Tiếng chửi rủa phía xa kèm âm thanh xì xì do các phi hành khí (phương tiện bay) phát ra càng lúc càng đến gần, phi hành khí chính quy tuyệt đối không có âm xì xì gần như chói tai đó. Trong khu số năm, chỉ cần tiếng ồn máy móc vượt quá 600 héc, sẽ tính là phạm tội. Nhưng nơi này là khu ổ chuột, khu ổ chuột còn không bằng cống thoát nước khu số ba, đừng nói tới phi hành khí chính quy, dù chỉ có một phi hành khí được sửa đổi vô số lần, tả tơi đến độ phảng phất như sắp sửa rã nát, đấy cũng là tượng trưng cho sức mạnh —— bất luận phi hành khí kia có phải là được lục ra từ đống rác rồi lắp ghép lại, hoặc dùng thủ đoạn khác có được hay không, chỉ cần bản thân có thể giữ được nó, điều đó giải thích cho tất cả.
Nếu có thể lựa chọn, mập tuyệt đối không muốn chọc tới đám người này, nhưng hắn thật sự quá đói bụng —— hình thể hắn đã nói rõ: hắn phải cần đồ ăn gấp đôi người khác. Lần ăn gần nhất là ở hai tinh chuyển trước đó (một tinh chuyển là hai mươi ngày), hắn thậm chí còn muốn thê thảm hơn dân chạy nạn ở thế kỷ 21. Khi đó, người ta tốt xấu gì cũng còn rễ cây để ăn, nhưng hiện tại là vũ trụ năm 734, mấy thứ thực vật kia chỉ có thể được trưng bày ở khu cao cấp trong thành phố, mập xuất thân từ khu ổ chuột, tới lá cây thật sự cũng chưa từng nhìn thấy. Đói đến mức hai mắt tối đen, mập có mấy lần suýt cắn tay mình nuốt xuống —— hắn đã vô số lần suy nghĩ, tại sao thịt trên người hắn không ở trong dạ dày, mà lại bám trên khung xương.
Tiếng xì xì của phi hành khí lẩn quẩn quanh đó mấy vòng. Tên đầu lĩnh đeo miếng bịt mắt một bên, như một con sói hung ác đảo mắt tìm bóng mập. Trên thực tế, thực phẩm nén bị mập lấy đi cũng không nhiều, chỉ cần thủ hạ gã bớt đến phố đèn đỏ một lần là có thể mua về được. Nhưng đây là một kiểu gây hấn, tên đầu lĩnh nghĩ, nếu bang phái khác biết bang Huyết Lang gã bị trộm đồ ăn mà không tìm về được, gã căn bản không có mặt mũi ngồi ở ghế trên. Muốn làm chủ một phương ở khu ổ chuột số bảy này, mặt mũi là thứ rất quan trọng, nhưng càng quan trọng hơn chính là phải ác, nếu không, căn bản không trấn áp được đám người đã bị khu ổ chuột mai táng giới hạn đạo đức kia.
Ánh mắt tên đầu lĩnh mấy lần quét lên một đống cặn hạt Lek, cuối cùng chỉ có thể tối mặt tùy tiện đuổi theo một hướng, gã biết, gã đã mất dấu thằng mập chết tiệt.
Đám Huyết Lang rời đi đã lâu, sau nhiều lần xác định chúng sẽ không quay lại, mập nhảy ra từ đống cặn hạt Lek, điên cuồng chạy qua một bên nôn mửa. Cặn hạt Lek là sản phẩm phụ của một chất hóa học hạch nhân, chứa phóng xạ có hại cho con người, có thể tự động phân rã, nhưng phải để trần trong không khí dưới ánh nắng, không được chôn vào đất, nếu không sẽ làm ô nhiễm đất. Bởi vậy, ở khu ổ chuột tiền thân là bãi phế thải này, có thể thường xuyên nhìn thấy thứ đó. Nguyên nhân lớn nhất khiến người ta không dám tới gần cặn hạt Lek không phải vì tính phóng xạ của nó, mà là do nó tanh tưởi, mùi thối của nó chẳng những có thể phá hủy khứu giác, còn có thể xông mù mắt con người.
Mười ngày toàn uống nước, ngoại trừ dịch mật, mập cũng không nôn ra được gì. Dù như vậy, vóc dáng lẫn bao tử hắn vẫn cứ to lớn đáng chết. Mập xốc lại tinh thần, bất chấp mùi tanh tưởi trên người, thậm chí còn nhắm mắt lại, hắn cứ như vậy bắt lấy gói thực phẩm nén trong ngực, xé ra lập tức cắn, nhai nuốt như hổ đói.
Dạ dày rốt cuộc không còn quặn đau, mập tựa như mất sức, ngửa mặt nằm trên mặt đất, thân thể to béo tầng tầng nện xuống đất, hất lên một mảnh bụi bặm. Mập chỉ ngơ ngác nhìn bầu trời, một bàn tay vẫn còn cầm bao bì thực phẩm nén không phân hủy. Bầu trời là một mảnh lam nhạt, dù ở bất cứ nơi nào trên sao Norton này, đều có thể dùng chung một vòm trời trong vắt kia. Bầu trời là đồng nhất, mà con người lại đem mình phân thành năm sáu bảy loại. Sao Norton là một đô thị vệ tinh giải trí cao cấp, bao gồm các công trình giải trí như sòng bạc, quán bar, sàn đấu ngầm các loại, dục vọng không đình chỉ của con người được phóng đại vô hạn ở đây. Norton 68% là đại dương, chỉ có một mảnh lục địa, từ tây sang đông được chia thành bảy khu, kiểu cách đối đãi tỷ lệ nghịch với số thứ tự của khu, khu số bảy được xem là nơi tập trung xử lý phế thải, tên thường gọi là khu ổ chuột.
Người ở khu ổ chuột còn không bằng con chuột ở khu số năm, đây là mọi người nhận định.
Khu cao cấp Norton cũng không muốn để ý tới những kẻ nơi này, khu số bảy ở vào tình trạng thả nổi. Một người vào lúc nào đó mất tích ở nơi nào đó trong khu ổ chuột là chuyện quái mà không lạ. Bạo lực, máu me, bóng tối lại càng tràn ngập ở mỗi góc khu số bảy, công trình chính phủ duy nhất có thể xem như ăn nên làm ra ở đây, chính là cái xưởng xử lý rác thải kia, được người nơi này trực tiếp gọi là chỗ chôn thây.
Đó có lẽ thật sự là nơi cuối cùng mình sẽ đến. Mập nghĩ, điều duy nhất hắn có thể cầu nguyện chính là: xác chết của hắn đừng bị mấy kẻ ở xưởng xử lý đó đây xắt một miếng, kia chặt một cục, sau đó chuyển đến chợ đen sát bên làm thành thực phẩm đen bán sỉ. Khu ổ chuột không mua nổi đồ ăn chính quy của mấy khu trước —— đối phương vừa nghe là bán cho khu số bảy, liền nâng giá lên mấy lần —— nên họ chỉ có thể bán sức lực hoặc một vài thứ khác để đổi lấy một chút đồ ăn sắp quá hạn, hoặc đi chợ đen mua thực phẩm đen.
Vừa nghĩ đến chuyện thực phẩm nén mình mới ăn có lẽ bị trộn lẫn vật chất bất minh nào đó, mập méo mặt một cái. Hắn văng tục đứng dậy, chuẩn bị đi kiếm chút phục sức đeo trên người. Đồ ăn trộm được có thể chống đỡ tới bao lâu, mập quyết định thả lỏng bấy lâu, đến lúc thiếu đồ ăn, lại đi nghĩ cách, dù sao cuộc sống chính là chai sạn mà trôi qua như vậy.
Người trên đường đều dùng ánh mắt ghét bỏ tránh qua một bên, tựa như mập có bệnh truyền nhiễm gì đó. Mập phớt lờ ngâm nga, hai bên liên tiếp truyền đến một vài tiếng thì thầm nói nhỏ.
“Norton sao còn chưa cấm thứ cặn bã đó ra vào khu số năm, nhìn thấy thôi cũng không còn tâm tình đi dạo.”
“Mùi gì vậy này, Colin nhìn kiểu gì mà không thấy một cục rác to như vậy!” (Colin: một loại máy chức năng có tác dụng vệ sinh đường phố, có thể nhanh chóng xử lý rác rưởi và làm sạch không khí…)
Má mày!
Mập cười dung tục với hai cô gái ăn mặc sạch đẹp cách đó không xa, còn vươn lưỡi thô tục liếm miệng ngay trước mặt các nàng, muốn *** ô bao nhiêu cũng có, hai cô gái kia kêu sợ hãi chạy đi.
Phụt! Làm với bố đây, bố còn không làm chết cưng sao!
Mập tưởng tượng, hắn cũng chỉ có thể tưởng tượng. Dù muốn đến phố đèn đỏ khu số bảy vui vẻ, hắn trước hết cũng phải thắt lưng buộc bụng qua được một tinh chuyển.
Chờ bố có tiền, bố phải xây hậu cung lớn nhất thế giới, mấy chục năm cũng không ngủ trùng một người.
Mập cũng không ngờ sau này lại thật sự thực hiện được, đây đã trở thành cơn ác mộng của hắn.