Không có nóng rực như trước, không có dục vọng muốn chiếm hữu hắn, giống như chuyện mới vừa rồi chỉ là một ảo giác.
Không khí trong tẩm điện đông lạnh đến độ khiến đáy lòng Lucifiel trầm xuống, không dậy nổi một chút cảm giác may mắn. Nếu cự tuyệt chuyện này sẽ khiến thần linh thất vọng, hắn thà rằng buông tha kiên trì, để thần linh biết hắn tình nguyện toàn tâm toàn ý phụng dưỡng đối phương. Trên đời này không có ai quan trọng hơn thần, đây là tín niệm Lucifiel được dạy cho tới bây giờ, cũng là suy nghĩ của rất nhiều thiên sứ.
Hồng nhuận trên mặt Lucifiel rút đi, cánh tay chống đỡ thân thể có chút tê dại ngồi dậy.
Hắn chủ động ôm lấy thần linh ở bên giường.
“Ngô thần, ta khiến ngài thất vọng rồi sao?” Ánh mắt Lucifiel không còn bàng hoàng, nghiêm túc nói rằng, “Xin ngài tin tưởng ta, ta chỉ là vừa bắt đầu không cách nào thích ứng loại chuyện này, chứ không phải là thật lòng muốn cự tuyệt ngài.”
Sau khi nói xong, hắn lộ ra tươi cười dịu dàng mà không miễn cưỡng, rực rỡ như sao trời.
“Ta là của ngài.”
Mí mắt thượng đế nhảy không ngừng.
Thân thể sau khi cứng đờ trong phút chốc liền khôi phục bình thường, thượng đế đè lại cánh tay Lucifiel, “Luci, buông ra.”
Giọng y cực kỳ lạnh lùng, không có bất luận ôn hòa gì đáng nói.
Lucifiel ngạc nhiên.
Đối với lời Lucifiel mới vừa nói, thượng đế cũng không cho rằng có chỗ nào có vấn đề, nhưng mà giờ phút này, y thật sự không có cách nào bao dung Lucifiel mạo phạm như thường ngày, đây cũng không phải trong phạm vi y có thể dễ dàng tha thứ!
“Hiện tại mặc quần áo, đi ra ngoài.”
Lucifiel thân thể trần trụi ngồi ở trên giường, khó có thể tin mà nhìn thần đảo mắt liền đuổi hắn đi.
Nói trở mặt liền trở mặt!
Chỉ có điều dưới thần uy nặng nề đáng sợ, hô hấp của Lucifiel đình trệ, từ trên giường đi xuống. Y phục của hắn không ở trong tẩm điện đại thánh đường, mà dưới áp lực không gian của Thủy Tinh thiên, hắn cũng không thể dùng lực lượng huyễn hóa ra một vật che chắn.
Hắn quỳ một gối trên mặt đất, khắc chế cảm xúc xấu hổ, “Xin trách phạt.”
Thượng đế: “…”
Không, Luci, ngươi suy nghĩ nhiều!
Nhìn chăm chú vào thiên sứ tóc vàng sắc mặt tái nhợt, thượng đế thật sự không có biện pháp thổ lộ chân tướng, “Ngươi đi xuống trước đi, ngô không có ý tứ trách cứ ngươi.” Muốn sai đều là mặt hắc ám sai, không có liên quan gì tới thiên sứ mình thích cả.
Lucifiel cúi đầu nhìn thấy trường bào màu trắng trên đất, đây là y phục của thần linh.
Thượng đế cũng theo tầm mắt của hắn nhìn lại, im lặng.
Không khí xấu hổ nhàn nhạt sinh ra.
Một lúc lâu ——
Lucifiel nhẹ giọng nói rằng: “Ngô thần, để ta hầu hạ ngài đi.”
Thượng đế mặt không đổi sắc, “Không cần.”
Lucifiel chua xót mỉm cười, cảm giác từ dưới đất đứng lên giống như lưng đeo vô số áp lực. Hắn đi ra khỏi tẩm điện dưới ánh mắt thượng đế, nhặt y phục của mình ở trên đại điện mặc vào, nhất cử nhất động đều tao nhã tôn quý như thường ngày, nhưng mà ngón tay hắn không ngừng run rẩy, cảm xúc sụp đổ dũng mãnh trào ra trong lòng khiến hắn không cách nào ở lại đại thánh đường tiếp.
Cuối cùng nhìn thoáng qua đại điện, hắn liền rời đi không quay đầu lại.
Trong đại thánh đường, thượng đế dưới thánh quang bao phủ trong chốc lát liền đi ra, hơi lạnh cả người tăng cao.
Mặt đất đều kết một tầng băng sương, đại thánh trì nổi lên gợn sóng.
“Sách sáng thế.”
Theo tiếng nói của thượng đế, thần khí bạn sinh bị vây trong đại thánh trì thoát ly trói buộc, phá nước mà ra, bay trở về trong tay thượng đế. Cầm lấy quyển sách kim sắc ướt sũng, thượng đế lạnh như băng nói rằng: “Vì sao Luci lại ở trên giường ta?”
Sau khi sách sáng thế thoát khỏi áp chế, rốt cuộc có thể kể khổ, “Là mặt hắc ám của ngài, hắn muốn điện hạ thị tẩm!”
Thượng đế nhăn mày, “Sao Luci lại đồng ý?”
Sách sáng thế càng thêm sụp đổ.
Dưới bức bách của “ngài”, Lucifiel điện hạ có thể không đồng ý sao?
Sách sáng thế một năm một mười nói lại sự việc với thượng đế, đối với hành vi của mặt hắc ám thống hận không thôi. Rõ ràng đều cùng một tính cách, mắc cái giống gì mà thượng đế hắc ám lại tâm thần mất trí như thế!
Thượng đế thế mới biết lúc mình nghỉ ngơi, chuyện gì đã xảy ra.
Y thiếu chút nữa muốn thiên sứ của mình!
Con ngươi vàng kim hiện lên gợn sóng, ngay cả khi tính cách thượng đế có thanh lãnh hơn nữa, cũng không có cách nào bỏ mặc chuyện này. Y đi về phía ngự tọa, ngự tọa bị đập nát giống như quay ngược thời gian xuất hiện lại lần nữa. Ở trên người y, không còn là hơi thở thần bí mà áp lực, mà là lực quang minh lớn mạnh chân chính, có thể mang đến hy vọng cho thế gian, cũng có thể mang đến hủy diệt cho thế gian.
Ngồi ở ngự tọa, thánh quang tiêu tán, bày ra bộ dạng chân chính của thượng đế.
Vẻ mặt thần linh tóc bạc lạnh lùng.
Y lại có vài phần tương tự với Lucifiel!
Sách sáng thế làm như không thấy với những việc đó, líu ríu nói, “Lucifiel điện hạ ở nơi nào? Vừa rồi ta ở trong nước không có cách nào thấy rõ ràng bên ngoài ——” bỗng nhiên nó hoảng sợ, “Mặt hắc ám không có đắc thủ đi?”
Thượng đế đáp: “Không có.”
Sách sáng thế yên tâm lại, thượng đế nói không có chính là không có.
Nhưng mà thượng đế còn nói thêm: “Ngô bảo Luci đi rồi.”
Sách sáng thế trợn mắt há mồm.
Thượng đế, ngài đem một đối tượng thiếu chút nữa lên giường trực tiếp đuổi đi, làm là cái chuyện quỷ gì hả!
“Ngô muốn giải quyết chuyện của mặt hắc ám trước.” Thượng đế không nhìn tới cảm xúc kích động của sách sáng thế, nhắm mắt lại, ý chí tinh thần tiến vào nơi sâu xa, mạnh mẽ kêu gọi ý thức hắc ám phân liệt ra.
“Đi ra.” Giọng y lạnh lẽo.
Nhưng mà linh hồn hắc ám đang ngủ đông không có phát ra âm thanh, một mảnh yên lặng.
Thượng đế tăng lớn lực nghiền áp tinh thần, mặt hắc ám cuối cùng cũng trồi lên mặt nước, hóa thành một cái bóng màu đen. Cái bóng này không có gì khác thượng đế chân chính, chỉ là trong bóng đêm thấy không rõ hình dáng.
[ Ngô không có tâm tình gặp ngươi. ]
“Không có lần sau.”
Thượng đế tựa như không nghe thấy lời mặt hắc ám nói, nói ra cảnh cáo của mình.
Hắc thượng đế nói rằng: “Rồi, không có lần sau.”
Lần sau y khẳng định sẽ đắc thủ.
Thượng đế cảm giác được ý chí chết cũng không hối cải của y, lần đầu tiên phát giác giữa bọn họ khác nhau không nhỏ, “Tuy rằng ngô không muốn thừa nhận, nhưng Luci là thiên sứ ngươi và ta cùng sáng tạo, ngươi không nên dùng phương thức này đối đãi với hắn.”
[ Ngô sủng ái hắn. ]
Không chờ thượng đế kịp phản ứng, y tiếp tục nói rằng.
[ Hắn hầu hạ ngô, hồi báo phần sủng ái ấy, không phải là chuyện đương nhiên sao? ] Mặt hắc ám hoàn toàn xem Lucifiel như vật sở hữu mà đối đãi, cái gì tự tôn, cái gì kiêu ngạo, đều không ở trong phạm vi y lo nghĩ. Y là một phần của thượng đế, cùng là địa vị thần sáng thế, phương thức suy xét đều mang thần tính lạnh như băng.
Thượng đế lại không thể chịu đựng được loại lí do này của y.
“Ngươi tỉnh táo lại đàng hoàng cho ngô.”
Dưới một ý niệm, thượng đế trực tiếp mạnh mẽ nhốt mặt hắc ám đến nơi càng sâu.
Đột nhiên mở mắt ra, thượng đế khiến sách sáng thế hoảng sợ, sách sáng thế thật cẩn thận hỏi: “Không có việc gì đi?” Nó xem như sợ cái tên hắc ám không ra bài theo lẽ thường kia rồi.
Thượng đế không vui mà nói rằng: “Chỉ có thể áp chế một đoạn thời gian.”
Nếu có thể xóa đi mặt hắc ám, y tuyệt đối sẽ không do dự, nhưng tiền đề khiến mặt hắc ám biến mất —— y phải dung hợp căn nguyên hắc ám trong cơ thể.
Sách sáng thế thở dài: “Một đoạn thời gian thì một đoạn thời gian đi, chung quy vẫn tốt hơn hắn cứ luôn đi ra.” Nó nhìn thượng đế bị mang tiếng oan lại lạnh lùng không gợn sóng, nhịn không được thắp nến cho Lucifiel điện hạ, thật sự rất bất hạnh.
“Thượng đế, điện hạ thế nào?”
“… Tạm thời đừng cho hắn một mình đến đại thánh đường.”
Hiện giờ thượng đế chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này, thời gian mặt hắc ám xuất hiện không có quy luật, phần lớn đều vào lúc ban đêm, nhưng mà lúc đối mặt hai sí thiên sứ trở lên thì vẫn sẽ giả vờ giả vịt.
Phụ cận truyền tống trận Hằng Tinh thiên, Michael đã du đãng ở bên cạnh cả một buổi tối.
Nhìn thấy Lucifiel điện hạ trở về, hắn yên tâm lại, vui mừng đi qua hô: “Điện hạ!”
Dưới ánh sáng truyền tống trận, trên mặt Lucifiel không có nụ cười.
Trong lòng Michael lộp bộp một cái, nhưng bên cạnh là thủ vệ trí thiên sứ, hắn không tiện hỏi thăm tại chỗ. Nhưng mà giây tiếp theo, Lucifiel lại lộ ra vẻ dịu dàng không có gì khác bình thường, đi ra khỏi truyền tống trận, trí thiên sứ thủ vệ một lần nữa đắm chìm dưới sắc đẹp đệ nhất của sí thiên sứ trưởng tam giới, ngay cả Lucifiel lần này không có chào hỏi mà bước đi cũng không phát hiện.
Michael vội vàng đuổi theo qua.
Lucifiel đến cửa cung điện mới dừng bước lại, “Ngươi trở về đi, ta muốn an tĩnh một chút.”
Michael chậm một bước, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn cửa điện đóng lại.
Rốt cuộc làm sao vậy!
Điện hạ thật sự chịu uất ức ở chỗ thượng đế ư?
Hết chương 5