Địa ngục tối mờ sáng lên ba phần, ngay cả khi vẫn ảm đạm hơn nhân gian, thì ánh sáng này vẫn thuộc về phạm vi ma vật cấp thấp của địa ngục có thể thừa nhận.
Với ác ma mà nói, bọn họ tình nguyện ở trong bóng tối tuyệt đối, cũng không muốn địa ngục lọt vào đả kích mang tính hủy diệt của quang minh. Cho dù có là thích quang minh, nhưng vì quang minh mà tạo thành hủy diệt, vậy chính là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
“Thần, đang… thương hại… địa ngục sao?” Baal đắm chìm trong ánh sao, trên gương mặt bị Lucifiel đánh đến sưng to tràn đầy phức tạp.
Gã cảm thấy khó tin vì kết luận mà mình đưa ra.
Thần chán ghét hắc ám, sao lại thay đổi thái độ?
Baal vươn tay nâng lên một luồng tinh quang, không có nhiệt độ, lại làm gã cảm thấy an tâm.
“Lực lượng của Lucifiel.”
Vua ác ma đứng ở đỉnh địa ngục đoán được nguồn gốc của ánh sao, biểu tình càng thêm rối rắm, muốn nói thượng đế động kinh, gã còn có thể lý giải, dù sao thì thượng đế luôn theo tâm tình làm việc, lỡ có lúc nào đó nhìn địa ngục không vừa mắt, san bằng địa ngục luôn cũng rất bình thường.
Mà Lucifiel…
Ngôi sao sớm trong trí nhớ của gã luôn rất lý trí mà.
Mặc kệ nói thế nào, địa ngục có ban ngày và đêm tối, rốt cục có thể thoát khỏi thời gian hỗn loạn vô trật tự, sẽ không còn xuất hiện chuyện ngày đêm bất phân.
Lúc Lucifiel khoái trá chiêu đãi thượng đế, sinh linh địa ngục tạm thời không quan tâm chuyện của thượng đế và Lucifiel, cố gắng điều chỉnh lịch làm việc và nghỉ ngơi, thích ứng thay đổi của địa ngục. Qua vài ngày, đám ác ma làm việc và nghỉ ngơi lung tung thân thể phấn khởi, tinh thần mỏi mệt, sự chán ghét với thượng đế không tự giác mà mất đi hơn phân nửa.
Có nói thế nào thì, thần sáng thế cũng cho bọn họ tư cách sinh tồn, không có thật sự bởi vì thành kiến mà cướp đoạt sinh mệnh của bọn họ.
Ác ma hồn nhiên không biết những điều này là do hắc thượng đế tranh thủ được.
Không thì, thượng đế đã sớm nhìn địa ngục tối như mực không vừa mắt, há lại để địa ngục hàng năm sinh ra nhiều ác ma tới gây thêm phiền toái cho thiên sứ như vậy.
Người không biết là hạnh phúc.
Lucifiel cảm khái một câu, bình tĩnh nhìn thượng đế lại biến thành hắc thượng đế, mình cũng thu hồi cái tay vuốt ve bả vai thượng đế.
Hắc thượng đế vừa xuất hiện, hắn liền chúc mừng nói: “Thần, địa ngục có ánh sáng rồi.”
Hắc thượng đế: “… Thế mà ngươi có thể khiến y làm đến bước này.”
Lucifiel mỉm cười, “Cái này cũng không khó.” Dưới ánh mắt không tin của hắc thượng đế, hắn từ từ nói ra lý giải của mình, “Tim thần rất dịu dàng.”
Hắc thượng đế thầm nghĩ: cái này nói ai vậy?
“Thần, ta chuẩn bị truyền giáo tại địa ngục.” Lucifiel đi đến trước ngự tọa hắc ám, quỳ một gối, hơi cúi đầu, lấy làm tôn trọng.
Hắc thượng đế chống má, đôi mắt vàng kim tĩnh mịch, “Truyền giáo?”
Tam quan của y lung lay sắp đổ.
Địa ngục có thể phát triển quang minh hả? Đừng nói giỡn.
Lucifiel trịnh trọng nói: “Không phải truyền giáo quang minh, mà là để ta đến giáo dục ác ma, để ác ma giải thoát khỏi hỗn loạn tranh đấu không ngừng, từ đó hiểu rõ sự ân từ của ngài.”
Hắc thượng đế: “…”
Lucifiel lưu loát nói ra mục đích, “Địa ngục quá loạn, ác ma cũng trưởng thành lệch ngay từ căn nguyên, một đám đều vô pháp vô thiên, hoàn toàn không có tôn trọng với thần linh.” Sau khi đánh giá một lần dưới góc độ công chính, hắn còn nói thêm, “Ta không có cách nào làm cho địa ngục đạt được trình độ như thiên đường, nhưng mà khiến địa ngục không còn chướng khí mù mịt như vậy thì vẫn có thể làm được.”
Tự tin, kiên định của hắn, gần như miêu tả sinh động trong giọng nói.
Hắc thượng đế lẩm bẩm: “Ngươi là thiên sứ.”
Không phải ma vương.
Lucifiel hiểu rõ ngụ ý của y, “Nhưng ta là thần hậu của ngài.”
Chuyện mà thiên sứ làm không được, mượn dùng lực lượng của thần thì lại có thể đạt thành, hắn là thần hậu, thượng đế đứng ở phía hắn, đám ác ma kia hoàn toàn không phải đối thủ.
Hắc thượng đế buông tay, nhẹ nhàng nâng cằm Lucifiel lên.
Thần linh tóc bạc chăm chú nhìn đứa con cưng chói mắt này.
“Ngươi trưởng thành rồi.”
Ở chỗ sâu trong con ngươi trong suốt của Lucifiel, tín ngưỡng với thần vẫn còn, nhưng lúc kính dâng mình, đồng thời, Lucifiel không còn đơn phương không cầu hồi báo nữa.
Hắn muốn thần nhận thức năng lực của hắn, hắn muốn thần kiêu ngạo vì hắn.
Hắn muốn ——
Tình yêu này có thể ngang hàng.
Hắc thượng đế nhìn thấu nguyện vọng của hắn, còn không dấu vết mà cổ vũ một câu, “Nếu có năng lực như thế, ngươi có thể thử xem.”
Lĩnh vực của thần chỉ có mỗi mình y với thượng đế, không khỏi quá cô đơn.
Lucifiel giống như không nghe hiểu ý của thần, tươi cười hoàn mỹ, đôi mắt màu xanh lam chứa đựng hàng tỉ ánh sao. Hắn nắm lấy tay thần dặt trên cằm hắn, “Xin ngài giúp ta một tay, để sinh linh địa ngục một lần nữa nhận thức vầng sáng của ngài.”
“Ngô có vầng sáng gì.”
“Ngài là thần, bất luận là quang minh hay là hắc ám.”
Ác ma chỉ cần vầng sáng của thần, chứ không phải vầng sáng quang minh.
Dưới sự đồng ý của hắc thượng đế, Lucifiel bắt đầu rửa sạch thanh danh giúp y và thượng đế, vết đen không thể hoàn toàn để thượng đế gánh, hắn nhất định phải lấy ra một lý do khiến ác ma tin tưởng.
Lucifiel buông địa vị xuống, chủ động tiếp xúc đọa thiên sứ, đương nhiên, lấy tính cách của hắn thì chỉ tiếp cận những đọa thiên sứ không tự nguyện đọa thiên, chứ không phải cái loại một lòng hướng tới thế giới bên ngoài, vứt bỏ vinh quang và tôn nghiêm của thiên sứ.
Hắn để các đọa thiên sứ truyền ra chuyện liên quan tới lúc mới sáng thế.
[Mới đầu thần linh chỉ có một vị, là chúa tể cao nhất —— thượng đế, nhưng mà khi sáng thế, vị thần linh thứ hai thức tỉnh trong cơ thể thượng đế.] [Y tên là hắc ám.]
[Thượng đế và thần mới sinh ra cùng nhau sáng thế, thần hắc ám sáng tạo địa ngục, chỉ là lực lượng mới sinh không đủ để chống đỡ y, y từ từ rơi vào giấc ngủ say, chỉ xuất hiện trong đêm tối, cùng thượng đế nhìn chăm chú vào thế giới…] [Thượng đế mang đến quang minh, một vị thần khác mang đến hắc ám.]
[Sở thích của hai vị thần hoàn toàn khác nhau, một vị yêu thích quang minh, một vị yêu thích hắc ám, thái độ của bọn họ quyết định thế giới phân hoá.] [Một ngày nào đó khi tỉnh lại, thần hắc ám phát hiện địa ngục ở thế yếu, càng ngày càng suy yếu, y bắt đầu yêu cầu thần ánh sáng nhìn thẳng vào địa ngục, dưới sự khuyên bảo của y, thượng đế đồng ý để hắc ám cùng cấp bậc với quang minh, địa ngục cũng được thần linh phù hộ.] [Thần phái Lucifiel hạ giới, thay đổi địa ngục, Lucifiel gánh vác nguyện vọng của thần, quyết định đối xử bình đẳng giữa thiên sứ với ác ma.]…
Lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng, a không… là công khai chân tướng với những người khác, ác ma tự cho là tìm được lý do thượng đế thay đổi thái độ, tin tưởng không nghi ngờ.
Vô số thế lực gián điệp phát động, cấp cao địa ngục nhận được căn cứ xác minh lời đồn này từ nhân gian, thiên đường, hiểu rõ thượng đế là thật sự tinh thần phân liệt, thế gian có thêm một vị thần hắc ám không muốn người ta biết.
Khi ác ma tinh thần hoảng hốt tiếp thu hiện thực, Lucifiel gặp trở ngại nho nhỏ, nguồn gốc trở ngại tạm thời do thượng đế ở địa ngục.
“Đây là lời đồn.” Thượng đế lạnh như băng chỉ ra.
Vẻ mặt Lucifiel kinh ngạc, “Thần, có chỗ nào sai sao?”
Thượng đế: “…”
Mỗi một câu đều là phải mà cũng không phải, miệt mài theo đuổi thì đều không sai, chỉ là y hiểu rõ hơn ai hết, chủ đạo của sự thay đổi này không phải hắc thượng đế, mà là Lucifiel.
Lucifiel chỉ đem công lao ụp hết lên trên đầu hắc thượng đế thôi.
Qua các loại điểm tô làm đẹp, thần hắc ám quả thực là một đóa… hoa sen đen mọc từ bùn không tanh mùi bùn, đối phương có lực lượng, uy nghiêm giống thượng đế, còn có một nội tâm tràn ngập ý muốn bảo hộ và cố chấp với hắc ám, hình tượng đắp nặn xâm nhập lòng ma.
Thượng đế không giỏi biện giải, nhếch môi không nói.
Lucifiel biết thái độ ngay thẳng của thượng đế, không nói chuyện thay hắc thượng đế, bản thân hắn sau đó cũng bị lực ảnh hưởng của lời đồn làm kinh ngạc, không ngờ thượng đế thắp sáng quang minh cho địa ngục cũng không đạt được hiệu quả, nhưng lời đồn vậy mà lại làm được.
Ác ma chịu nghe câu chuyện mà hắn bịa ra cho hắc thượng đế, khiến tâm tình hắn quỷ dị.
Đại khái, ác ma cũng khát vọng thần có thể thiên vị bọn họ một làm, muốn đạt được đãi ngộ giống như thiên sứ.
Lucifiel nói với thượng đế rằng: “Ác ma ở phương diện này cũng thực đơn thuần.”
Thượng đế hiếm thấy mà đồng ý điểm này, “Quả thật.”
Y có thể đọc tâm, hiện giờ đã không còn bài xích lắng nghe tiếng lòng của ác ma nữa, trong hàng vạn hàng nghìn tiếng lòng, y nghe thấy ác ma ấm ức và chờ đợi với thần.
Nghị luận về mấy ác ma bị đùa giỡn đến xoay vòng vòng như vậy, hình như có chút không đạo đức.
Lucifiel nuốt lời nói xuống, chôn mặt trên bả vai thượng đế, “Jehovah, hiện tại cảm giác của ngươi đối với địa ngục tốt hơn chút nào chưa?” Sau khi hắn gọi tên, ý lạnh của thượng đế tán đi không ít, “Vẫn ổn, nhưng mà —— ”
Lucifiel thực u buồn với sự biến chuyển này.
Thượng đế nói ra suy nghĩ, “Ngô không thích sắc thái hắc ám, khó coi.”
Lucifiel: “… Ngài vui là được.”
Hắn làm thế nào đi nữa cũng không có biện pháp khiến địa ngục biến thành màu trắng, hắc thượng đế cũng không có khả năng cho phép, cho nên ngài vẫn thành thành thật thật tiếp thu hiện thực đi!
Sau khi hai thượng đế nhận định sự việc, không còn bị ác ma hoài nghi, Lucifiel lấy ra đòn sát thủ —— hắn nhờ hắc thượng đế hạ thần dụ cho ác ma vương cấp.
Nội dung thần dụ: “Tất cả ác ma vương cấp đến hành cung địa ngục.”
Chợt nghe thấy giọng thần linh, ác ma vương cấp ở các nơi khác nhau của địa ngục đều cả người run lên, sinh ra kính sợ không cách nào hình dung.
Đây không phải là tâm tình mà lực lượng mạnh yếu mang đến, là do cấp bậc hai bên khác nhau như trời đất, vị trí địa vị cao thấp tạo ra áp bách tâm lý. Ngoài cái đó ra, lực uy hiếp của thần sáng thế đối với tạo vật chưa bao giờ suy yếu, lời thần linh nói, cho dù là ác ma cũng phải vâng theo.
Cửa hành cung địa ngục rộng mở, cầu thang màu đen trải từ trên xuống dưới, cầu thang ma pháp lưu chuyển huyết sắc trong địa ngục tối tăm, khiến ác ma không kịp nhìn.
Cho đến hôm nay, tâm tư muốn cướp cung điện đều bị ác ma yên lặng bóp tắt.
Xông vào nhà của thượng đế, muốn lật trời sao?
Có Baal dẫn đầu bước trên cầu thang, ác ma vương cấp giống như tìm được dê đầu đàn, nhu thuận đi theo thứ tự ở phía sau.
Bề ngoài cung điện cực kỳ xa hoa, bên trong cũng không kém đi nơi nào.
Phong cách bên trong cung điện gần giống đại thánh đường, hắc thượng đế ngồi ngay ngắn ở ngự tọa đại biểu thân phận hắc ám, không nói một lời, không có giao lưu với Lucifiel đứng bên cạnh.
Đây là ngày duy nhất hắc thượng đế chính thức gặp ác ma trong sinh mệnh không tính là dài lâu, y hy vọng mình có thể giống thượng đế, đạt được sự kính yêu như thiên sứ đối với thần. Ở thiên đường, tất cả mọi thứ đều thuộc về thượng đế, ở địa ngục, y mới có thể chân chính có được thứ thuộc về y, chứng minh dấu vết mình từng lưu lại ở thế gian này.
Đôi mắt vàng kim của hắc thượng đế nổi lên gợn sóng, xinh đẹp mà lạnh lùng.
“Baal.”
Y kêu gọi vua ác ma.
Baal không khống chế được tay chân mà đi tới, không có khủng hoảng, hai mắt ngơ ngác nhìn hắc thượng đế. Lucifiel lau mồ hôi vì Baal, Baal đừng có nghĩ một vài chuyện không nên nghĩ nhé, hắc thượng đế không hẳn là không thể lắng nghe tiếng lòng của ác ma đâu.
Hắc thượng đế nói rằng: “Ngô nhớ rõ ngươi, ngươi là ác ma đầu tiên ngô sáng tạo.”
Thân thể cường tráng lại linh mẫn của Baal cứng đờ.
Thần… nhớ rõ gã?
Đúng vậy, lấy ký ức của thần, làm sao có thể quên tạo vật của mình.
Biểu tình Baal như khóc như mừng, “Phải không?” Sau câu hỏi ấy, là nội tâm vua ác ma lạnh như băng châm chọc nói —— thì sao.
Hắc thượng đế nhìn bề ngoài hoàn toàn khác với thiên sứ của Baal, nghĩ đến gian nan khi mình sáng tạo gã. Thượng đế căn bản không cung cấp bất cứ chỉ đạo gì, tùy y thử sáng tạo giống loài mới, y vốn dĩ muốn sáng tạo ra Lucifiel thứ hai, nề hà nghiệp vụ không thuần thục…
Không cho được bề ngoài tốt đẹp, y liền cho đầy đủ tiềm lực.
Baal liền sinh ra.
Hắc thượng đế không để ý suy nghĩ của gã, “Ngươi là tạo vật thứ hai của ngô.” Ngón tay y tùy ý chỉ chỉ Lucifiel, “Lucifiel là thứ nhất.”
Baal: “…”
Ác ma sau lưng gã cũng ngạc nhiên vạn phần, Lucifiel và Baal khác biệt lớn như vậy, vị thần này quả nhiên là mẹ kế của ác ma sao?
“Ngô nghĩ ngươi có thể trở thành Lucifiel thứ hai.”
“…”
Bộ dạng ngẩng đầu ưỡn ngực của Baal không duy trì tiếp nổi.
Đầu của gã không thể tránh né mà cúi thấp, da mặt dày hơn nữa, cũng không có biện pháp cho là mình sánh vai với Lucifiel, tràn đầy cảm giác mất thể diện.
Hắc thượng đế đứng lên, tóc bạc rũ xuống trên mặt đất, dưới bề ngoài quang minh đến cực điểm của y, là sự bình tĩnh hắc ám đến tận chỗ sâu trong linh hồn.
Y dùng ra một chiêu có lực sát thương lớn nhất thế giới.
Hắc thượng đế vuốt mái tóc bạc ngắn ngủn đâm tay của Baal, dưới sự lạnh lùng lộ ra ôn hòa, giống như đêm tối bao dung toàn bộ ác ma, “Chỉ là, ngô phát hiện như vậy cũng không tồi, mỗi một sinh linh đều đặc biệt, ngươi cũng là độc nhất vô nhị.”
“Baal, ngô tên là hắc thượng đế.”
“Là thần sáng thế của các ngươi, người sáng lập địa ngục, ngươi bằng lòng thay thế địa ngục, tiếp nhận sự phù hộ tới trễ của ngô đối với địa ngục không?”
Hắc thượng đế đường đường chính chính hỏi.
Baal sợ hãi cả kinh, ấp úng nói không nên lời.
Thiên ngôn vạn ngữ chẹn trong cổ họng, gần như muốn xâm nhập tuyến lệ, hơn mười vị ác ma vương cấp cũng run rẩy không thôi, trong lòng đều nóng bỏng lên.
Đáy lòng Lucifiel mỉm cười, thành công.
Hắn nhìn về phía hắc thượng đế lạnh lùng trước mắt, thần quả nhiên là dịu dàng, trong tất cả các phương pháp khả thi, thần lựa chọn loại cảm xúc hóa nhất.
Ác ma tình nguyện tin tưởng thần.
Cho nên, quang huy thần tính ở trước mặt ác ma, không còn bị bài xích nữa.
Không ác ma nào có thể cự tuyệt sự dịu dàng của y.
Hết chương 161