Các tòa điện được xây dựng cao rộng, các phòng ngủ và phòng khách được trang trí đầy phong cách.
Tấm ngói lưu ly phản chiếu ánh sáng vàng rực rỡ, khiến cho cả Hoàng Thành phủ thêm một tầng vàng son lộng lẫy, tạo ra một không gian nguy nga và hùng tráng, thể hiện sự tôn nghiêm của những bậc Vua Chúa.
Thâm cung nằm sâu trong đại viện.
Một thiếu niên dừng bước trước cửa sổ, ngắm nhìn thâm cung đại viện lạ lẫm này.
"Nhìn thấy thì giống như ta đã xuyên không thật rồi..."
Tô Trần thở dài.
Ta còn nhớ rõ, đã hẹn với bạn bè đi tắm ao sen, nhưng lại bơi tới khu vực nước sâu, bị một cành sen vướng lôi và quấn lấy chân, khiến ta bị ngạt nước và bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, ta đã xuất hiện ở một vùng đất xa lạ.
Từ cảnh quan xung quanh và bố cục, Ta nhận ra đây không phải là Trái đất.
Ngay sau đó, ta bị đau đầu nhẹ.
Ký ức rối loạn trong đầu từ từ trở nên rõ ràng.
"Ta là người di cư từ Giang Châu, cả bố và mẹ đều đã mất, vì muốn tiến vào Hoàng cung Sở Quốc nên phải bán thân mình để kiếm đường sống..."
"Chịu bị thiến và đưa vào cung đào tạo ba tháng, sau đó chờ phân phối chỗ làm việc..."
Đào tạo? Phạt thiến?
Tô Trần thay đổi sắc mặt, cúi đầu vội vàng, kéo lên vạt áo và nhìn vào đũng quần của mình .
Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy tinh thần mình lạnh lẽo như bị một gáo nước lạnh dội lên đầu.
Thật sự, dù có thể được sống lại một lần nữa, anh ta vẫn rất hào hứng. Nhưng sống lại trong cơ thể của một thái giám, đó là một bi kịch đích thực.
Với một người đàn ông đã bị tước đi niềm vui và ý nghĩa cơ bản của cuộc sống, còn gì có thể quan trọng hơn?
Nói thật, nếu có thể xuyên qua và sống thêm một đời, ta vẫn rất vui.
Nhưng xuyên qua trở thành một thái giám , chuyện như thế sảy ra với ta cũng quá thảm đi .
Như một người đàn ông, làm sao cũng không giữ được con cháu của mình, khi mất đi niềm vui cơ bản nhất trong cuộc sống? Ý nghĩa của cuộc sống còn lại là gì?
"Tốt nhất là chết đi lần nữa, có thể Ta sẽ được xuyên qua một nơi khác chăng?" Tô Trần nghĩ như vậy, nhưng ngay lập tức đã bác bỏ ý nghĩ đó.
Ai cũng tiếc mạng sống của mình. Dù sao, không ai có thể chắc rằng ta có thể sống lại lần nữa.
Nhưng sống cả đời với một thân thể tàn tật, ta không chấp nhận được.
Trước đây, ta đã đọc những tiểu thuyết trên mạng, nhân vật chính trong đó đều có hệ thống hoặc kĩ năng đặc biệt. Nếu như ta cũng có thì dường như đứt lìa chân tay cũng có thể mọc lại...
Tô Trần lắng nghe và cố gắng suy nghĩ tới đây.
Anh ta thử lẩm nhẩm và cảm nhận những gì đang xảy ra trong lòng mình.
Tuy nhiên, không có bất kỳ phản ứng nào, điều này khiến anh ta cảm thấy tiếc nuối.
Ta nhận ra rằng tiểu thuyết có thể chỉ là cách để lừa dối người đọc. Tô Trần băn khoăn và tự hỏi làm thế nào để tiếp tục.
Liệu tôi có thật sự muốn sống một cuộc đời mà bản thân không xác định giới tính?
Trong khi Tô Trần đang suy nghĩ, một sự kiện đột ngột xảy ra.
Cơn đau đầu của Tô Trần càng ngày càng dữ dội, khiến anh ta cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Anh ta chỉ còn cảm thấy chóng mặt và có chút hoa mắt.
Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trong đầu anh ta, biến hóa thành một bức tranh vĩ đại và đẹp đẽ. Bầu trời sụp đổ, mặt đất nứt ra những hố sâu, núi đá nát vụn và sông lớn không còn nước.
Tất cả những sao rơi đều ngã xuống suy yếu, và không đếm xuể những linh hồn và thần phật chết đi. Tất cả vật chất trên thế giới đều tăng tốc một cách vô hạn trong một khoảng thời gian, chết đi, sống lại, và lặp lại như thế.
Trong tất cả những cảnh tượng này, chỉ có một đóa hoa sen màu xanh duy nhất, lắc lư rực rỡ giữa vô tận sông dài thời gian.
Một hạt sen lấp lánh đang hình thành, và xung quanh nó là những tia sáng không có trật tự lan tràn. Nó giống như một bức tranh sắp được vẽ hoàn chỉnh. Dù thời gian trôi qua bao lâu, nó vẫn giữ nguyên vẻ đẹp ban đầu.
“Ta có cảm giác như đã gặp bông hoa sen này trước đây...” Tô Trần bỗng cảm thấy ngạc nhiên.
Liền sau đó, hạt sen màu xanh bay ra khỏi bông hoa và phát triển thành nhiều tia sáng trong suốt giống như những rễ cây đâm vào tâm trí và hòa nhập với máu của anh ta.
“Vậy sao, cái này sẽ không hút máu của ta chứ?” Tô Trần lạnh mồ hôi khi nghĩ đến những cảnh tượng đáng sợ nhưng không có gì xảy ra như vậy.
Sau khi những sợi rễ của hoa sen thâm nhập vào tâm trí, không hề lấy đi bất cứ giọt máu nào của mình, thay vào đó là giải phóng một luồng Tiên Linh Chi Khí.
Tô Trần cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu tràn đầy một dòng năng lượng ấm áp, lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Trong nháy mắt, những tia nóng đang tập trung ở vùng bụng.
Anh ta rất ngạc nhiên khi phát hiện rằng những gì đã mất đã trở lại như cũ và còn lớn hơn trước nhiều lần!
"Tiên Linh Chi Khí, gãy xương cũng sẽ mọc lại!"