Bầu không khí nhất thời ảm đạm đi.
Tiền Bội Anh nháy mắt với chồng, hàm ý ông không cần để ý đến con, cứ nói chuyện ông cần nói, con lát nữa sẽ tốt lên thôi, nói cho cùng con nó cũng không phải thật sự là mười ba tuổi.
Cha Tống có chút oán giận vừa rồi mình không tỉnh táo, khiến cho con gái rượu mất hết tinh thần.
Ông liếc mắt nhìn con gái, trong lòng cũng hiểu: cứ mãi khuyên nhủ, động viện nhau cũng không có ích gì.
Lấy hai tay xoa mặt, mạnh mẽ ổn định tinh thần nói với vợ:
"Bội Anh, kỳ thật cha của bà ở thời cổ đại này rất thân thiết với nhà chúng ta.
Ông cụ Tiền có xuất thân là nhà buôn từ Nam ra Bắc, khi còn trẻ cũng từng mạo hiểm. Về sau không biết lấy được bí quyết chưng cất rượu từ đâu, rượu ủ ra rất ngon, cho nên mới ổn định lại, mở một quán rượu trong huyện.
Cả đời ông chỉ có một trai một gái. Bà là chị cả, phía dưới còn có một người em trai, mẹ bà đã mất lúc em trai bà được mười tuổi. Bà phải nhớ kỹ những điều này một chút.
Lúc đầu không phải tôi cũng nói rồi sao, số phận của tôi tốt lên cũng bởi vì cưới được bà.
Lúc hai ta vừa kết hôn, là ở chung với đại gia đình ở quê, cha vợ sợ con gái là bà phải ra đồng làm việc, cho nên vào mỗi vụ mùa, ông cụ đều tự móc tiền túi mướn người đi thôn Đại Tỉnh làm việc, làm cho tôi cũng nhờ vậy mà không cần phải làm việc.
Đến lúc bà sinh ra con gái chúng ta, thầy thuốc già nói bà bị tổn thương cơ thể quá sức không thể sinh con lần nữa, cho nên ông cụ càng thêm quan tâm.
Đầu tiên, ông cụ thấy tôi thi rớt tú tài, thì lập tức tìm cho tôi một công việc là dạy vỡ lòng cho trẻ nhỏ ngay trong huyện, làm cho chúng ta rời xa quê, vì ông sợ mẹ già của tôi sẽ dày vò bà.
Sau đó còn chuẩn bị sẵn nhà ở cho chúng ta, căn nhà này cũng là được ông cho không đấy.
Nói đến nhà ở, thì tôi lại muốn nhắc đến, đây cũng là giai đoạn thứ ba trong cuộc đời của ông cụ.
Bởi vì kinh doanh rượu quá tốt, nên ông cụ nhất định muốn đi phát triển ở phủ lị [1], cho nên mang theo một nhà em trai bà, rời xa huyện lị.
[1] phủ: khu vực hành chánh thời Đường đến thời Thanh cao hơn huyện một cấp.
Sau khi rời đi, vì phủ lị cách quá xa huyện, cho nên không phải lúc nào cũng trở về được, mà ông lại chưa yên tâm hai mẹ con nhà bà, đương nhiên, cũng vì ông sợ tôi kiếm được quá ít tiền lương, vì vậy mà sẽ đối xử cay nghiệt với hai người, cho nên ông quyết định sang nhượng quán rượu dưới danh nghĩa của bà.
Bà hiểu không? Ông không những tặng cho chúng ta nhà ở, mà còn cho không chúng ta một cửa hàng.
Cho nên mới nói, ông vì bà mà lo lắng đủ điều. Mặc dù cho con gái con rể nhà và cửa hàng, nhưng ông hề khoe khoang ra bên ngoài. Thứ nhất là vì lo lắng ảnh hưởng đến việc tôi khảo thi tú tài, dù gì cổ đại là sĩ nông công thương mà.
Thứ hai là theo tôi phân tích thì là sợ tôi quá nhạy cảm. Sợ tôi bị người khác cười chê là giống như "đi ở rể", thì bị mất mặt sẽ về nhà bới móc đánh vợ? Cho nên ông giấu việc đã tặng không cửa hàng cho chúng ta, rồi lại tìm người từ những nhân viên cũ, phái Ngưu chưởng quỹ tới.
Chú Ngưu này, cũng không biết vì sao lại không lập gia đình, vẫn luôn phụ trách quán rượu của chúng ta, cũng ở lại luôn trong quán.
Cửa hàng kia nằm ngay trên đường phía Tây, từ nhà chúng ta quẹo phải là tới. Cứ vào ngày đầu tiên hàng tháng chú sẽ đến đưa bạc cho chúng ta. Nói cách khác, chúng ta không cần nấu ăn và quản lý cửa hàng, mà vẫn có bạc."
Nhắc tới bạc, cha Tống khựng lại, nhớ tới nguyên nhân khiến cho ba người bọn họ cùng lúc xuyên về cổ đại.
Ông nhìn vợ cau mày nói:
"Bội Anh, còn có một chuyện nữa, việc chúng ta có bạc hàng tháng từ quán rượu, ngoại trừ cha vợ, thì mẹ già góa bụa của tôi, còn có hai ông anh trai, và cả bà chị cả của tôi, đều không biết, vốn không ai biết chi tiết cả.
Lúc nãy, không phải tôi vừa nói, tôi gửi tiền về quê cho mẹ già mua thêm một hai mẫu đất hằng năm sao. Nhưng đều nói với bên ngoài là kiếm được từ việc chép sách dạy học, tại sao trộm lại để ý chúng ta rồi? Trộm làm sao mà biết được chứ?"
Tiền Bội Anh "xì" một tiếng rồi nói: "Không phải ông có hai người chị dâu sao? Hai anh trai kia của ông chẳng nhẽ không nói với vợ mình sao? Ông đến chuyện có đánh rắm lớn một chút thôi còn về nhà lải nhải suốt nữa là. Hai chị dâu của ông chẳng nhẽ không có nhà mẹ đẻ à? Nhà mẹ đẻ chẳng nhẽ không có mấy cô con dâu à? Thế gian này, chỉ cần ông nói cho một người biết, thì cũng không còn là bí mật nữa."
"Ý của bà là do người quen gây án?" Vừa hỏi xong, Tống Phúc Sinh cũng không đợi trả lời, mà tự mình khẽ gật đầu trước: "Ừa, có lý, nhà chúng ta cũng dễ trộm, nhà cũng chỉ có ba chúng ta, cơ hội thành công rất lớn. Vậy thì phải nghiên cứu thật kỹ xem là ai, để về sau còn đề phòng."
Vừa vặn nói đến đây, nên Tiền Bội Anh cũng nhân tiện hỏi: "Đúng rồi, tôi cùng con gái bị đánh thuốc mê, vậy lúc đó ông đi đâu? Vết thương trên đầu ông ngoại trừ do té ngã, thì vết thương trên da đầu là do đánh nhau cùng bọn họ?"
"Đánh nhau gì chứ!"
Trong lòng Tống Phúc Sinh rất chán ghét nguyên chủ là thứ nhát chết, ghê tởm với thân phận của chính mình, không thể nói gì ngoài câu thật sự là người xúc phạm đến hai từ văn nhã[2]. Mỗi ngày "gã ta" chỉ nghiên cứu làm sao có thể chiếm được lợi ích từ cha vợ, đúng là bố tổ đồ vô dụng.
[2] gốc là "hữu nhục tư văn" (有辱斯文): chỉ lời nói không phù hợp với thân phận là người đọc sách; hoặc là làm ra chuyện không phù hợp với thân phận. Nghĩa gần: người không có văn hóa.
Trong trí nhớ, tối hôm qua nguyên chủ đi dập đầu cho ông thầy đồ đã thu nhận "gã ta" làm đồng sinh, giờ ông thầy đồ kia chết rồi, "gã ta" hầu ở bên người quỳ đến rạng sáng để thể hiện là hiếu tử hiền tôn, cho nên đã tránh thoát được vụ đánh thuốc mê.
Đương nhiên, "gã ta" có ở nhà thì cũng vô dụng.
Bởi vì trong trí nhớ của ông, khi nguyên chủ về nhà, thì vừa vặn đối đầu với ba tên trộm, "gã ta" lập tức ôm đầu ngồi thụp xuống đất, không dám nhìn bọn chúng. Đoán chừng ba tên trộm kia đều không ngờ tới "gã ta" lại có thể yếu đuối như vậy, cho nên thấy vô cùng chướng mắt, mới cho "gã ta" một gậy trước khi rời khỏi.
"Ừ, không có ở nhà, lúc về phát hiện chỗ giấu tiền bạc đã trống không, vì quá đau lòng, nên mới vội chạy đến nhà Huyện thái gia để báo quan.
Có lẽ "tôi" cho rằng mình là đồng sinh, cho nên quan lão gia cũng sẽ nể mặt vài phần mà nhanh chóng cho người điều tra, kết quả lại không gặp được, nghe nói Huyện thái gia không có ở huyện nha, đã mang sai dịch sớm ra khỏi thành rồi.
Lúc đầu, tôi có nói có một người đàn bà giống như Phan Kim Liên đã đưa thuốc tới, đó chính là nha hoàn của nhà Huyện thái gia."
Tiền Bội Anh nghe không hiểu ẩn ý bên trong, nhưng ngược lại Tống Phục Linh chỉ nghe ké một lỗ tai đã hiểu được rõ ràng: "Ôi chao!!! Cha, may là cha cũng xuyên tới cùng, hoán đổi linh hồn không chịu trách nhiệm của gã ta. Người đàn ông, mà ngay vào lúc quan trọng, chỉ biết kiểm tra tiền bạc không nhìn vợ con, thật sự nhân phẩm không thể nói nổi mà."
Tiền Bội Anh khẽ gật đầu cho có lệ, bà vẫn có vẻ không có quá nhiều hứng thú đối với người và chuyện ở thời cổ đại này: "Mấy người cũng về nhà rồi thì thu dọn, chúng ta nấu cơm rồi ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói."
Nói xong, bà đứng lên dẫn đầu đi ra phòng bếp ở ngoài.
Tống Phục Linh nắm lấy khung cửa hỏi: "Mẹ, trộm không trộm lương thực ạ?"
"Không", Tiền Bội Anh mím miệng nhìn túi lương thực, trong lòng cũng nổi lên một chút xúc động, không còn thờ ơ như vừa rồi.
Vì sao, bởi vì cho dù bà không có trí nhớ, cho dù không hiểu hết về cổ đại, nhưng cũng hiểu trong thời đại này, trong nhà có bột mì có gạo, thì cuộc sống được tính là tốt rồi. Bạn phải biết rằng không nói đến thời cổ đại, ngay cả những năm 70 và 80 thời hiện đại, thì nhiều người cũng không thể ăn những thứ này.
Mà mấy câu ngắn ngủi kế tiếp của chồng, càng làm cho vành mắt Tiền Bội Anh thoáng cái đã đỏ lên, có chút chua xót.
"Thân phận của "tôi" chỉ là một đồng sinh, cho nên vốn chúng ta cũng không thể ăn những thứ này. Là ông cụ Tiền sợ con gái là bà tiếc của không nỡ ăn uống, cho nên mỗi tháng sẽ để cho Ngưu chưởng quỹ không chỉ đưa tiền bạc, mà còn mua 50 cân bột mì, hai mươi cân gạo, một lon dầu để đưa tới cùng. Từ ngày ông đi phủ lị cho tới giờ vẫn luôn như vậy, bất kể giá cả lương thực có tăng lên bao nhiêu, thì bột mì trắng mịn vẫn chưa từng ngừng đưa tới."
Động tác cúi xuống xúc cơm của Tiền Bội Anh dừng lại một chút, giọng bà xen lẫn âm mũi nói: "Tôi sẽ coi ông ấy như cha ruột của mình, về sau chúng ta sẽ đối xử tốt hơn với ông ấy."
Tống Phục Linh nghe giọng nói có chút không ổn, nên cẩn thận từng li từng tí lại gần hỏi: "Mẹ, làm sao mẹ lại khóc rồi."
Tiền Bội Anh vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt, nhưng không trả lời, mà bà cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Nước mắt càng lau càng nhiều.
Chỉ là giờ phút này bà nghĩ tới cha mẹ đã qua đời nhiều năm, nghĩ tới cha ruột của mình.
Cha ruột của bà giống với người cha ở cổ đại này, như chồng bà đã nói, đối với con rể rất tốt, đúng là không có mắt mà.
Bọn họ đều đối xử tốt với con gái, thật sự là toàn tâm toàn ý. Sau khi con gái lập gia đình vẫn luôn lo lắng xem con có bị lạnh, có bị nóng, có bị đói hay không, rồi lại lo lắng con gái bị tủi thân, oan ức cũng không dám nói với người trong nhà.