Tống Phúc Sinh thở dài, đoán chừng vợ đang nhớ tới bố mẹ vợ, ông bước tới vỗ vỗ vai vợ an ủi: “Được rồi, hôm nay tôi nấu, bà đừng lo về việc thiếu nguyên liệu."
Nói xong, ông xắn tay áo ngồi trên chiếc ghế đẩu chuẩn bị đốt lửa, để vợ con ra ngoài chờ sẵn.
Khi nhắc tới nguyên liệu nấu ăn, Tống Phục Linh và Tiền Bội Anh đang rưng rưng nước mắt lập tức nhìn nhau, hai người chợt nhận ra rằng dường như họ đã quên mất một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Tiền Bội Anh vội vàng lau nước mắt, hai mẹ con đồng thanh hỏi: "Ông/Cha lấy đâu ra sô-cô-la?"
Tống Phúc Sinh chậm rãi nói: "Ừ, sao giờ hai người mới hỏi chứ, lúc ấy sắc mặt tôi cũng tái xanh vì sợ."
...
Có một không gian tùy thân;
Không gian tùy thân là toàn bộ ngôi nhà thời hiện đại;
Cha Tống chỉ cần dùng ngón tay cái của bàn tay phải ấn vào nốt ruồi đỏ trong lòng bàn tay, thì ngôi nhà trước đây sẽ hiện ra trong đầu;
Nếu muốn lấy một thứ gì đó từ không gian tùy thân, thì đồ vật đó phải là đồ mà mình đã từng tận mắt nhìn thấy, nghĩa là ông phải biết đồ vật đó được đặt ở đâu thì mới có thể tìm thấy thông qua suy nghĩ;
Có thể cất đồ vật cổ đại vào trong không gian này không? Câu trả lời đương nhiên là không.
Có thể lấy đồ vật hiện đại đến cổ đại không? Có thể. Cha Tống cần phải bài trừ tạp niệm trong lòng và nghĩ: Tôi muốn thứ này;
Mà trong quá trình lần tìm đồ vật ở thời hiện đại, thì bản thể của ông ở thời cổ đại, lúc đó vẻ mặt sẽ có vẻ dại ra, giống như có ma nhập vào trong người, bị điểm huyệt câm, tròng mắt cũng không di chuyển. Bởi vì suy nghĩ của ông đang lang thang trong không gian, nên không thể nói chuyện cũng không thể động đậy.
Ngoài ra, cũng là điểm quan trọng nhất, mọi thứ trong không gian sẽ được giữ nguyên hiện trạng, không xuống cấp theo năm tháng, nhưng không có điện, không có nước, không có internet, không có điện thoại di động, không có TV, chỉ có một ngôi nhà sáng choang và hoành tráng;
Nói cách khác, trước khi ba người họ đến cổ đại, ngôi nhà như thế nào, thì bây giờ vẫn là như thế ấy.
Ví dụ, trước khi rời đi, dưa chuột ở ban công phía Bắc hơi héo, thì về sau chúng sẽ vẫn luôn ở trạng thái héo úa; lúc đi, vừa rửa sạch một chậu hồng nhỏ tươi mới trong bồn rửa bát, thì khi mang chúng trở về thời cổ đại, chúng vẫn còn dính bọt nước khi vừa mới được biến ra. Về phần cấp đông trong tủ lạnh, trước khi đi, thịt được cấp đông ở mức độ nào thì khi lấy ra vẫn duy trì ở nhiệt độ đó.
Cộng với cuộc hành trình của gia đình ba người họ xuyên về thời cổ đại...
Tiền Bội Anh ngơ ngác cầm sữa chua bằng cả hai tay, thứ được cha đứa trẻ vừa biến ra theo yêu cầu của bà.
Bà hốt hoảng, xé nắp vỏ sữa chua và đưa đầu lưỡi liếm liếm.
Khi sữa chua lấp đầy môi và răng, đồng chí Tiền Bội Anh đột nhiên đạt được giác ngộ từ trong tâm.
Bà chỉ nghĩ: mình đã từng sống quá hẹp hòi, cả đời này, sẽ không có gì là bà không thể chấp nhận được.
Bên tai nghe thấy tiếng cô con gái rượu giục giã cha mình: “Cha, mau biến ra cái bật lửa đi, nếu không lúc không có cha ở nhà, hai mẹ con con sẽ không có cách nào nấu cơm được đâu, đá đánh lửa này vẫn cần có thời gian để làm quen."
Cha đứa trẻ cũng liên tục hùa theo: “Đúng đúng, phải nghĩ xem lúc cha không có ở nhà, thì hai người ăn gì. Nguyên nhân chính là hai mẹ con không quen biết ai, không thể tùy tiện ra ngoài, bất kể như thế nào, cũng phải đợi đến khi hai người quen thuộc với mọi thứ rồi mới nói được.
Con gái, để cha làm cho con quẩy thừng, cha sẽ chiên nhiều một chút. Để khi cha không có ở nhà, hai mẹ con có thể ăn quẩy thừng lót dạ. Cha sẽ nấu thêm cho con cháo thịt, thịt kho tàu, rồi cà tím sốt tương, cũng coi như là một bữa cơm cổ đại cho nhà ta. Đợi cha làm ảo thuật cho con xem nhé."
Sau đó cô con gái bỗng nhiên cả kinh, nắm lấy cánh tay của cha, trợn mắt ngoác mồm: “Không được, tốt nhất vẫn nên kiếm nguyên liệu ở thời cổ đại đi ạ. Không phải cha nói đã nói đồ đã dùng là sẽ không còn nữa, mà đồ bên ngoài lại không thể đưa vào sao. Không phải vạn bất đắc dĩ, thì từ nay về sau, chúng ta không thể sử dụng đồ trong không gian, cha đã nhớ kỹ chưa?"
Đoán chừng vẫn còn chưa yên tâm, cô liền nhìn chằm chằm Tống Phúc Sinh nhấn mạnh: "Cha chỉ có thể lấy dầu, muối, nước tương, giấm và nhu yếu phẩm để sinh hoạt tạm thời, còn lại đều phải kiếm ở thời cổ đại, vì vậy phải tranh thủ thời gian kiếm thêm tiền để mua."
Tiền Bội Anh tiếp lời: “Đúng vậy, vẫn nên nghe theo lời con gái của ông đi, ông có làm được không?”
Sau đó, lại mỉm cười với Tống Phục Linh và nói: "Mẹ nghĩ cha của con cũng đang quá sức. Ngay cả là Tống Phúc Sinh nguyên bản, cũng không kiếm được nhiều tiền bằng việc dạy học. Nói gì đến cha con, dựa vào việc học sao? Hừ, ông ấy là đồ dỏm, hơn nữa trong bụng cũng chả có chữ nghĩa gì. Năm đó ngay cả thi lên cấp hai ông ấy cũng không thi đỗ, còn phải đi cửa sau.”
"Ấy? Này này, Bội Anh, bà càng ngày càng không tử tế, trước mặt con trẻ nói linh tinh gì thế, tôi trượt trung học cơ sở khi nào hả?"
Tiền Bội Anh cười thành tiếng.
Khó trách lão Tống nóng nảy, hơn nữa, chuyện này ở thời hiện đại đã được giấu giếm chừng hơn 20 năm rồi.
Cha đứa trẻ vẫn luôn khoe khoang, nói rằng con gái ông Phục Linh có thể thi đậu cao học là vì giống ông. Ông có trình độ học vấn thấp là do ông không gặp được cha mẹ tốt, không bắt kịp thời thế, nếu không có khi ông còn có thể lấy được cả postdoc [1].
[1] nghiên cứu sinh sau tiến sĩ
Nghe ông ấy khoác lác chưa kìa. Nếu khoác lác mà phải nộp thuế, thì giờ nhà họ Tống vẫn còn đang nợ đầm đìa.
"Tôi chỉ là thuận tiện ví dụ mà thôi. Chẳng phải là do lo lắng không thể sống tốt sao? Chúng ta cũng không quen thuộc cổ đại, hai mẹ con tôi lại không có trí nhớ sẽ ảnh hưởng tới ông, nên mới nhắc ông đôi câu mà thôi."
Tống Phục Linh tưởng cha cô sẽ thẹn quá hoá giận mà thề thốt: “Không cần bà nhắc nhở, cứ nhìn xem!” Nhưng thật không ngờ, không có.
Cha chỉ lặng lẽ vo gạo cho vào nồi, lặng lẽ nhào bột mì, bóng lưng thấy thế nào cũng là đang ỉu xìu ảo não.
Tống Phúc Linh tiến tới an ủi: "Cha, con tin tưởng cha, cha sẽ làm được."
Tống Phúc Sinh lắc lắc bột mì trên tay, thấp giọng nói: "Không phải chuyện đó, cha đang lo lắng chuyện khác. Còn có một chuyện so với không gian tùy thân còn đáng sợ hơn."
“Hả?” Tống Phục Linh sửng sốt.
“Cha chưa từng nói đây là triều đại gì, bởi vì cha cũng không hiểu.
Hai người nhìn xem, có xì-dầu, có chảo sắt, thêm hành, gừng, tỏi, là có thể xào rau rồi. Hơn nữa quan trọng là có ngô, nhưng sản lượng không cao. Nhưng tuyệt nhiên không có khoai lang, khoai tây, cà chua và ớt, ít nhất cha chưa từng nhìn thấy hoặc ăn chúng trong ký ức của mình."
Tiền Bội Anh không hiểu ý của chồng, vậy tại sao điều đó còn đáng sợ hơn là có không gian tùy thân trên người? Nhưng điều đó không làm chậm trễ việc bà nhìn cô con gái có trình độ học vấn cao nhất trong nhà, mặc dù con gái học triết học, thứ vô dụng vào thời cổ đại này.
Tống Phục Linh cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó phân tích nói: "Cha, có cây ngô hẳn là thời nhà Minh, không có khoai lang hay khoai tây cũng là bình thường, trong lịch sử vốn xuất hiện muộn hơn cây ngô. Ớt và cà chua thì khỏi cần nói, mãi về sau này mới xuất hiện.”
"Vấn đề là nằm ở đây. Quan trọng triều đại này không gọi là Nhà Minh, mà gọi là Gia Hựu vương triều. Cái tên này, tuy thi lên tiểu học đối với cha cũng là điều khó nhằn, nhưng dù vậy cha cũng biết trong lịch không có triều đại này, cũng chưa từng nghe qua."
"Ý của ông là?" Tiền Bội Anh kinh ngạc: "Nếu không có thời đại này, vậy là chúng ta đã cùng nhau trôi dạt vào chân không rồi sao? Nhưng chúng ta là người thật, bị véo cũng đau mà."
Xuyên qua, không gian tùy thân, rồi đến vương triều không có cơ sở, Tống Phục Linh nhanh chóng tiếp nhận, chỉ dừng vài giây rồi hỏi: “Cha cứ việc nói thẳng, đừng sợ hù dọa mẹ con con. Triều đại này có vấn đề gì vậy?"
"Theo như cha phân tích, thì triều đại này không thái bình, có khả năng xảy ra loạn lạc. Hơn nữa chúng ta còn không biết đây là triều đại gì, cho dù có từng nghiên cứu lịch sử thì giờ cũng vô dụng, không thể đoán trước được tai họa, đây mới là điều cha lo lắng."