Ở thiên đường, số lần thượng đế đến Hằng Tinh thiên có thể đếm được trên đầu ngón tay, đa số đều là dùng thần niệm tới. Cơ bản chỉ cần có sí thiên sứ trưởng, đối tượng thượng đế giáng xuống liền sẽ không thay đổi, việc này dẫn đến mọi người không chút nào kỳ quái với việc Lucifiel thay đổi thần tính. Cho dù là Metatron nhìn thấy bộ dạng “Lucifiel” như vậy, nội tâm cũng chỉ có sùng kính mà không có nghi hoặc.
Có thần không gì làm không được ở đây, vấn đề gì cũng không có khả năng xuất hiện.
Đây là tín niệm trong lòng vô số thiên sứ.
Thượng đế ở đại thánh đường nắm chặt trang giấy sách Sáng Thế, sách Sáng Thế không dám oán giận, tựa như bình thường đem lời thượng đế muốn nói viết ra, để ngừa bên phía lễ mừng xảy ra sự cố.
Không, đúng là đã xảy ra sự cố.
Thần niệm thượng đế giáng xuống trên người Lucifiel không thể khống chế, chiếm cứ linh hồn Lucifiel. Thiên sứ hoàn toàn không có phòng bị, thân tâm đều bại lộ trước mặt thần, trong trong ngoài ngoài đều vô cùng trong suốt, tản ra hơi thở mê người.
Cảm giác như thế đối với thượng đế mà nói rất xa lạ.
Giống như tự tay mở vỏ trai ra, lấy ra trân bảo mình yêu thích nhất, ngậm ở trong miệng.
Ôn ôn nhuận nhuận.
Bên trong còn có độ cứng cứng cỏi.
“A…” Trong nháy mắt thần niệm lướt qua mặt ngoài linh hồn, Lucifiel run lên, giống như bị điện lưu kịch liệt đánh trúng.
Ngón tay hắn khẽ nhếch, lại không chỗ nào có thể bắt lấy đồ vật, gần như là theo bản năng mở cánh sau lưng ra, cánh chim rộng lớn mà duyên dáng tầng tầng lớp lớp, thánh quang kim sắc bao phủ cánh chim, lông chim mềm mại dán lên thân thể thon dài, bảo vệ nó lại.
Lấy thánh quang thượng đế ban cho để ngăn cản thượng đế tới gần, đây vốn là chuyện không thể nào.
Mặt hắc ám điều động một tia thần niệm, vuốt ve linh hồn không nhiễm một hạt bụi của Lucifiel. Thần niệm kim sắc xuyên thấu thánh quang, chạm vào hai má nóng lên. Từ gương mặt xinh đẹp không nhìn ra giới tính, đến cần cổ bóng loáng, y tinh tế nhấm nháp hương vị đối phương, khiến Lucifiel động tình trước mặt mọi người ở lễ mừng, đây chẳng phải là một chuyện tương đối thú vị sao.
“Lễ mừng nhập học một ngàn năm một lần, tất cả tiểu thiên sứ có thể du ngoạn Hằng Tinh thiên dưới sự hướng dẫn của trí thiên sứ, ngô sẽ thay đổi áp lực không gian ở Hằng Tinh thiên ba ngày, lấy việc này làm phần thưởng.”
Thượng đế dùng giọng điệu ôn hòa nói xong lời này, tiểu thiên sứ phía dưới nhất thời phát ra tiếng hoan hô.
“A a a a a —— ”
Mấy vạn tiểu thiên sứ vui sướng, căn bản không phải những trí thiên sứ đó có thể ngăn được, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn mấy đứa bé ấy, may mắn thượng đế không cảm thấy không vui vì bọn nó vô lễ.
Thượng đế không rảnh bận tâm phản ứng bên này, vẻ mặt nhìn như lạnh nhạt, ánh mắt lại không còn nhìn chăm chú vào thiên đường.
[ Ngươi muốn làm cái gì, trở về cho ngô! ]
Trên mặt tinh thần và linh hồn, y biến thành thật thể, ngón tay túm lấy, kéo luồng thần niệm lộn xộn kia ra. Mặt hắc ám là ý thức tách ra từ chỗ y, lực lượng kém rất lớn, nhưng mặt ý thức lại kém không nhiều.
Hai bên lâm vào giằng co.
Mặt hắc ám dùng việc chặt đứt một phần thần niệm làm cái giá, bỏ tay thượng đế ra.
Y đang muốn tới gần Lucifiel tiếp, kết quả thánh quang trên cánh chim của Lucifiel tăng cao, cản y lại.
Thượng đế không biết từ khi nào xuất hiện ở phía sau Lucifiel, thánh quang trên lòng bàn tay hòa vào trong cơ thể thiên sứ, làm cho đối phương có được năng lực đuổi đi hết thảy hắc ám thế gian. Dưới tranh chấp của bọn họ, linh hồn Lucifiel bị thần niệm không ngừng va chạm, mỗi một lần đụng vào đều khiến lý trí của hắn tán loạn, căn bản không cách nào đi tự hỏi chuyện khác.
Loại cảm giác này…
Thần giáng từ lúc nào biến thành… không đúng như vậy…
Lucifiel miễn cưỡng mở mắt, trong con ngươi nhìn thấy lưu quang kim sắc đầy trời, còn có vài sợi tóc màu bạc bay bổng trong biển ánh sáng này. Chủ nhân tóc bạc đứng ở phía sau hắn, ngón tay khoát lên bờ vai hắn, ôn hòa hữu lực.
Thượng đế bình tĩnh nói rằng: “Luci, lễ mừng đã kết thúc.”
Lucifiel vẻ mặt mờ mịt.
Không nhìn mặt hắc ám xao động, thượng đế tăng mạnh giọng điệu trấn an: “Không có việc gì, đi ra ngoài đi.”
Lucifiel: “…”
Dưới sự thúc giục của thượng đế, Lucifiel chậm rãi nói rằng: “Ngô thần, vừa rồi ngài đang làm cái gì?”
Thượng đế mặt không đổi sắc nói rằng: “Không có.”
Lucifiel thở dài: “Ngài chưa bao giờ nói dối, vì sao lần này cần lừa gạt ta.”
Hắn xoay người, cánh chim biến mất.
Không có cánh thiên sứ che lấp, y bào trên thân thể hỗn độn, tảng lớn da thịt trên ngực bại lộ bên ngoài. Hết thảy đều đại biểu cho vừa rồi “thượng đế” chiếm tiện nghi của hắn, thậm chí dùng tay vuốt ve thân thể hắn.
Thượng đế nhìn hình ảnh bằng chứng như núi, rơi vào im lặng.
“Ngô thần, xin đừng khó xử.” Trong mắt Lucifiel có thêm bất đắc dĩ, “So với việc khiến ngài cảm thấy xấu hổ, ta càng hy vọng có thể nhìn thấy ngài, mà không phải bị ngài luôn đuổi ra ngoài đại thánh đường.”
Lucifiel tiến lên, ôm chầm thần linh dưới thánh quang, giảm bớt nhiệt độ trên người, “Ta cũng không thèm để ý chuyện lần đó.” Môi hôn lên má thượng đế, hắn dùng giọng nói nhu hòa sau khi động tình nói rằng: “Có thể khiến thần thích, là vinh hạnh của ta, nếu ngài cảm thấy chuyện lần trước thật sự thẹn thùng, ta có thể cho ngài bù lại tiếc nuối lần trước.”
Tiếc nuối?
Trong đầu thượng đế nhanh chóng hiện lên một từ —— năm phút đồng hồ.
Không, cái đó mới không phải tiếc nuối của y!
Không đợi Lucifiel tiếp tục nói, thần niệm của thượng đế nhanh chóng rời khỏi thân thể Lucifiel. Đồng thời mang đi còn có mặt hắc ám của y, sau khi trở lại đại thánh đường, âm thanh phẫn nộ của mặt hắc ám vang lên trong lòng thượng đế.
[ Hắn đã cao trào, đứng cũng không vững, ngươi thế mà lại mặc kệ! ]
[… ]
[ Ngươi quả thực không phải thần! ]
[… ]
Thượng đế trên ngự tọa nhắm mắt lại, khí lạnh phóng ra, cự tuyệt nói chuyện.
Ngô có phải thần hay không.
Không cần dùng loại chuyện này để chứng minh!
Trên lễ mừng nhập học, sau khi thần giáng biến mất, Lucifiel khôi phục tư thái thiên sứ tóc vàng. Nhưng mà sau lưng hắn đều là mồ hôi, sóng tình dâng trào, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không có cách nào đứng vững thân thể.
Lucifiel lộ ra nụ cười không có sơ hở, gượng chống chính mình đi xuống.
Michael chạy tới, “Điện hạ.”
Hắn ta cố ý dùng âm thanh nhỏ nhất hỏi: “Ngài không có việc gì đi, ta thấy vẻ mặt ngài không đúng lắm.”
Ghé sát vào nhìn, Michael phát hiện biểu tình thủ trưởng càng không đúng.
Hai má Lucifiel tái nhợt, lại phiếm hồng nhạt, khi đi lại bước chân thiếu khí thế vững như núi cao. So với bộ dạng bị thần giáng, càng như là… Michael theo phản xạ muốn tưởng tượng phong phú, nhưng mà đối với thần và thủ trưởng tôn kính, hắn ta ngăn lại ý tưởng của mình. Dù sao hắn ta suy đoán căn bản không có ý nghĩa, hai vị này đều là đối tượng không có khả năng có loại sở thích đó.
“Ta đỡ ngài nhé?”
“Không cần, lễ mừng kết thúc, chúng ta trở về.”
Lucifiel bây giờ một chút cũng không muốn dừng lại, lên tiếng kêu gọi nhóm bạn, hắn liền dẫn theo phó quan rời khỏi học viện thiên sứ.
Trở lại cung điện, Lucifiel nằm ở trên giường, chôn mặt trên gối.
Trên mặt của hắn từng đợt nóng lên.
Động dục trước công chúng, loại chuyện này cho dù là ác ma không có tiết tháo cũng rất ít làm!
Thiên sứ là hắn đại khái có thể vào ngục giam cảnh tỉnh rồi!
Loại cảm giác tê ngứa như kiến cắn đó còn tồn tại trong cơ thể, thời khắc ảnh hưởng đến Lucifiel nghỉ ngơi. Nghĩ đến ngày mai còn phải làm việc, Lucifiel không thể nhịn được nữa, thi triển một ma pháp băng hệ với chính mình, khiến đầu óc và thân thể đều “lãnh tĩnh” một chút.
Hắn cưỡng ép mình tiến vào ngủ say.
Trong hư không, giống như vang lên một trận thở dài đến từ thần.
“Luci, không phải lỗi của ngươi.”
Ngón tay thượng đế phất qua mi mắt băng sương của Lucifiel, lực quang minh xua tan rét lạnh, khiến thiên sứ đi vào giấc ngủ đạt được yên giấc.
Hết thảy đều không phải lỗi của Lucifiel, y làm sao có thể trách cứ đối phương.
“Ngủ đi.”
Thần nhẹ giọng nói với thiên sứ của y.
Trải qua lễ mừng, tân sinh ở học viện thiên sứ nhập học, chuyện tiếp theo liền không có quan hệ gì với Lucifiel. Nhưng mà sau đó các sí thiên sứ đều cảm giác được một vấn đề —— thượng đế một năm sẽ gọi Lucifiel điện hạ tới một hai lần, nhưng mà sau khi thần giáng, bọn họ phát hiện Lucifiel điện hạ một lần cũng chưa từng đến đại thánh đường!
Michael vô cùng lo lắng, “Điện hạ, có phải ngô thần lại ngủ say hay không?”
Lucifiel nói rằng: “Không.”
Hắn thường xuyên có thể cảm giác được ánh mắt của thần, lúc ban đêm chiếm đa số.
Michael còn phiền não hơn trước, thượng đế không để ý tới điện hạ, sao điện hạ có thể bình tĩnh như vậy? Thời gian nghỉ trưa vừa đến, Michael chạy một chuyến đến bên Beelzebub, nhận được một tin tức kinh ngạc.
“Điện hạ, ngô thần gọi Metatron điện hạ đến đại thánh đường.”
“Ừm.”
“Nếu không… chúng ta đi rèn luyện tài đánh đàn đi?”
Michael cố gắng bày mưu tính kế, tài đánh đàn của Metatron cao, không thua gì Lucifiel điện hạ.
Nếu tài đánh đàn của điện hạ tăng lên một bậc, khẳng định thượng đế sẽ muốn nghe điện hạ đánh đàn.
Đáng tiếc Lucifiel đánh vỡ suy nghĩ của hắn ta, “Michael, cần rèn luyện tài đánh đàn chính là ngươi, chứ không phải ta, lấy cái tài nghệ kéo nát đàn của ngươi, trong số sí thiên sứ còn có thể tìm được thiên sứ không tiêu chuẩn hơn ngươi sao?”
Michael quỳ xuống đất.
Kỹ năng của hắn ta đều cộng điểm vào vũ lực, chứ không phải nghệ thuật tu dưỡng!
Cuối cùng, Michael đánh bạo hỏi: “Điện hạ, chẳng lẽ đối với chuyện này ngài không có một chút suy nghĩ nào sao?”
Lucifiel không để ý tới hắn ta.
Lúc phê chữa công vụ, tâm tư hắn bay khỏi chữ viết trên công vụ, nghĩ đến tình huống của thượng đế.
Thần muốn gọi Metatron đến thị tẩm sao?
Không cẩn thận, Lucifiel đánh một dấu chéo trên công vụ, vẻ mặt lạnh nhạt ném tờ đơn ấy sang một bên. Hắn không cần hoài nghi cũng biết, chỉ cần thượng đế mở miệng, Metatron trung thành với thượng đế sẽ không có khả năng cự tuyệt.
Chỉ sợ cự tuyệt chuyện này như hắn, mới là khác loại trong số thiên sứ đi.
Lucifiel rũ mi mắt xuống, toàn tâm tập trung vào công viẹc, những tư duy lung tung đó đều bị hắn vứt bỏ.
Tầng thứ chín Thủy Tinh thiên.
Thượng đế ngồi ngay ngắn ở ngự tọa lắng nghe Metatron gảy thụ cầm.
Trí thiên sứ trưởng ngồi trên mặt nền thủy tinh, vẻ mặt dịu dàng, gảy cây thụ cầm cổ điển tuyệt đẹp trong ngực. Tiếng đàn của hắn vĩnh viễn để lộ ra bình thản không tranh với đời, dùng âm phù gảy ra sự tốt đẹp của thế gian, miêu tả ra thiên đường trong lòng mình.
Một khúc kết thúc, Metatron cúi đầu với thần, chờ đợi thần đánh giá.
Thượng đế nói rằng: “Ngươi lại tiến bộ.”
Metatron cong mắt lên, bỗng nhiên nghe được câu tiếp theo của thượng đế: “Meta, buổi tối ngươi ở lại.”
Metatron bội phần nghi hoặc, nhưng vẫn đồng ý.
Ban đêm.
Mặt hắc ám thức tỉnh, mở mắt ra, nhìn thấy trí thiên sứ trưởng Metatron trước mặt.
Metatron đang chỉnh lý cầm phổ, cảm giác được ánh mắt của thần, hắn dùng một loại tươi cười dịu dàng như nước ngẩng đầu, cung kính nói rằng: “Ngô thần, muốn nghe một khúc nữa hay không?”
Thần linh tóc bạc: “…”
Y muốn chính là Lucifiel, không phải Metatron!
Ngươi đổi thiên sứ khác cũng vô dụng thôi!
Hết chương 18
#818 về thượng đế lấy trí thiên sứ trưởng đến để qua loa tắc trách với mặt hắc ám#
Mặt hắc ám: giá trị phẫn nộ max
Thượng đế: zzZZZ.
Lucifiel: giá trị thiện cảm -500.
Thượng đế:…