Đã ba mươi mốt năm kể từ khi Hồng Quang lên ngôi.
Sau khi Sở Linh Đế bị lật đổ, ông đã hưởng thọ tuổi 59. Vào ngày đó, cả thiên hạ đều trong cùng một nỗi buồn, tiếng khóc trong cung đình không ngớt, cờ trắng tung bay khắp nơi.
Trong gió tuyết ở Hoàng thành, mọi thứ đều trở thành màu trắng tinh khiết, không có một chút màu sắc khác.
Mùa đông này, với cái chết của hoàng đế, cảm nhận được sự giá rét, như lạnh thêm vài phần.
"Tất nhiên, ai sống ai chết điều đã có cái số, cái chết là không thể tránh khỏi. Ngay cả Hoàng đế cao cao tại thượng cũng không thể thoát khỏi sự thật đó ..." Tô Trần lặng lẽ lắc đầu.
Ta đã vào cung cũng được một khoảng thời gian rồi ha, nhưng chưa từng gặp được vị Hoàng đế này,nên cũng không biết ông ta ra sao. Vì vậy khi Hoàng đế qua đời, ta không cảm thấy quá xúc động. Thậm chí trong tâm hồn còn có một cảm giác mơ hồ vui mừng.
Đúng là, dù Hoàng đến tuổi thì có làm gì cũng sẽ chết, không có ai tránh được cái chết. Những điều vinh hoa phú quý, quyền lực giàu sang, sự thành đạt trong cuộc đời này, sẽ trở nên vô nghĩa sau khi ta chết đi.
Với ta, còn sống sót trên thế giới này, chỉ cần không tìm kiếm cái chết thì không cần lo lắng về sự già đi. Thế giới này với anh ta, mãi mãi cũng là tương lai đầy hy vọng.
Tuy nhiên,…
sau khi Hoàng đế qua đời, hoàng quyền lại bắt đầu thay đổi.
Trong vài ngày qua, không khí trong cung trở nên căng thẳng và không ổn định.
...
“Công công, vừa có người đưa đến cho ta mấy bộ trang phục tang lễ......”
Tô Trần tới cửa phòng của Lý Công Công và nhẹ nhàng gõ vào.
Nhưng không có phản hồi.
Cảm giác không tốt lắm.
Trời lạnh đến thế, Lý Công Công chắc không ra khỏi phòng để đi đâu khác được.
Có lẽ, có chuyện gì đó xảy ra......
Đang suy nghĩ như vậy, bỗng một tiếng chim sắc bén vang lên. Tô Trần ngước lên và thấy một con chim Hải Đông Thanh, với bộ lông trắng tuyết phủ trên đầu, đang vỗ cánh và đôi mắt Hoàng Bảo Thạch của nó nhìn thẳng vào ta với con mắt sáng rực.
"Mi lại tới đây sao?" Tô Trần nở nụ cười.
Không hiểu vì lý do gì, mỗi khi nhìn thấy Hải Đông Thanh, Tô Trần lại cảm thấy vui vẻ và thú vị. Có lẽ bởi vì nó được tự do bay lượn trên bầu trời, điều mà Tô Trần luôn ước mơ.
Một ngày nào đó, ta sẽ tự do tung bay và khám phá những vùng đất xa xôi ở thế giới này.
"Trong kho hàng hạt hướng dương đều sắp bị ngươi ăn sạch, vì vậy hãy tiết kiệm chút đi. Đợi đến mùa xuân, ta sẽ trồng thêm nhiều loại hạt trong vườn của mình ", Tô Trần nói và lấy hai bụm hạt hướng dương rồi tung chúng lên mặt tuyết.
Hải Đông Thanh vội đạp nước cánh bay xuống và vui sướng đón nhận những trái hạt hướng dương, để lại những dấu vết rõ ràng trên mặt tuyết.
Lúc này...
Tô Trần nghe thấy một tiếng vang phát ra từ phía bên kia của Tàng Thư lâu.
Cánh cửa to lớn mở chậm rãi.
Gió lạnh xen lẫn bông tuyết rơi ngược vào, bay nhảy giữa không trung. Một hình ảnh thướt tha bước ra, đó là công chúa điện hạ sống ở tầng hai của cung điện.
Hôm nay, nàng mặc hoàn toàn khác với ngày xưa. Nàng đội mũ phượng, khoác áo hà, đeo kim ngọc và châu quang chiếu rọi. Trang phục của nàng rực rỡ trong màu trắng tuyết, tạo ra một vẻ đẹp rực rỡ. Nàng đi ra khỏi cánh cửa sau hơn 10 năm không ra khỏi cung điện. Nàng nhìn lên cao và quay đầu nhìn qua Hoàng thành. Thân hình nàng thêm phần quý phái và uy nghiêm, để cho người ta không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Lý Công Công đứng phía sau trưởng công chúa và bước ra khỏi Tàng Thư lâu, nhưng lại dừng lại ở giữa bậc thang.
"Ông thực sự muốn ở lại?" Trưởng công chúa hỏi.
Lý Công Công cười nhẹ và trả lời: "Lão nô bị bệnh sắp chết, không còn nhiều ngày để sống. Không có khả năng giúp được điện hạ cái gì cả. Tốt hơn là ở đây, ở cuối đời, có thể có một cái kết thúc yên bình......"
Khi nghe điều này, trưởng công chúa cảm thấy hơi đau lòng.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Trưởng công chúa gật đầu ngầm cho phép Lý Công Công thỉnh cầu. Cô xoay người và thấy Tô Trần và Hải Đông Thanh đang đứng cạnh nhau ở trong đống tuyết, sau đó nói: "Anh gọi là Tô Trần phải không? Hiện tại, ở Đại Sở, số lượng người đọc sách đã không còn nhiều, và bên cạnh ta thiếu một thư đồng. Anh có muốn đi theo ta không?"
Trong suốt ba năm qua, trưởng công chúa đã luôn quan sát Tô Trần và đánh giá anh ta là người có chăm chỉ học hành, thông minh vững vàng và luôn bình tĩnh. Sự xuất hiện của Tô Trần làm cho Hải Đông Thanh thân thiết với anh ta hơn, trưởng công chúa cảm thấy thật sự thưởng thức.
Hôm nay nàng rời đi Quỳ Uyển, chính là rồng rời khỏi vực thẳm, cho thấy nàng đang có ý định giúp đỡ.
Tô Trần nhìn cách đi của nàng và đoán được một phần tình hình.
Sự thay đổi quyền lực đang diễn ra, sau khi Hoàng Đế qua đời. Trưởng công chúa được cho là nữ hoàng tài ba, không từng bị lay động khi bản thân mình là một người phụ nữ và năm đó cũng vì thế mà bị buộc tội.
Những ngày này, Hải Đông Thanh liên tục đến đưa tin.