa mở nắp;
Hai túi muối tre không i-ốt, hai hộp đậu hủ chưa mở;
Đường trắng khi biến ra thì chỉ được bọc bừa trong giấy gói, chỉ bị đổ ra một chút, nhưng cũng chỉ có hơn nửa gói.
Vâng, trong thời hiện đại, cô và mẹ đang giảm cân, nên khi nấu ăn dùng rất ít đường, trừ khi nướng bánh ở nhà, nhưng cũng đã không nướng được một thời gian dài, vì vậy chỉ cần mở một túi đường trắng là có thể sử dụng rất lâu, làm gì còn có hàng dự trữ.
Tống Phục Linh trừng mắt nhìn một bên mặt của cha, nghĩ ở trong lòng:
Cha à, cha nên lấy chút thuốc thường dùng chứ. Cũng không biết lúc này ngài có thể nhớ ra hay không, có thể tìm được hay không, ngay trong tủ TV đấy.
Ầy, thật sự là quá nóng nảy. Cha bảo con nhắc nhở ngài, nhưng con hét lên với cha, cha ở trong không gian cũng đâu có nghe thấy được?