Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cha Tống sau khi khen con gái xong, lại liếc mắt nhìn Tiền Bội Anh, hiểu vì sao thê tử lại cáu kỉnh như vậy, ông liền ho nhẹ hai tiếng khuyên nhủ:

"Có vẻ như chúng ta không trở về được, đừng tốn sức suy nghĩ chuyện kia nữa. Nếu thân thể chúng ta gặp chuyện không may mới có thể trở về, thì đó là chuyện ngốc ngếch, ta cũng sẽ không đồng ý."

Tống Phục Linh đáp lời, tỏ rõ thái độ: "Mẹ, con cũng không muốn ở lại nơi quỷ quái này, không muốn nghe tới những chuyện không liên quan gì tới con này. Nhưng, quan trọng là chúng ta không chắc. Người nghĩ mà xem, vạn nhất thân thể của con gặp chuyện không may, nhưng người vẫn không thể trở về được, vậy thì lúc đó mới thật sự chẳng còn lại gì, chỉ còn lại một đống tro. Đến lúc đó, cha mẹ, hai người cũng không còn con nữa, con cũng không có hai người, kết quả như vậy dường như còn khủng khiếp hơn là sống ở cổ đại."

"Cho nên, mẹ của con ấy à, vẫn còn chưa tiếp nhận sự thật đâu, đạo lý chết tử tế không bằng vẫn còn sống mà cũng không hiểu được, đúng là không bằng cả đứa bé như con. Cha dám cược, vừa rồi những thứ cha vừa nói, ngay cả tên cha là gì, mẹ con cũng không để ở trong lòng đâu. Miệng thì ồn ào muốn cha nói ý chính, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn suy nghĩ làm sao có thể quay về được hiện đại."

Đây hoàn toàn là hai người nói cho Tiền Bội Anh nghe và hiệu quả cũng khá rõ rệt.

Tiền Bội Anh bi thương muốn chết, lau nước mắt nghẹn ngào nói: "Tôi không ngắt lời nữa, hai người cứ tiếp tục nói đi."

"Bà phải nhớ kỹ một chút."

"Nhớ rồi, không cần lắm lời."

"Được rồi, " lão Tống xua tay ngăn lại, xem ra ông có thể bắt đầu nói ra trọng điểm rồi, ông nhìn thê tử nói:

"Tôi tên là Tống Phúc Sinh, năm nay 29 tuổi, vợ chồng chúng ta là cùng tuổi.

Cha bà ở cổ đại năm đó liếc mắt liền chọn trúng tôi, cảm thấy tôi có thể đậu án thủ (thủ khoa) sau khi khảo thí, có triển vọng lớn trong tương lai, cho nên hai ta liền sớm kết hôn theo xu hướng cổ đại.

Nhưng về sau, về sau ta lại không thi đậu, cho nên cũng coi như là ông ấy nhìn lầm rồi.

Sau khi kết hôn, chúng ta cũng chỉ có một đứa con là Tống Bàn Nha, chính là con gái của chúng ta, hiện tại con bé tuổi mụ là mười ba.

Hai năm đầu kết hôn, chúng ta sống cùng đại gia đình nhà cha Tống ở quê.

Thôn kia gọi là thôn Đại Tỉnh cách thị trấn khá xa, muốn lên trấn có thể mất một ngày, cho nên có thể hình dung được thôn kia là cái dạng gì.

Thôn Đại Tỉnh là thôn xa xôi nhất trong khu vực hành chính này, ngay cả lên trấn đi chợ cũng rất tốn sức.

Nói một cách khác, nếu đi dọc theo thôn kia, rồi đi qua con đường nhỏ trên núi để đi ra ngoài, sau hai ngày thì chúng ta sẽ không còn nằm trong phạm vi quản lý của trưởng quan nữa. Dựa theo tính toán của hiện đại, hiện nay chúng ta chắc sẽ thuộc khu vực Hà Nam.

Lần này thì đã nghe rõ mình là ai, hiện đang ở đâu chưa?"

Tiền Bội Anh không thèm phản ứng với ông.

Còn Tống Phục Linh gần đây có tình cảm tốt với cha cô, lúc ở hiện đại thiếu tiền tìm cha, thiếu bao nhiêu cha đều cho bấy nhiêu, tình cảm có thể không tốt sao? Lập tức động viên nói: "Hiểu rồi cha, đúng là trọng điểm của trọng điểm. Con tên là Tống Bàn Nha, xem ra con gái Tống gia đều được gọi là Nha, Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha, con là nhỏ nhất, cho nên được gọi là Bàn Nha rồi."

"Con gái ta quả nhiên là thông minh, phân tích rất đúng. Trên con quả thật có Đại Nha và Nhị Nha, là con gái nhỏ nhà Nhị bá của con. Vì sức khỏe của con cũng không tốt, quá gầy, cho nên vì hi vọng con có thể béo lên một chút, nên đã đặt tên là Bàn Nha [1]."

[1] Bàn: tiếng Trung có nghĩa là béo, mập

"Á? Cha, vậy mẹ con tên là gì?"

Lão Tống nghe thấy con gái hỏi, vẻ mặt có chút nịnh nọt nhìn vợ rồi nói: "Mẹ con hả, mẹ con cũng không có bị sửa họ, vẫn là họ Tiền, Tiền thị, lần này trong lòng mẹ con có thể nghĩ thoáng một chút rồi."

"Cha, chuyện này thật trùng hợp, không phải là kiếp trước kiếp này của chúng ta chứ? Chúng ta xuyên đúng vào ông cha của mình?"

Cha Tống cũng rất cảm khái, nhất là giờ khắc này lại đang ở cổ đại.

Ông nói tiếp:

“Điều trùng hợp hơn nữa là, dù ở thời hiện đại hay ở đây, cha đều là cho tiền ông nội Tống, nhưng lại mượn vẻ vang của nhà họ Tiền.

Giống như ông ngoại con trước đây, truyền cho cha kỹ nghệ, rồi để cho cha làm đầu bếp trong nhà bếp, còn cho cha mượn tiền đã tích lũy hơn nửa đời người của mình. Chúng ta đã mở một quán ăn nhanh, sau đó là làm bọc kem que, cứ như vậy mà dần dần kiếm từng chút mới, mới có thể mở được nhà máy về sau này.

Chỉ là sức khỏe ông ngoại con không được tốt, chao ôi, đã sớm đi theo bà ngoại con, ngay cả ông nội luôn đối xử thiên vị của con còn được cha hiếu kính.

Ông nội con thì ngược lại, nằm bất động hai năm trời. Cha hầu hạ ông từ ăn uống đến đại tiểu tiện, đến nằm viện cũng là dùng tiền của cha đấy. Đến lúc ông sắp chết lại hành hạ ta đưa ông ta đến nhà bác của con đấy.

Vì sao, Phục Linh? Ông ta không phải là muốn chết tại nhà bác của con sao, đến lúc đó tiền viếng sẽ vào túi con trai cả của ông ta hết. Nói là mình hồ đồ rồi, nhưng cuối cùng còn có thể viết di chúc, cái nhà rách ở quê đó ai mà thèm chứ.

Ông ta thực sự là không hề để lại một chút ký ức tốt đẹp nào, người bất công như vậy thực sự là trên đời hiếm thấy, cha cũng đã mấy lần hoài nghi phải chăng mình là con rơi được nhặt về.

Nhưng đến như vậy rồi, mà ông nội con còn được cha đại táng, phong quang rạng rỡ mà chôn cất. Nhưng ông ngoại con lại không như vậy, cũng không cho cha cơ hội hầu hạ, ngủ một giấc người đã đi, ông đã dành cả đời cho cha và mẹ con."

Tiền Bội Anh lại không thể chịu đựng thêm nữa.

Chồng bà đây là cố tình mượn cớ nhắc đến bà để tưởng niệm cha mẹ bà đúng không, vốn bà đang sốt ruột rồi.

"Chúng ta đều đã chạy đến cổ đại hết rồi, ông còn nói đến những chuyện lông gà vỏ tỏi kia làm gì vậy? Nhắc tới chuyện quá đáng với không quá đáng? Nói chuyện không có trọng điểm gì cả, không phải đang nói đến ông ngoại ở cổ đại của Phục Linh sao?"

Lão Tống nghểnh cổ, trong lòng đột nhiên bùng lên lửa giận. Ông chính là muốn nói đến chuyện này, ông nhất định phải nói, nhất định, cho nên liền liến thoắng nói ra:

"Đừng nói là đã đến cổ đại, cho dù có biến thành pháo hoa bắn lên trời, thì tôi cũng sẽ nói, cho dù đến đâu tôi đều có lý.

Cha vợ đối với tôi thân thiết như vậy, giờ thì tôi cũng không thể đi tảo mộ cho ông. Mà cha ruột tôi đối xử tệ bạc với tôi như vậy, tôi còn phải làm trâu làm ngựa cho ông ta.

Lần này thì hay rồi, lão gia tử kia được thỏa mộng ước rồi. Cả ba chúng ta lần này đều đi như vậy, vậy chuyện hậu sự, à, mà đúng rồi, Tiền Bội Anh sao bà lại có thể rộng lượng như vậy chứ? Nhà máy, nhà cửa, ô tô, tiền gởi ngân hàng đều sẽ thuộc về anh cả của tôi rồi, bà chị dâu kia chắc chắn cười đến nhăn cả răng, đi đường có khi còn như cưỡi gió.

Nghĩ đến tôi liền thấy bực bội, tiền là do chúng ta liều mạng làm việc, tiết kiệm cả nửa đời người đấy!"

Tiền Bội Anh trừng mắt với chồng: "Được rồi được rồi, chuyện cũng đã trôi qua mấy năm rồi, làm sao mà mãi ông vẫn chưa vượt qua được vậy, lát nữa lại chỉ khiến mình bực bội mà thôi. Vừa rồi còn khích lệ chúng ta, giờ cũng không trở về được, nên suy nghĩ đến hiện tại, tại sao giờ ông lại phát bệnh rồi."

Tống Phục Linh cũng vội vàng vỗ lưng cho cha cô, rồi nói:

"Đúng vậy, cha à, xin bớt giận, mẹ của con không hiểu cha, thì còn con hiểu cho mà.

Dù sao đột nhiên biến thành như vậy, cho dù là ai cũng không chấp nhận được. Đây gọi là di chứng sau xuyên, cũng không nên suy nghĩ sâu xa làm gì.

Ví dụ như, chúng ta không thể ngẫm nghĩ về sự nghiệp ở hiện đại.

Một khi nghĩ tới, con thì toi công thi cử, cha thì bận rộn không công, mẹ thì cũng toi công xây dựng mối quan hệ tốt với đồng nghiệp, tiền quà nhiều như vậy cũng không lấy lại được.

Còn có tại bạn bè ở hiện đại của con, mấy người chúng ta từ nay về sau cũng không thể gặp được nhau rồi. Từng gương mặt một, có tốt có xấu, còn bác của con, cho dù bây giờ cha muốn cãi nhau với ông ta thì đến cái bóng cũng không bắt được, người có không cam lòng thì cũng vô dụng thôi.

Về phần tiền bạc ở hiện đại, ừ, chủ yếu là tiền bạc, đặc biệt là mẹ rất tiết kiệm, mẹ không cho con tiêu, con tiêu nhiều một chút thì mẹ đã kêu con tiêu xài hoang phí. Giờ thì tốt rồi, cả ba người chúng ta đều đến đây, tiền cũng không tiêu đến.

Còn con thì sao, thật là phí công con lớn lên mà, giờ lại biến thành cô nương 13 tuổi, lại phải đợi phát triển lại từ đầu. Nhìn đôi chân ngắn, đôi tay nhỏ bé này của con mà xem.

Con vẫn còn trẻ có được không? Thật sự không cần loại vui mừng lớn lại từ đầu này đâu.

Con còn đọc sách hơn hai mươi năm, bị tất cả kì thi lớn nhỏ hành hạ cho suýt chết, giờ lại thành kẻ mù chữ, con làm sao có thể đọc được chữ ở cổ đại chứ.

Còn có, thời đại này là nam tôn nữ ti, con thật không dám nghĩ. Về sau con không thể đi ra ngoài du lịch, không thể tự mình kiếm tiền, muốn xài như thế nào thì xài như thế ấy, không thể, thật sự là có nhiều chuyện không thể làm."

Tống Phục Linh càng nói tiếng càng nhỏ lại, hai tay chống má lên bàn, lẩm bẩm nói: "Thôi, quên đi, con không muốn nói nữa."

Cha Tống: ". . ."

Con gái đây là cách con động viên người khác sao? Con đây là muốn khích lệ bản thân đến muốn điên rồi hả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK