Đại não trống rỗng.
Hắn nhớ không rõ mình mơ thấy cái gì, chỉ nhớ rõ mình đột nhiên bừng tỉnh, có chút tinh thần bất định. Điểm ấy khiến sí thiên sứ trưởng thống soái thiên đường có chút không hiểu, chuyện gì xảy ra mới có thể làm cho cảm xúc mình dao động lớn như này. Phải biết thiên sứ rất ít khi nằm mơ, một khi nằm mơ đều có đủ lực lượng đặc thù, ví dụ như: giấc mơ báo trước.
Chỉ có điều hắn quên nội dung rồi.
Không cưỡng cầu, Lucifiel tự nhiên mà buông tha, từ trên giường đứng lên, thực hiện chức trách xử lý sự vụ thiên đường mỗi ngày.
Hắn cũng không cho rằng một giấc mơ báo trước không nhớ rõ, có năng lực ảnh hưởng mình bao nhiêu.
Đây là tự tin của hắn.
Trong cung điện sí thiên sứ trưởng, bài trí và đồ dùng đều là quy cách cao nhất thiên đường, tôi tớ trí thiên sứ hầu hạ Lucifiel, đều chân tay khẽ khàng quét tước cung điện ngoài tẩm điện. Trước gương trong tẩm điện, hắn ăn mặc phục sức theo quy cách sí thiên sứ trưởng, ngón tay phất qua ba đường kim văn, hai đồ án ngân văn trên ống tay áo, bảo đảm mình ăn mặc không có sai lầm.
Tại thiên đường, mỗi tiếng nói cử động của hắn đều phải làm gương mẫu.
Không thể xảy ra sai lầm.
Lucifiel nhìn chính mình trong gương, không chút để ý cười cười, dung nhan có tiếng khen là cao quý mà uy nghiêm độc nhất vô nhị thế gian.
Ít nhiều, nhìn có chút chán.
Chỉ là nhiều năm như vậy, các thiên sứ vẫn nhìn thấy hắn liền đỏ mặt ngượng ngùng.
Cho dù là Lucifiel có thể đem thiên đường thống trị đến dễ bảo, cũng cảm thấy bất đắc dĩ với việc này. Thần sáng thế cho hắn hết thảy tốt nhất, báo đáp bằng chờ mong lớn nhất, mà hắn cũng phải gánh vác áp lực từ phần vinh quang này, để tam giới đều hiểu rõ hắn là sí thiên sứ trưởng hoàn mỹ nhất.
“Điện hạ, thần an.”
“Thần an.”
Đi ra tẩm điện của mình, Lucifiel mỉm cười gật đầu với sự chào hỏi của người hầu trí thiên sứ, con ngươi màu xanh lam giống như ánh sao, quang huy sáng ngời. Nhất thời lại có một trí thiên sứ lực thừa nhận tâm lý không đủ mạnh hai má nổi lên đỏ ửng, ánh mắt dừng lại trên người Lucifiel, chân cũng không nguyện ý hoạt động một chút.
Trong mấy người hầu trí thiên sứ này, người hầu trưởng địa vị cao nhất tỉnh bơ tha đồng bạn đi.
Rất mất mặt, làm thế nào thông qua khảo hạch.
Kỳ thật chẳng trách trí thiên sứ mới tới phản ứng kịch liệt như vậy, Lucifiel là sí thiên sứ nhất phẩm, lại kiêm thân phận sí thiên sứ trưởng và thiên quốc phó quân, bình thường tuy rằng ở cùng tầng trời với trí thiên sứ nhị phẩm, nhưng hắn rất ít khi tiếp cận trí thiên sứ, đừng nói chi là vấn an buổi sáng, việc này đối với trí thiên sứ bình thường mà nói là phúc lợi khó được.
Sí thiên sứ trưởng Lucifiel.
Tồn tại gần với thần linh nhất trên toàn thế giới.
Dưới tình huống không dễ dàng thấy được thần linh, hắn là một tín ngưỡng khác trong lòng thiên sứ, là hóa thân của thất mỹ đức, thuyết minh hết thảy tốt đẹp nhất.
Đương sự mỉm cười mà qua, chưa bao giờ cho là mình vượt qua thần linh, trở thành một tín ngưỡng.
Cung điện sí thiên sứ trưởng thiết lập ở Hằng Tinh thiên, là cung điện hành chính. Cửa cung điện rộng mở đúng giờ, chủ điện sáng ngời rộng mở, sắp nghênh đón một ngày chuyển giao công vụ. Đến lúc đó nơi này chính là địa phương bận rộn mà an tĩnh, mãi đến buổi chiều mới có thể chấm dứt.
Lucifiel ngồi ở trên thủ tọa, tìm đọc quy hoạch nghìn năm qua, xác định mỗi một mục đều được thực thi. Cảm giác gặp ác mộng sáng sớm dù có hỏng bét đi nữa, cũng không phá hư được tâm tình thật tốt của hắn gần đây, đoạn thời gian trước kết thúc một lễ mừng long trọng nhất tại thiên đường, thần linh ban cho hắn một lễ vật, mà còn chính miệng thừa nhận hắn là thiên quốc phó quân.
Một câu thừa nhận đến từ thần sáng thế, là thứ vô số sinh linh tha thiết ước mơ.
Lucifiel chiếm được.
Khóe môi hắn nhếch lên độ cong dịu dàng, nhấc bút lông chim, viết ra kỷ nguyên mới năm vạn năm thay đổi một lần trên giấy.
[ Năm 1 kỷ Thánh Quang. ]
Cửa đại điện, phó quan tóc đỏ lững thững đến muộn.
Nhìn thấy bộ dạng thủ trưởng nhiệt tình công tác, khuôn mặt tươi cười của Michael cứng đờ, nhịn không được sờ sờ mũi, hình như mình lại tới muộn.
Không đúng… rõ ràng là hắn ta đến đúng giờ đúng phút!
Lucifiel hơi phân cho hắn ta một chút tầm mắt, liền nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của phó quan.
“Michael.”
Hắn tăng thêm một ít ngữ điệu.
Michael lập tức trở về chỗ ngồi của mình, cười đáp: “Điện hạ, hôm nay ngài lại vinh quang toả sáng.”
Lucifiel: “…”
Hắn quyết định hôm nay gia tăng một chút lượng công việc cho phó quan thân mến.
Thời gian công tác một ngày, chấm dứt khi tay Michael chua xót, nhưng hắn ta không thể nào oán giận, chỉ có thể ai oán nhìn Lucifiel. Lucifiel ở trước mặt thiên sứ khác đều là bộ dạng dịu dàng cao quý, chỉ có cái tên phó quan mỗi ngày tiếp xúc đối phương là hắn ta, mới có thể khắc sâu hiểu rõ thú vui ác liệt dưới sự dịu dàng của đối phương.
Lucifiel giấu đi ý cười, nhẹ giọng nói rằng: “Ta muốn đến Thủy Tinh thiên yết kiến thần linh, bẩm báo chuyện kỷ nguyên, ngươi tới không?”
Michael lắc đầu, “Ta còn có công việc phải làm!”
Vừa nói xong, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía cái bàn chồng chất công vụ của Lucifiel, muốn nhìn thời gian biểu.
“Kỷ nguyên mới gọi là gì?”
Lucifiel nói rằng: “Kỷ Thánh Quang.”
Michael lộ ra vẻ thất vọng, một đến năm vạn năm là kỷ Sáng Thế, năm đến mười vạn năm là kỷ Thiên Quốc, bây giờ là kỷ Thánh Quang, quả thực là cùng một điệu.
Không thể đặt ra một cái tên thú vị sao!
Ánh mắt hơi lạnh của Lucifiel quét qua, Michael cẩn thận nói rằng: “Tên rất tốt.”
Lucifiel vừa lòng rời đi.
Loại đồ vật như tên kỷ nguyên này, càng thông tục dễ hiểu càng tốt, chờ năm vạn năm qua đi, các thiên sứ đều sẽ nhớ kỹ nó. Nếu thật sự dựa theo sở thích của Michael mà sửa chữa lung tung, các thiên sứ thuần khiết đáng yêu phỏng chừng đều sẽ cảm thấy tràn đầy mất mặt.
Khi Lucifiel bước ra cung điện, ánh nắng thiên đường đã tương đối ảm đạm, đèn đường thắp sáng.
Dù vậy, thiên đường cũng không tồn tại đêm tối chân chính. Ở quốc gia được thần linh phù hộ này, thiên đường vĩnh viễn có ánh sáng, mà không giống nhân gian có ngày đêm luân phiên, địa ngục vĩnh viễn u tối không ánh sáng, dựa vào một ánh trăng chế tạo thủ công để chống đỡ độ sáng cho toàn bộ địa ngục.
Đây là một vinh quang của tất cả thiên sứ.
Muốn đi yết kiến thượng đế, Lucifiel nhất định phải thông qua truyền tống trận rời khỏi Hằng Tinh thiên. Thiên đường tổng cộng có chín tầng trời, từ một đến chín, không gian hắn ở là tầng thứ tám Hằng Tinh thiên, áp lực không gian xếp hạng hai trên thiên đường, chỉ có trí thiên sứ giai cấp nhị phẩm trở lên mới có thể định cư ở đây, nếu không thì thiên sứ thực lực yếu không thể trường kỳ gánh vác nổi áp lực không gian mang đến.
Không hề nghi ngờ, thượng đế sáng tạo toàn bộ thế giới ở tầng cao nhất thiên đường, quan sát toàn bộ thế giới.
Nơi đó là tầng thứ chín cao nhất, cũng có thể gọi là Thủy Tinh thiên.
Lucifiel từ trong truyền tống trận đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy thần điện thuần trắng xa xôi, sừng sững ở giữa —— đại thánh đường.
Trừ nó ra, trong Thủy Tinh thiên có tám cung điện sí thiên sứ, phân bố xung quanh đại thánh đường, chỉ có cung điện của Lucifiel cách đại thánh đường gần nhất. Đáng tiếc Lucifiel cũng không thể ở lâu tại nơi này, hắn và đồng bạn của hắn đều sinh hoạt ở Hằng Tinh thiên, Thủy Tinh thiên quá yên tĩnh, thiếu không khí náo nhiệt có thể làm cho bọn họ yêu thích.
Cơ mà, nếu như là vì thần, hắn cũng nguyện ý thường đến.
Lucifiel thu liễm suy nghĩ của mình, lấy tâm linh tinh thuần để đối mặt thần linh trong đại thánh đường.
Rất đơn giản ——
Trong đại thánh đường, thần linh ngẫu nhiên sẽ lắng nghe tiếng lòng, không muốn chết, thì sí thiên sứ nào cũng sẽ ngoan ngoãn mà làm rỗng tư duy.
Giống như biết được hắn đã đến, cửa điện của đại thánh đường từ từ mở ra.
Lucifiel mặc trường bào bước vào trong đó, tóc dài kim sắc ở nơi lực ánh sáng của thần nồng đậm, gần như lấp lánh sáng lên. Nền thần điện trải thủy tinh, đại thánh trì lẳng lặng chảy xuôi, còn có thần tọa phía trên bậc thang đại điện, hết thảy đơn giản hợp thành hình ảnh trong đại thánh đường.
Thượng đế ngồi ngay ngắn phía trên ngự tọa.
Dù lấy thực lực Lucifiel, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ không rõ.
Thánh quang rực rỡ hơn bất cứ ánh sáng nào của thế gian bao phủ bóng thần, nền thủy tinh chiết xạ ra màu sắc thánh quang, giống như thần linh ban ân.
Lucifiel đứng thẳng phía trước ngự tọa, cảm nhận được ánh mắt thần linh dưới thánh quang nhìn chăm chú vào hắn.
Tựa như có thể nhìn thấu cả linh hồn.
“Ngô thần, kỷ Sáng Thế và kỷ Thiên Quốc đã vượt qua, kỷ nguyên mới đã đến.” Lucifiel dưới thần uy cuồn cuộn, vẫn đứng thẳng tắp, “Ta đặt tên là ‘kỷ Thánh Quang’ ——” hai mắt hắn dưới thánh quang sáng đến chói mắt, chớp một cái khẽ đến không thể nhìn thấy.
Hắn không có cách nào giống như đồng bạn tránh đi thánh quang, quanh năm suốt tháng, hắn không thể không học được cách nhìn thẳng thánh quang, thản nhiên đối mặt thần uy.
Hiệu quả không tồi.
Thượng đế nghe hắn tự thuật xong, ôn hòa nói rằng: “Thánh Quang là một cái tên không tồi.”
Lucifiel lộ ra tươi cười phát ra từ nội tâm.
Xinh đẹp đến không gì sánh bằng.
“Nói vậy sau này cũng là một kỷ nguyên không tồi.” Ánh mắt thượng đế dừng lại trên mặt hắn, lời nói chuyển đổi, “Luci, đi tới đây.”
Bản thân Lucifiel chỉ cách ngự tọa có ba bước, nghe vậy liền tiến lên một bước dài, ấm áp mà thánh quang mang đến giống như đập vào mặt. Lucifiel không có quá nhiều kính sợ với thánh quang, chỉ làm như bình thường, thiên sứ đều có cánh, mà cánh của hắn trời sinh đã là thánh quang mà thượng đế ban cho.
Tay thượng đế không có vươn ra khỏi phạm vi thánh quang, chỉ kêu Lucifiel tới gần, giơ tay lên vuốt ve gò má hắn.
Lucifiel có chút không hiểu ra sao.
Ngại gần gũi thánh quang, mắt hắn nửa khép, khóe môi nhếch lên ý cười.
“Ngô thần.”
“Hôm nay ngươi thực xinh đẹp.”
Thượng đế khích lệ khiến Lucifiel cảm thấy quỷ dị một giây đồng hồ.
Lucifiel không hổ là thiên sứ hàng năm đi gặp thượng đế, lập tức tìm được đề tài tiếp lời: “Bởi vì nhìn thấy ngô thần, Luci rất vui vẻ.”
Thượng đế chậm rãi nói rằng: “Thời gian này ngươi có thể thường đến, cửa đại thánh đường sẽ vì ngươi rộng mở.”
Thời gian này?
Buổi chiều sau khi công việc hoàn tất sao?
Lucifiel ghi nhớ ở trong lòng, mà ngón tay thần linh sau khi vuốt qua, một lần nữa thu hồi.
“Ngươi mệt, đi về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, ngô thần.”
Trong lòng Lucifiel ấm áp, đem hành vi kỳ quái của thượng đế vứt ra sau đầu, chỉ xem như thượng đế là đang quan tâm hắn.
Hắn đi ra khỏi đại thánh đường, trong lúc lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy thượng đế được thánh quang bao phủ dường như vĩnh viễn không thay đổi ngồi ở ngự tọa, ánh mắt không buồn không vui nhìn chăm chú hắn rời đi.
Khó hiểu…
Sau lưng Lucifiel có chút phát run.
Hết chương 1