Quy tắc thiên đường, tín nhiệm của đồng bạn, còn có sùng bái của thiên sứ… những thứ đó rất nhiều năm qua hệt như xiềng xích khóa lại nội tâm của hắn.
Rốt cuộc có một ngày, hắn có thể đường đường chính chính biểu đạt tình cảm của mình.
“Ngày sáu tháng sáu, ngô thần sẽ giáng xuống Hằng Tinh thiên, chúc mừng sinh nhật ta, đến lúc đó toàn bộ thiên đường đều sẽ biết chuyện này.” Khóe miệng Lucifiel cong lên, trong mắt lóe ra ánh sáng, “Ta hy vọng có thể được các ngươi chúc phúc.”
“Có thể chứ?”
Cuối cùng, hắn buông xuống uy nghiêm sí thiên sứ trưởng, không quá xác định hỏi ngược lại.
Samael nắm tay ho khan, “Điện hạ, ta và Gabriel đều ủng hộ ngài.” Một câu, hắn vớt luôn cả công lao của Gabriel đi, Gabriel liếc hắn một cái, lập tức bày ra thái độ của mình với Lucifiel: “Điện hạ, chúc ngài hạnh phúc.”
Nói ra câu chúc phúc này xong, Gabriel cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
Vừa nhìn sang các đồng bạn, nàng phát hiện những đồng bạn khác đều dùng biểu tình khó nói thành lời nhìn nàng, a đúng, điện hạ là bạn lữ của thần, không hạnh phúc cũng không có cách nào ly hôn.
Gabriel phi phi vài tiếng, phun mấy cái câu điềm xấu miệng quạ đen đó đi.
Có hai sí thiên sứ chó săn xung phong, mặt Metatron rối rắm, “Điện hạ, tuy rằng ta khó có thể tiếp thu chuyện này, nhưng mà ta hiểu rõ một điểm, ta không có tư cách xoi mói chuyện giữa ngài và thần.”
Lucifiel hơi buồn bã, “Ta không có ý đó…”
Metatron lắc đầu, “Ta cũng không có ý trách cứ ngài, nhưng mà đây là việc tư giữa ngài và thần, bất luận ta đứng ở lập trường nào cũng sẽ không ngăn cản ngài.”
Cầm tay Lucifiel, Metatron nắm chặt ngón tay thon dài tuyết trắng của hắn, trang trọng thần thánh hệt như chạm vào pho tượng trên thần đàn, “Điện hạ, làm đồng bạn, ta muốn thấy ngài thoải mái vui vẻ, làm tín đồ của thần, ta cũng muốn thấy thần không còn cô đơn, hoàn cảnh đại thánh đường không chỉ đáy lòng ngài hiểu rõ, ta cũng vậy.”
Lucifiel an tĩnh nghe lời thật lòng của hắn.
Đáy lòng giống như chảy vào từng giọt từng giọt nước ấm, gần như khiến linh hồn đều ấm áp dào dạt.
Metatron nở nụ cười, “Nhưng mà muốn nói một chút, làm cấp dưới, chuyện duy nhất ta không muốn nhìn thấy là cung điện sí thiên sứ trưởng không người, không ai giúp ta tiến hành xét duyệt công vụ.”
Lucifiel cho đáp án kiên định: “Không đâu.”
Trước khi hắn từ chức, hắn khẳng định sẽ nhét Michael vào vị trí sí thiên sứ trưởng.
Metatron hiểu lầm ý của hắn, cả người thả lỏng xuống.
Khi Lucifiel nhìn Michael, mới phát hiện Michael bị hắn xem nhẹ, lúc này vẻ mặt mờ mịt, miệng há to, giống như có thể nhét vào một quả trứng gà.
Khúc mắc cởi bỏ, giọng điệu hắn thân cận hơn rất nhiều, “Michael, ngươi có ý kiến gì không?”
Michael thống khổ nói: “Vì sao ngài nói cho ta biết cuối cùng?”
Lucifiel kinh ngạc nói: “Không phải còn có Beelzebub làm bạn với ngươi sao?”
Michael tức khắc quay đầu nhìn Beelzebub.
Rất tốt, Beelzebub khóc càng thêm thảm thiết, nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Lucifiel thấy nhưng không thể trách: “Được rồi, đừng khóc ——” đáng tiếc lời hắn nói hiếm thấy mà mất đi lực uy hiếp. Lucifiel hít một hơi, học theo Meta, ngồi xổm người xuống, dùng khăn tay mềm mại chà lau gương mặt khóc lem nhem của Beelzebub.
Beelzebub cảm nhận được sự dịu dàng của hắn, nước mắt vẫn như trước loạt xoạt rơi xuống, “Điện hạ… điện hạ tại sao lại thích thần? Thần không phải là… luôn luôn ở trong thánh quang sao?”
Vấn đề này do Asmodeus mở miệng trả lời.
“Thần chính là Yahveh.”
Tiếng khóc của Beelzebub ngừng lại, hai mắt lật lên, té xỉu trong ngực Lucifiel.
Lucifiel: “…”
Ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì, mới có thể chột dạ đến loại tình trạng này!
Samael biết nội tình cười đến ngả trước ngả sau, biểu tình mặt than hàng năm triệt để biến mất, hắn đã không còn cách nào nhìn thẳng Beelzebub. Gabriel bị tiếng cười của hắn lây nhiễm, vừa cười trộm, vừa dùng cánh tay chọt chọt Samael, “Nói mau! Tình huống sao vậy?”
Samael cười xong liền nói, “Hắn, hắn từng báo cáo Yahveh.”
Sí thiên sứ tụ hội ở hậu hoa viên không hẹn mà cùng cười to.
“Ha ha ha ha —— ”
“Dám báo cáo thần, Beelzebub lợi hại!”
“Không hổ là trí thiên sứ phó, như vậy xem ra, cả đời hắn cũng đừng mơ thăng chức trở thành sí thiên sứ phó, chậc chậc, đáng thương quá!”
“Gabriel, ngươi nói bậy bạ gì đó! Sí thiên sứ phó là vị trí của ta.”
Dù là Berial chấn kinh nghiêm trọng, cũng cười đến ôm bụng dưới tin tức này, hắn hoàn toàn không thể tin được sau khi Beelzebub làm như vậy, thượng đế có biết bí mật đó hay không… Thật sự là thảm đến độ hắn không có cách nào nhìn tiếp!
Lucifiel thấy mọi người thoải mái lại, không biết làm thế nào nói.
“Các ngươi để lại cho Beelzebub một chút mặt mũi đi…”
Hắn cúi đầu, nhìn Beelzebub mặt trắng bệch trong khuỷu tay, nhịn không được cũng mỉm cười, “Không ngờ lá gan ngươi lớn như vậy nha, Beelzebub.”
Dám báo cáo thần, ngươi muốn học theo Samael cùng đi ngồi xổm ngục giam đi.
“Điện hạ, hình như ta đã từng vứt mắt lạnh cho Yahveh ——” Gabriel ghé sát vào Lucifiel, dùng phương thức làm nũng đặc hữu của nữ nói rằng, “Sau khi điện hạ và thần ở bên nhau, nhất định phải cầu xin giúp ta một chút nha, ta tuyệt đối là sùng kính thần phát ra từ nội tâm đó!”
Lucifiel đáp ứng, “Được.”
Hắn hiểu đây là đồng bạn làm dịu đi không khí giúp hắn.
Không đến một khắc, nhóm đồng bạn trước đó còn kinh hồn táng đảm, đều dùng phương thức của mình cho hắn sự chúc phúc tốt nhất. Ánh mắt Lucifiel có chút ướt át, thái độ rụt rè trước đó biến mất, hắn mỉm cười phá lệ xán lạn, “Cám ơn nhiều.”
Ngôi sao sớm tươi cười, trong phút chốc chiếu sáng toàn bộ hoa viên.
Hắn dùng một mặt chân thành tha thiết nhất hồi báo bọn họ.
Nói chuyện chấm dứt, đại biểu cho lễ mừng ngày sáu tháng sáu bắt đầu chiêng trống rùm beng bố trí. Bất luận lễ mừng gì có liên quan tới thần, quy mô bố trí đều sẽ cao hơn một bậc, huống chi lần này các sí thiên sứ đều hiểu rõ thần định công bố chuyện gì vào ngày sáu tháng sáu.
Có liên quan tới chung thân đại sự của điện hạ và thượng đế, không cẩn thận một chút, tỉ mỉ một chút, lương tâm bọn họ đều không qua được.
Thần cho bọn họ thiên đường tốt đẹp.
Điện hạ cho bọn họ hoàn cảnh sinh hoạt ổn định.
Cho đến hôm nay, các sí thiên sứ giật mình nhớ lại những hành động của mình, hình như cho tới nay đều là bọn họ yêu cầu, bọn họ rất ít khi dùng hành động thực tế cho hai vị kia chỗ tốt gì.
Lễ mừng ý nghĩa như vậy, bọn họ không do dự lấy đồ giấu riêng ra bố trí lễ mừng.
Thủy tinh tốt nhất, trực tiếp gõ nát, biến thành vụn thủy tinh tô điểm mặt đất. Cái gì mà vảy màu đẹp nhất của long tộc, Metatron am hiểu làm tác phẩm nghệ thuật mắt không chớp một chút mài hết thành phấn, tô lên màu sắc xinh đẹp cho hoa văn lễ mừng.
Qua vài ngày, các trí thiên sứ Hằng Tinh thiên cũng phát giác tình huống.
Sắp có lễ mừng ư?
Một trí thiên sứ đứng ở ven đường, cố gắng muốn nhìn rõ ràng hoàn cảnh trong kết giới. Đồng bạn của hắn ở bên cạnh hắn buồn cười nói: “Đây là kết giới sí thiên sứ đại nhân thiết lập, chỉ bằng ngươi mà muốn nhìn thấu kết giới ư?”
Trí thiên sứ đó buồn bực nói: “Nơi sí thiên sứ đại nhân đặt kết giới chính là quảng trường thiên sứ, ta tính tính, gần đây không có lễ mừng quan trọng mà?”
Lễ mừng bình thường đều là vài năm mở một lần, lễ mừng dài nhất là lễ mừng sáng thế, vì chúc mừng thế giới sinh ra mà tổ chức, mười vạn năm một lần, thiên đường chỉ mới trải qua một lần thôi; thấp hơn một bậc chính là lễ mừng thiên sứ, chín ngàn năm một lần.
Cho tới nay, chỉ có hai lễ mừng quan trọng này mới tổ chức ở quảng trường thiên sứ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra ——
Lễ mừng sắp tổ chức rất long trọng!
Mặc kệ Lucifiel đi tới chỗ nào, đều có thể nghe thấy trí thiên sứ đang nghị luận chuyện này. Hắn cố ý đến quảng trường thiên sứ nhìn thoáng qua kết cấu bố trí, đáng tiếc còn chưa có bước vào trong kết giới, hắn đã bị nhóm sí thiên sứ do Metatron cầm đầu nhiệt tình mời ra ngoài.
Bọn họ mãnh liệt yêu cầu mình tránh đi, chờ đến ngày sáu tháng sáu trở lại.
Tỏ vẻ muốn cho hắn và thượng đế một niềm vui bất ngờ.
Trong lòng Lucifiel u buồn, bọn họ giấu diếm được mình, làm sao có thể giấu diếm được thượng đế, cuối cùng chỉ có mỗi mình hắn không biết hiện trường lễ mừng.
Mang tâm tình không công bằng nào đó, hắn đến Thủy Tinh thiên.
Thượng đế vừa thấy hắn liền nói rằng: “Luci, tại sao ngươi lại phong tỏa tiếng lòng?”
Lucifiel: “…”
Thần, ngài quả nhiên là mỗi ngày đều nghe tiếng lòng của ta.
“Ta có thể có riêng tư nhất định không?” Lucifiel mỉm cười nói. Đôi mắt vàng kim của thượng đế hơi đổi, dường như muốn thấy rõ nguyên nhân hắn nói như vậy, nhưng mà Lucifiel đã hoàn toàn lột xác, sợ hãi với thượng đế đã gần bằng không, nhìn thế nào cũng sẽ không chột dạ.
“Luci, trước kia ngươi sẽ không nói như vậy.”
“Bây giờ là bây giờ.”
“Nhưng mà không nghe tiếng lòng, ngô liền đoán không được Luci đang suy nghĩ gì.”
“Ngài có thể hỏi ta.”
“Hỏi… ngươi sẽ nói sao?”
“Có chứ.”
Lucifiel nhẫn nại, từng chút một dạy thượng đế dùng phương thức giao lưu tình cảm của người bình thường.
Đáng tiếc thượng đế không rơi vào bẫy, lãnh tĩnh nói rằng: “Ngô cảm thấy ngươi sẽ lừa dối ngô.”
Sách Sáng Thế cười trộm.
Thượng đế liếc nó.
Nó giống như nịnh nọt nói: “Thượng đế, ngài không gì không biết, không gì không làm được, sao lại bị Lucifiel điện hạ lừa dối chứ.”
Thượng đế vẫn cứ lo lắng nhìn chằm chằm Lucifiel.
Lucifiel nghiêng đầu, tránh đi tầm mắt tràn ngập cảm giác áp bách của thượng đế. Hắn dùng thanh tuyến thanh nhã nghiêm trang chững chạc nói: “Thần, ta cũng biết thẹn thùng.”
Thượng đế bị sét đánh một chút.
Luci, lúc trước khi ngươi hôn ngô tại sao không thẹn thùng đi?
Sách Sáng Thế và Lucifiel ăn ý phối hợp, khiến cho thượng đế lâm vào trạng thái tứ cố vô thân. Tìm không ra lý do khác phản bác Luci, thượng đế chỉ có thể nói: “Về sau sẽ không nghe dưới tình huống ngươi phong bế tiếng lòng nữa.”
Lucifiel lập tức cả kinh nói: “Ngài còn nghe lén hả?”
Trên gương mặt lạnh lùng của thượng đế có thêm ý tứ sâu xa không lường được.
“Sao lại là nghe lén, ngô đây là quan tâm và trân trọng ngươi.”
“…”
Được rồi, thần cũng tìm được biện pháp phản kích rồi.
Lucifiel cảm thấy tương lai dọn vào đại thánh đường, còn có một trận chiến dài lâu phải đánh.
Nhưng mà, hắn thích thú.
Hết chương 149