Cha cô quả thật là cha ruột, ruột thịt cùng huyết thống.
Tống Phục Linh cảm động nhìn quần áo trong tay, tuy rằng cha cô lại quên lấy thuốc, nhưng lại cầm quần áo cho cô.
Mà trong quần áo có thứ quan trọng nhất, quần lót.
Tống Phục Linh kỳ thật vẫn luôn muốn đề cập tới chuyện này. Cô vẫn luôn muốn thay quần áo, chỉ là vừa xuyên đến không ổn định, ngay cả cơm đến giờ cũng chưa ăn, nào còn có thời gian để quan tâm tới những điều này.
Nói thật, lúc đầu cô không quen, cũng không thấy thoải mái khi mặc quần áo của nguyên thân. Nhưng đã lưu lạc đến mức này, mà vẫn thích gì nói nấy, thì đó chính là làm khó cha mẹ cô. Dù sao thân thể này hiện tại mới mười ba tuổi, dáng vừa gầy vừa nhỏ, quần áo hiện đại không dám mặc cũng không mặc vừa, nếu vẫn còn không thích đồ cổ đại, thì phải mua vật liệu may mặc để làm.
Hơn nữa nếu làm như vậy thì cũng quá giả tạo rồi. Mặc thì cũng đã mặc rồi, còn chiếm thân thể của người ta, mà lại còn chê bai cái gì.
Cho nên, cô quyết định, cho dù không quen mặc quần áo váy dài cổ đại kỳ quái, thì cũng phải cố gắng thích ứng, ngậm miệng, cố gắng càng ít đòi hỏi càng tốt, bởi vì cha mẹ cô cũng đã quá căng thẳng rồi.
Nhưng cho dù hiểu chuyện, vậy cũng không thể để cô mặc quần lót lọt khe được chứ?
Đúng, không sai, thật sự đúng là quần lót lọt khe. Chiếc khố trong váy thật sự rất hở hang, là hình tam giác hở, đoán chừng là để thuận tiện đi nhà xí, nên ở nơi này đàn ông và phụ nữ đều mặc như vậy.
Lần đầu tiên cô phát hiện đồ lót bên trong là kiểu dạng này, lúc nào cũng cảm giác có gió thổi man mát mỗi khi cử động, quả thực là xấu hổ không mở nổi mở miệng, nhắc tới cũng thấy ngượng ngùng. Phải biết rằng bây giờ lấy bất kỳ cái gì từ trong không gian ra đều phải thông qua cha cô.
Cuối cùng cô cũng hiểu được, váy của phụ nữ cổ đại vì sao lại dài như vậy, vì sao ở cổ đại, lộ chiếc khố ở bên trong sẽ bị nam nhân coi là không đứng đắn rồi.
Quả thực, đừng nói cổ đại, cho dù là hiện đại cũng không thể chấp nhận được. Bốn phía hở hang thế này, căn bản không thế đứng đắn nổi.
Cho nên, giờ phút này Tống Linh Linh thật sự cảm động. Thật khó cho cha cô kinh hoảng thành như vậy, còn có thể cẩn thận lo lắng tìm quần áo cho cô và mẹ ở trong không gian.
Sau khi xem qua một lượt, cô lại phát hiện ra cha cô đã lấy ra khá nhiều đồ.
Có quần áo lót của ba người, mỗi người ba bộ.
Đồ lót đoán chừng đã bị lật tung lên, có áo lót mùa thu và áo ba lô thông thường, kèm theo hai chiếc áo thun cotton cột tay, còn có quần short ngắn, xem ra cha nhầm quần short ngắn thành quần cộc rồi. Cũng được, mặc quần cọc bên ngoài quần short ngắn.
Có tất, mỗi người năm đôi, đặc biệt là tất của cô, không chỉ có cotton, mà còn có hai đôi bằng nhung, cô không nhớ đã nhét đôi tất này ở đâu, làm sao mà cha có thể lục ra được.
Ngoài ra còn có mấy cái quần dài mỏng và quần lót lông dày, chẳng qua mỗi người chỉ có một cái.
Tống Phục Linh dùng dây thừng cột lại mấy đôi tất và ba cái quần lót lông dày, rồi nhét vào trong bao quần áo tạm thời được làm từ ga giường, để cùng một chỗ với quần áo giày dép thời cổ đại.
Hiện tại mới vào thu không lâu, chênh lệch nhiệt độ có lớn cỡ nào thì cũng chưa dùng đến, nhưng không biết sẽ phải đi trên đường bao lâu, chuẩn bị quần áo dày là điều tất yếu.
Sau đó lại lấy hai cái quần thể thao mà cha mang ra đặt sang một bên, một cái màu xám là của mẹ, một cái màu đen là của cô.
Cô dự định đợi lát nữa chờ ba đi ra ngoài, cô sẽ mặc quần short ngắn và quần cộc, rồi lại mặc thêm quần dài mỏng và quần thể thao. Quần dài mỏng và quần thể thao có vẻ quá dài so với vóc dáng hiện tại của cô, vì vậy cô sẽ nhét phần thừa vào trong tất rồi dùng dây thừng buộc lại. Cô cũng sẽ bảo mẹ mặc giống như cô, cuối cùng sẽ mặc váy cổ đại ở ngoài cùng, như vậy sẽ không bị ai chú ý mà còn giữ ấm được. Nếu tình hình không ổn, thì cũng có thể cởi váy chạy.
Sau khi cô sửa soạn xong, vừa nhét đèn pin và ống nhóm vào ba lô lụa chống mưa, thì cha cô cũng tỉnh táo lại. Lần thứ ba tiến vào không gian, ông rốt cuộc cũng nhớ lấy thuốc, hơn nữa còn lấy ra bình giữ nhiệt đựng canh mà trước kia con gái hay dùng khi đi dã ngoại.
"Sao cha lại lấy nó ra, cha, cái thùng dầu này của chúng ta là nhựa plastic, đèn pin còn có ống nhòm cũng đã quá dọa người rồi. Cha phải tìm cớ nói dối, trừ phi cha bỏ lại Tứ Tráng, lão Ngưu và Mễ Thọ, không cần đối mặt với bọn họ, chỉ có ba người chúng ta.”
Tống Phúc Sinh khoát tay áo: "Không cần bận tâm đến những thứ đó, tính mạng quan trọng hơn.”
"Nhưng bình nước inox, thời cổ đại nào có inox chưa, hơn nữa nó trông cũng to nữa. Ầy, cha thật sự là, đèn pin và ống nhòm là vật dụng cần thiết để sinh tồn, nhưng thứ này cũng không phải không tìm được đồ thay thế. Con cũng quên không dặn cha.”
"Con gái à, con cũng đừng giày vò cha nữa. Cha cũng không nhét nó về lại được. Cha sẽ nói dối, toàn bộ đã có cha. Thôi, thôi, chúng ta nói cái gì có ích nào, thuốc này.”
"Ngài không cần phải nói."
Tống Phục Linh vội vàng kêu dừng lại. Cha cô chỉ cần đối mặt với cô và mẹ cô, liền nói huyên thuyên rất nhiều.
Trước kia, ở bên ngoài thoạt nhìn cha là người rất cứng rắn, rất hào phóng, nhưng cứ hễ về đến nhà thì thường xuyên chửi cmn ai thế nào, ai làm sao với hai người họ. Nói ra cũng không ai tin ông là người như vậy, dùng lời của mẹ thì chính là: cha con lòng dạ hẹp hòi, thích tính toán chi li lại nói nhiều, nhưng ở bên ngoài vẫn luôn kiềm nén.
"Thuốc này là thuốc cứu mạng nhà chúng ta, ăn một hộp sẽ ít đi một hộp, hơn nữa còn có tác dụng kháng viêm. Nếu không có ba người chúng ta ở thời cổ đại cũng không có gì bảo đảm, về sau cho dù giàu đến chảy mỡ cũng không mua được. Con sẽ không làm người tốt, cũng sẽ quản mẹ không được phép có lòng trắc ẩn, con biết.”
Tống Phúc Sinh: "..."
Ông còn không gì để nói nữa đâu, con gái ông nói hết rồi.
"Cái kia?"
"Đừng cái này cái kia nữa, cha, cha vào một chuyến nữa, vào kho chứa đồ nhà chúng ta, chính là phòng nhỏ được cải tạo từ phòng để quần áo. Cha tìm thang trèo lên, trong ngăn thứ hai ở ngăn kéo trên cùng, có một chiếc thảm tráng bạc chống thấm.”
"Con đang nói là bộ lều con hay dùng để đi chơi đúng không? Đúng rồi, lều vải, ôi! Cha đã ném nó vào ga-ra rồi, thật là hỏng bét, ga-ra cũng không đi theo, nếu sớm biết vậy.”
"Dừng dừng, cha, đừng nói những điều vô dụng. Thảm tráng bạc chính là loại mà cửa hàng 4S tặng khi mua xe, cha nhớ không? Rất nhẹ, có thể dùng để cách nhiệt, chống nóng lạnh, xe của cha cũng có một tấm, còn có thể dùng che mưa lúc cần thiết. Con trả hẳn 28 tệ phí vận chuyển để mua một cuộn lớn, cha lấy ra, nó không tốn diện tích mà chúng ta có thể dùng khi ngủ ngoài trời.”
"Còn gì nữa không?" Tống Phúc Sinh cảm thấy, xác thực là ba cây chụm lại nên hòn núi cao, có con gái bổ sung sẽ giúp ông chuẩn bị đầy đủ hơn.
"Lấy thêm hai túi muối đi, trước khi chúng ta xuyên qua là sắp qua năm mới, với tính cách yêu thích tích trữ hàng của mẹ, hẳn là có một ít được tích trữ, ngài tìm kỹ xem sao.
Lại lấy hết toàn bộ đồ ăn ra.
Con cũng không biết sẽ phải chạy trốn trong bao lâu. Nhưng sáu người đi đường muốn ăn cơm, lại lúc nào cũng ở cùng nhau, ngài không cần đi vào không gian để lấy đồ nữa, nhất là những đồ có kích cỡ lớn, nếu không ngay cả Mễ Thọ cũng không lừa được.
Thừa lúc bây giờ thuận tiện, đổ đầy túi, thay bao bì, trộn lẫn với lương thực có sẵn ở trong nhà này.”
Nhưng lần này Tống Phúc Sinh lúc lại ngăn con gái lại: "Lương thực hiện chưa cần, cũng không phải chỉ có sáu người, chúng ta phải đến nhà bà của con, chạy từ phía đó.”
Nói xong liền ngồi xuống bước vào không gian.
Cái gì? Đến nhà bà á, Tống Phục Linh trợn tròn mắt, vài giây sau mới hiểu ra. Đúng vậy, nếu là trưng binh, hai bác trai và mấy ông anh họ của thân thể này cũng không chạy được. Chiếm thân thể người ta, dù sao cũng phải tận tâm tận hiếu.
Đáng tiếc, cô không biết rằng đây là một sự hiểu lầm tốt đẹp, cha ruột của cô lại không có giác ngộ tốt như vậy. Ông chỉ nghĩ, một: quê quán ở rìa khu hành chính này, vì vậy đi ngang qua đó mới có thể rời khỏi quản lý của Tề vương; hai: nhiều người thì thêm sức, trên đường sẽ không lo bị giết và bị cướp.
Phải nhớ nếu bạn muốn tổ đội đánh quái, thì một là dựa vào kỹ năng liên lạc để liên lạc với nhau, hai là huyết thống. Mà thường vào thời khắc mấu chốt, huyết thống vẫn là đội hình đang đáng tin cậy.