“Vào năm 4332 theo lịch Trung Thổ, khu vực Tây Nam bị đại hạn, bị hạn hán thế bao trùm và thiên tai liên tục kéo dài mấy năm. Thái tổ Dịch Thừa sử dụng kỹ năng tiên thuật để đánh bại Hạn Bạt(Quái vật gây hạn hán) và lập quốc Đại Sở với tên gọi là Thái Vũ...”
“Sau 13 năm trị vì, Dịch Tổ ngã xuống Thái tử Xương kế vị và thay đổi niên hiệu là Thịnh Khang cải cách để đưa đất nước vào thời kỳ thịnh vượng, ông tổng kết kinh nghiệm tu hành của Thái tổ trong cuốn 《Thái Sơ Võ Kinh》 và phổ biến cho cả quốc gia. Đại Sở trở thành nơi phát triển võ học hùng mạnh nhờ vào cuốn kinh này...”
"Trong sáu năm Thịnh Khang, Xương Đế bị mắc bệnh nặng và qua đời tại Chính Đức điện, Thái tử Ngao kế vị và cải tổ niên hiệu thành Kiến Nghiệp. Ngao Đế có lòng trượng nghĩa, củng cố quân đội, thành lập Long Vũ quân và lần lượt chinh phục các vùng đất xung quanh bảy quốc qia, góp phần đưa Đại Sở trở thành một cường quốc ở Tây Nam.
Sau hai mươi tám năm Kiến Nghiệp, Ngao Đế già yếu và nghiên cứu đan đạo để tìm kiếm phương thuốc trường sinh, bỏ bê triều chính. Ông đúc Tiên Đài Dao Trì, tốn rất nhiều người và tiền bạc, làm cho triều đình bối rối. Những người theo giáo phái Nho phản bội và lật đổ triều đình. Nhưng sau đó, họ bị Long Vũ quân đàn áp. Ngao Đế cảm thấy tức giận và đã tàn ác bắt giết những người Nho phản loạn, và lịch sử ghi nhận sự kiện này dưới tên gọi 【Đốt sách chôn người tài】.
......
Tô Trần không ngừng lật xem trong tay 《 Sở Sử 》, đối với quốc gia này lịch sử, cũng cuối cùng có một cách đại khái hiểu rõ.
Tổng thể tới nói, Sở quốc cũng coi như là lịch sử lâu đời .
Truyền thừa đến nay, Linh Đế kế vị, đã có sáu trăm năm.
Chỉ riêng một cái triều đại tới nói, sáu trăm năm vương triều, đã coi như là tương đối lâu dài .
Trong quá trình phát triển của Sở quốc, có nhiều nơi tương tự với lịch sử của Thế giới Hoa Hạ.
Tuy nhiên, khác biệt chính là thế giới này còn phổ biến võ đạo và truyền thuyết về tiên nhân.
Chẳng hạn như Thái tổ của Đại Sở vương triều, được cho là đã đạt được trong truyền thuyết tu tiên truyền thừa, lúc này mới sử dụng kiếm để giết Hạn Bạt, giải thoát vùng đất khỏi mối đe dọa, từ đó thành lập quốc gia.
Dù không chắc liệu những thành phần này có được phóng đại hay không, nhưng trong lịch sử, việc ghi lại những thông tin như thế này có thể chứng tỏ không có lửa thì sao có khói.
Vậy nên, chỉ những người có tài năng vượt trội như Ngao Đế mới có thể tìm kiếm được các phương pháp tu tiên, mặc dù cuối cùng không thể hoàn toàn thành công.
Có thể rằng, thế giới này có thật sự tồn tại những người tu tiên.
Tuy nhiên, họ thường sống ẩn dật và khó tiếp cận, vì vậy ít có người biết đến.
Tuy nhiên, những suy nghĩ này của Tô Trần, tạm thời không có quan tâm nhiều đến những chuyện khác.
Hiện tại, anh đã có thể khẳng định rằng, thế giới này có thể luyện võ tu hành.
"Chỉ có cuộc sống không chết già, nếu không có võ học và các kỹ năng tu hành, ta sẽ chỉ là một con kiến nhỏ bé trong xã hội. Ta muốn đạt được cuộc sống vĩnh cửu và không bị giới hạn bởi thời gian, ta cần phải trau dồi sức mạnh và bắt đầu tu luyện võ đạo."
Tô Trần suy nghĩ với chính mình.
Dù võ đạo cơ bản không đủ để sánh ngang với các kỹ năng tu hành, nhưng đây vẫn là bước đầu tiên để anh trở thành một võ sĩ mạnh mẽ.
Tuy nhiên, điều mà Tô Trần hiểu được là bản thân sở hữu trường sinh bất tử, đặc tính này có thể biến cơ thể bình thường thành thần kỳ sau hàng trăm năm tu luyện dù chỉ sử dụng võ công tầm thường. Nếu sử dụng được đặc tính này, thì đó cũng coi như là có được phương pháp bảo vệ bản thân. Nhưng vấn đề là, làm thế nào để sử dụng được nó lại là một điều khó khăn.
Dù hiện tại Tô Trần đang ở trong hoàng cung đại nội của Đại Sở, một đất nước giàu có và phát triển võ công, và việc tu luyện võ công không bị cấm đoán, nhưng với tình cảnh của mình, chẳng có tiền bạc, quyền thế hay quen biết gì cả, việc học võ công lại trở nên khó khăn.
Mặc dù trong Tàng Thư có rất nhiều tài liệu về võ học, nhưng đó là những tài liệu quá lâu và nhiều loại .
Tuy nhiên, không có phân loại võ học trong này.
Vì Đại Sở coi trọng võ học, nên hầu hết các võ công điển tịch đều được lưu giữ trong kho vũ khí và được bảo vệ bởi binh lính trung thành, người bình thường không thể tiếp cận được.
"Ta nghĩ sẽ có một quyển sách ngay ở đây..." Tô Trần bỗng nhiên nhớ đến cuốn sách "Thái Sơ Vũ Kinh" trong lịch sử.