• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành Thu trả lời: "Đúng vậy, triều đình cũng lo lắng về điều đó. Vì vậy, gần đây, các binh lính thành vệ đang tập trung ở khu vực Chính Dương Môn để ngăn chặn bất kỳ sự cố bất ngờ nào. Tuy nhiên, theo tin đồn, Bệ hạ Kim Khẩu Ngọc Ngôn(miệng vàng lời ngọc) đã đồng ý với kế hoạch này, vì vậy triều đình cũng không thể từ chối..."

"Bệ hạ đã đồng ý!"

Tô Trần nghe như vậy, anh ta nhăn mày lo lắng. Có vẻ như có âm mưu đang xảy ra.

Một vị Đế vương cao quý như Minh Hoàng đế và những kẻ giang hồ thường hay gây chuyện liệu có thể có bất kỳ mối liên hệ gì với nhau hay không?, làm sao có thể đồng ý yêu cầu của hai kiếm khách giang hồ và chấp nhận họ đến đánh nhau trước cửa nhà mình?

Không nói đến vấn đề liên quan đến an toàn của Hoàng gia, mà còn cảm thấy đây là một mối đe dọa ngầm đối với anh ta.

Liệu có phải có những người cố ý muốn làm điều gì đó bằng cách sử dụng việc này để làm cái cớ để làm âm mưu gì đó?

“Dường như vị Minh Hoàng đế của chúng ta không thể nhịn được nữa, nhưng ta không biết anh ấy đã chuẩn bị những kế hoạch gì và liệu Công chúa đã sẵn sàng đối phó với chúng hay chưa..."

Tô Trần đang suy nghĩ.

Anh ta có vẻ đã dự đoán được rằng đêm quyết đấu tại hoàng thành sẽ gây ra một đợt bất ổn mới.

"Vừa mới trải qua mấy năm yên bình, hy vọng lần này đợt bất ổn không lan rộng đến gần chỗ của ta."

Tô Trần lắc đầu.

Anh ta lập tức tập trung lại và nhìn vào trong sân Hành Thu, bắt đầu suy nghĩ về cách giải quyết tình huống này.

“Cô bé này dù không có thực lực quá cao, nhưng rất giỏi về kỹ năng khinh công. Nếu ta thật sự tấn công nàng, thật sự không có bảo đảm sẽ giết được. Trong trường hợp đó, ta sẽ để lộ thân phận và sức mạnh thật của mình, nàng sẽ chạy trốn và để lại tai hoạ cho ta. Hơn nữa, ta không cần phải giết nàng ta.”

“Không bằng giữ vững thân phận của một cao nhân ẩn cư, để nàng trở về và thông báo cho những người trong Đại Nhật Thần Giáo khác, điều này cũng có thể có tác dụng kinh sợ, và sau đó họ sẽ không gửi ai đến quấy rầy ta nữa.”

Sau khi suy nghĩ một chút, Tô Trần nói một cách nghiêm trọng: " Ta nể tình nha đầu nhà ngươi, thật sự là người thành thật và trung thực thì ta có thể khoan dung và tha thứ cho ngươi. Tuy nhiên, khi đã đến đây, ngươi cũng nên để lại một số vật phẩm để làm bài học cho những người khác. Nếu không, trong tương lai ai cũng sẽ dám đến Quỳ Uyển và gây rối, và ta sẽ không còn yên tĩnh được nữa."

Để lại một cái gì đó để xem như là một bài học?

Ôi, có phải anh ta muốn ta để lại một tay hoặc một cái chân hay không?

Hành Thu nghe Tô Trần nói như vậy, hoảng sợ và không dám phản kháng. Sau đó, nàng nghĩ nghĩ và lấy ra một quyển bí tịch màu lam nhạt từ trong ngực mình, cùng hai tay dâng lên và nói: “Cảm ơn tiền bối đã khoan dung, nhưng tiểu bối thực lực thấp, không có gì để đem ra làm quà. Cuốn sách 《 Truy Vân Bộ 》 này là tuyệt học võ công gia truyền của gia đình ta, mặc dù không phải là võ công đỉnh cao, nhưng cũng khá đặc sắc. Ta xin tặng cho tiền bối như một lời xin lỗi...”

May quá, vẫn còn rất hiểu biết.

Giúp bản thân mình tiết kiệm được thời gian và công sức giải thích.

Trong bóng tối, Tô Trần vừa thỏa mãn vừa gật đầu. Tuy nhiên, bề ngoài, anh ta chỉ ừ một tiếng không mặn không nhạt và nói: "Được rồi, nếu lưu lại bí tịch, thì có thể rời đi. Nhưng hãy nhớ, ta không chào đón những người ngoài, và những thứ gọi là thánh vật của Thần Giáo không có ở đây. Nếu đệ tử của Đại Nhật Thần Giáo sau này còn bước vào viện, đừng trách ta không khách khí, có thể ta sẽ đi đến Lĩnh Nam một lần!"

Hành Thu nghe như vậy, quơ tay và lắc đầu mà nói không dám.

Thực ra, không có gì đùa cợt cả. Hiện tại, Đại Nhật Thần Giáo đang trên bờ vực tuyệt vong, trong môn phái cũng chỉ có hai vị trưởng lão ở trình độ Luyện Tủy trung kỳ, là thực lực mạnh nhất.

Nếu gây sự với một người cường giả như vậy đến thăm Đại Nhật Thần Giáo thì thật sự sẽ dẫn đến việc môn phái này bị diệt vong.

"Đi thôi!" - Tô Trần lặng lẽ nói và đưa chân khí vào hỏa phù.

Một tia lửa bất ngờ xuất hiện trong sân, khiến cho một số cây Quỳ Hoa bên cạnh bị thiêu cháy thành tro. Điều này cũng cố ý cho thấy sức mạnh của người tạo ra nó. Sau khi không còn những cọng hoa kéo dài thời gian cho độc dược, Hành Thu đã tỉnh lại rất nhanh.

Nhìn xung quanh những ngọn lửa đang bùng cháy quanh mình, Hành Thu cảm thấy rất kinh ngạc như khi gặp thần tiên vậy.

Chỉ tiện tay , kích hoạt nội lực để tạo ra ngọn lửa, chân khí ngưng thật. Với trình độ này, đối thủ chắc chắn là một vị cường giả Tiên Thiên cảnh thực thụ.

Ở thời điểm này, Hành Thu đang rất lo lắng và không dám nghĩ nhiều hay nhìn bậy nhìn bạ. mà hướng xung quanh gửi lời cảm ơn, sau đó cúi đầu và nhanh chóng rời đi về phía bên ngoài cung thành.

Tô Trần đang cẩn thận quan sát Hành Thu từ trong bóng tối. Sau khi xác nhận đối phương đã rời đi, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta sắp xếp lại cơ quan và mọi thứ xung quanh, sau đó thì đi tới nhặt lên quyển bí tịch về khinh công, trước khi trở về phòng của mình, một cách yên lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK