Ván giường dưới chân nhẹ nhàng di chuyển và xoay tròn, cả người anh ta đã rơi xuống dưới giường, nhưng trên giường thì chỉ còn chăn mền bao phủ một bộ người giả.
Nếu như đối phương có ý định tấn công, họ cũng không thể gây tổn thương cho Tô Trần ngay từ đầu.
“Người kia đã vào được rồi.”
Tô Trần nín thở, ẩn mình dưới gầm giường, nắm chặt chủy thủ và sẵn sàng để phản công bất cứ lúc nào.
Cửa phòng bất ngờ mở ra, một bóng người gầy yếu đột nhiên xuất hiện. Gã ta liếc nhìn đầu giường và xác định Tô Trần đã ngủ say. Gã ta tiến vào phòng và bắt đầu tìm kiếm một thứ gì đó.
Tô Trần cảm thấy gã chắc chắn không phải là kẻ ngu ngốc, bởi vì gã tìm kiếm rất tỉ mỉ và không để lại dấu vết. Tô Trần quyết định chờ đợi thời điểm thích hợp để tấn công gã.
Tuy nhiên, cuối cùng gã không thể tìm được cái gì.
"Chắc là nó ở trên người ta chăng?"
Bóng đen nhăn mặt, lặng lẽ sờ soạng bên cạnh, nhưng ngay khi tay gã vừa chạm đến, lại nghe thấy tiếng lách cách.
Đó là một kẹp bắt thú đó được giấu trong bộ quần áo của người bù nhìn.
Bị đau người áo đen kinh hãi, vội vàng rút tay phải đầy máu ra ngoài, cùng lúc đó, đôi chân bị đâm bởi chủy thủ sắc bén đã xuyên qua mắt cá chân.
“Quá tức giận!”
Gã kêu lên một tiếng rống to, giẫm mạnh cái chân còn lại xuống đất, lùi về phía sau một cách nhanh chóng.
Hành động của gã rõ ràng cho thấy gã có kỹ năng võ công.
Tuy nhiên, lúc này với sự thương tổn liên tục, gã không dám dừng lại, xoay người để chạy ra ngoài.
“Đến rồi thì cũng không thoát được đâu, hả?”
Tô Trần cười lạnh một tiếng.
anh giật dây gai dưới gầm giường, dẫn đến xà nhà cơ quan bắn ra mấy tên gỗ với mục đích phỏng toả ở cánh cửa.
Đồng thời, anh giẫm mạnh xuống đất, bật lên như một mũi tên từ gầm giường, đâm liên tục bằng dao găm và đánh tay trái vào trán đối phương.
Bóng đen kia bị anh tấn công liên tục, không thể cầm cự được nữa và phải lùi về phía sau.
Lực lượng mạnh mẽ khiến cho trái tim của gã rung động và trong mắt gã bộc lộ ra vẻ tàn nhẫn.
"Đáng giận! Ta không muốn giết anh nhưng anh tự tìm cái chết, đừng trách ta không khách khí!"
Trong khi nói chuyện, bóng đen đột nhiên phun ra một cỗ mùi máu tanh, như đang đốt cháy cả nội tạng, ống tay của gã hung bay, bàn tay vung lên tấn công.
Có một đám máu phun trên bàn tay, bao phủ bởi một sự khát máu nồng nặc, giống như một que hàn đang nóng đỏ, và bóp chặt tay đưa tới.
Tô Trần dao găm trong tay bị đập bay ra bên ngoài vang lên một tiếng đinh.
Bàn tay của đối phương vung lên giống như một cây dao sắc bén, cắt qua không khí và đâm thẳng vào tường, để lại một vết rõ ràng.
“Đây là chuyên môn dùng sát phạt võ kỹ......”
Tô Trần cảm thấy kinh ngạc trước môn võ kỹ hung hãn và tàn ác của đối thủ mặc dù gã hhông có tu vi cao, nhưng sức chiến đấu vẫn rất đáng gờm , cho dù vừa bị thương nhưng cũng rất thận trọng mới được.
Để đảm bảo an toàn, anh lập tức lùi về phía sau.
Người trong áo đen lóe lên vẻ nghi hoặc trong mắt, và sau đó, anh ta cảm thấy cơ thể như nhũn ra, vết thương trên chân bắt đầu tê dại và ngứa.
"Dao găm có độc? ngươi thật hèn!" người áo đen nổi giận chửi.
Anh ta quay đầu và muốn chạy ra khỏi đó. Nhưng lúc này, Tô Trần phóng tới, dũng cảm đối đầu với kẻ địch, chỉ ngăn cản anh ta rời đi và kéo dài thời gian, chờ đợi tác dụng của độc.
Người áo đen trông yếu đi nhanh chóng và động tác của gã cũng chậm lại.
Sau khi xác định không có mối đe dọa, Tô Trần tiến lại gần.
Gã triển khai Thiên Cương Đồng Tử Công, sử dụng thể nội Nguyên Dương để điều khiển khí, tập trung trên nắm tay, phát ra một tia sáng nhỏ nhẹ, tạo ra một vệt tia sáng tinh tế và chính xác, đánh thẳng vào kẻ thù.
Một âm thanh rền vang!
Sức mạnh lớn dồn ra và đập xuống, khiến cho kẻ thù kêu lên trong đau đớn.
Người áo đen lập tức kêu thảm, cánh tay của gã đã bị quyền đánh này làm gãy.
Phanh phanh phanh ——
Tô Trần liên tục tung ra mấy quyền liên tiếp đánh vào ngực đối thủ, lợi dụng tình trạng bệnh của gã để làm cho gã càng thêm suy yếu.
Sau khi đánh người kia đổ máu ngất xuống đất mà không có bất kỳ sự phản kháng nào, Tô Trần mới dừng lại.
Sau khi nhặt lên chủy thủ, anh giữ nó trên cổ đối phương và mở khăn che mặt.
"Hoá ra là anh...".