Ký ức cuối cùng là nụ cười giống y như nhau của cặp song sinh kia.
«Nhân danh Cha, ta là Greed!» Greed cứ cười thuần khiết và tự nhiên như vậy. «Không ai tới cứu ngài, ta sẽ tới cứu ngài! Không ai thương xót ngài, ta sẽ thương xót ngài! Không ai buông tha ngài, ta sẽ giúp ngài thoát khỏi bọn họ! Không ai cho ngài tự do, ta sẽ mang tự do đến với ngài —— Đó là lý do ta được sinh ra.»
«Phụ thượng, Greed đến đây, đến để thỏa mãn khát vọng ban sơ của phụ thượng.»
Đó là chuyện đã qua lâu đến cỡ nào rồi? Ký ức mà hắn tưởng đã bắt đầu mờ phai, lúc cặp song sinh nói ra câu đó, hồi ức bị vô thức bỏ đi lại hiện rõ ra trước mặt. Khi đó hắn vẫn là một con ngựa đực đáng thương bị nuôi nhốt, dần hướng tới hủy hoại và điên cuồng trong nỗi sợ hãi giết chết đối tượng và các con bị giải phẫu. Hắn hết lần này đến lần khác tự hỏi trong bóng tối: Tại sao lại là hắn? Tại sao không buông tha cho hắn? Biết rõ là vô nghĩa, lại hết lần này đến lần khác đáng xấu hổ mơ ước dưới đáy lòng: Nếu có ai đó tới cứu hắn thì tốt biết bao nhiêu, nếu ông trời rốt cuộc thương xót mà không giày vò hắn nữa thì tốt biết bao nhiêu, nếu có thể thoát khỏi Emerson, thoát khỏi bọn họ thì tốt biết bao nhiêu, nếu… hắn có thể tự do… thì tốt biết bao nhiêu… Con người có thể vô sỉ tới chừng nào, lúc ở khu số bảy ước ao ấm no giàu có, lúc đã ấm no giàu có lại bắt đầu không biết chừng mực mà khao khát tự do.
Nei Bog che mắt lại bắt đầu cười.
Sau đó, lúc kẻ đó được tự do phóng thích, lại bắt đầu ước ao trốn tránh trách nhiệm của mình, sau khi rời khỏi trách nhiệm bản thân, lại bắt đầu ao ước…
Đây là một câu chuyện cười hắc ám, Nei Bog nghĩ.
Người nam đi tới bên cửa, cửa tự động im ắng kéo ra hai bên, không biết là Lanna lúc rời khỏi quá mức xúc động mà quên khóa cửa, hay vốn không tính nhốt hắn lại, Nei Bog không chút áp lực đi ra phía ngoài. Ngoài cửa là một không gian rộng lớn, vô số lối đi dẫn ra bốn phía giăng giăng như mạng nhện, những căn phòng xếp chi chít trên vách như tổ ong, trần nhà trên đỉnh đầu trải ra tinh tú bên ngoài.
Hắn ngơ ngẩn thất thần nhìn chăm chăm mảnh sao trời kia, bất tri bất giác bước ra một bước, cảm giác không trọng lượng tràn ngập trong người, Nei Bog theo bản năng bắt lấy tay vịn di động bên cạnh, mới gian nan ổn định được thân thể.
Hắn đã rời khỏi sao Norton sao…?
Lần đầu tiên trong đời rời khỏi Norton, lại dưới tình trạng bị bắt cóc thế này. Nei Bog cười hề hề mấy tiếng, đối với mập khu số bảy mà nói, trong con mắt vĩnh viễn chỉ có thể in ra phong cảnh ba khu dưới.
Tay vịn di động lặng lẽ mang Nei Bog tiến về một hướng nào đó, ánh mắt trôi nổi của Nei Bog bỗng dưng dừng lại, hắn trông thấy con mình.
Thiếu niên tóc lam ngồi trên một vật trang trí hình nấm cao cao, lông mày xinh xắn hơi nhíu lại, mắt phải không bị miếng bịt mắt che khuất mông lung nhìn bốn phía, bộ dạng ngơ ngác đáng yêu không biết phải làm sao. Lúc Nei Bog thấy y, thiếu niên cũng trông thấy Nei Bog, con ngươi màu tím nháy mắt sáng lên.
“Phụ thượng!”
Greed nhảy xuống từ trên nấm trang trí, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, sau đó dè dặt níu góc áo Nei Bog, không chút che giấu thể hiện sự hài lòng và ỷ lại của mình.
“Ngươi… Nửa kia của ngươi đâu?” Nei Bog ngừng một chút, mới sắp xếp được ngôn từ mà hỏi.
“Ta lạc đường!” Vẻ mặt Greed mờ mịt mà bối rối. “Turtle lạc mất Dove, Dove lạc mất Turtle!”
“……” Nei Bog cũng có chút mờ mịt, hình như khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Dove lúc trước, đứa trẻ đó cũng lạc đường mà cường thế bế người ta đi làm SGPS di động. Nhưng đối với Greed mà nói, Turtle và Dove giống như não trái và não phải, phải mù đường tới mức nào mới có thể để não trái và não phải lạc mất nhau đây…
“Phụ thượng!” Nei Bog cúi đầu, thiếu niên đang cong mắt cười với hắn. “Mẫu thượng tức giận, rất tức giận, rất tức giận.”
“Là ta làm, ngươi có thể trách ta!”
Thiếu niên tóc lam hơi mở to mắt, có vẻ có chút kinh ngạc và mờ mịt.
“Không, Turtle cũng không có trách phụ thượng!” Greed lại mỉm cười, nụ cười kia thuần khiết không chứa chút tạp chất. “Phụ thượng muốn làm gì mẫu thượng, Turtle sẽ không ngăn cản, cũng sẽ không phản đối. Dù là, phụ thượng giết mẫu thượng, cũng có thể được.”
Thiếu niên xinh xắn liền mỉm cười như vậy, giọng nói nhẹ nhàng. “Đương nhiên, ngược lại cũng như vậy.”
“Turtle sẽ không vì mẫu thượng mà thương tổn phụ thượng, cũng sẽ không vì phụ thượng mà thương tổn mẫu thượng, cũng sẽ không để những kẻ khác thương tổn hai người.” Nei Bog thấy cái bóng đen nhánh của mình trong ánh mắt màu tím trong veo của Greed. “Phụ thượng, mẫu thượng hiện tại chọn một con đường cuối cùng sẽ dẫn tới diệt vong!”
Trong kế hoạch phụ thể, mẫu thể là chất dinh dưỡng, chỉ có thể là chất dinh dưỡng, chỉ có thần mới biết, Lanna còn có thể sinh ra cặp song sinh có xác suất một trên mười triệu kia không.
“… Ngươi không nói với cô ta?”
Giọng nói Greed rất trong trẻo, mang một loại ngọt ngào, nhưng tàn khốc bao hàm trong đó khiến người ta không rét mà run, mắt thiếu niên cong cong như trăng non cười hé miệng.“Phụ thượng, Turtle vừa rồi nói: Có thể thương tổn mẫu thượng, chỉ có thể là phụ thượng, hoặc chính bản thân mẫu thượng!”
Đây là cái chết mà Lanna đã chọn, là khao khát của Lanna, mà con của nàng sẽ không ngăn cản.
“Phụ thượng không vui!” Greed nghiêm túc nhìn mặt Nei Bog, lấy tay ấn miếng bịt mắt của mình. “Vậy để Turtle kể chuyện cho ngài vui lên chút nhé!”
Lúc Nei Bog còn chưa kịp lên tiếng, thiếu niên đã bắt đầu mỉm cười nói tiếp. “Ngày trước có một cô gái, phụ thượng của nàng là gia chủ một gia tộc, mẫu thượng lại là một cô hầu gái không đáng để nhìn, nàng từ nhỏ chính là đối tượng để các anh chị em ức hiếp. Sau khi lớn lên, gia chủ tặng nàng cho kẻ khác, lúc trở về, nàng mang theo một đứa con. Nàng rất hận, hận đám anh chị em từng ức hiếp nàng, hận gia chủ đã đưa nàng tặng cho kẻ khác, hận cả đứa con mà nàng vốn không nên có, nhưng nàng không làm gì được cả, cho nên chỉ có thể lấy con của nàng ra mà trút giận. Sau đó, cô gái bắt đầu cầu nguyện, nàng muốn được ăn no mặc ấm, thần thực hiện ước nguyện của nàng, người hầu chết đi. Nàng muốn có của cải và sắc đẹp, thần thực hiện ước nguyện của nàng, anh chị em chết đi. Nàng muốn có địa vị người người tôn kính, thần thực hiện ước nguyện của nàng, gia chủ chết đi. Sau đó nàng lên làm gia chủ, lúc nàng giành được cái danh xưng “Lanna” mà chỉ có gia chủ mới được gọi, thần hỏi nàng rằng: Người còn muốn có thêm gì nữa? Nàng nghĩ, sắc đẹp có, của cải có, địa vị có, vậy muốn cả thế giới luôn đi ——”
Greed cười rất hài lòng, y nâng tay Nei Bog lên, dùng mặt cọ nhẹ. “Phụ thượng, mẫu thượng muốn cả thế giới, ngài thì muốn cái gì?”
“Chờ mẫu thượng chết đi, Turtle tặng cả thế giới này cho ngài được chứ?” Nụ cười thiếu niên vẫn trong trắng ngây ngô, như một đứa trẻ không ý thức được sự tàn khốc trong giọng nói của mình. “Nếu vậy…”
“… Mẫu thượng hoặc phụ thượng có được cả thế giới, ta có mẫu thượng và phụ thượng, vậy cũng như Greed có được tất cả.”
[BetabyWeen]
Thanh niên tóc bạc hai tay nâng một cốc trà, mắt lam hạ xuống như đang nhìn bóng mình trong cốc, từ xa nhìn lại, cả người thanh niên giống như một bức tranh không gì sánh được.
“Ta ngửi thấy mùi của father!”
Lanna vừa đến, liền nghe được một câu như vậy, khiến mặt nàng nháy mắt vặn vẹo.
“Cậu phải cảm thấy chuyện nên làm nhất bây giờ là lấy lòng ta chứ không phải khiến ta tức giận.” Lanna vươn tay quét qua tóc bạc của Lust, như đang trêu ghẹo thú cưng. “Cậu bây giờ chính là vật sở hữu của ta, Asmodeus. Để ta xem, chốt dây xích của cậu có chặt hay không.”
Chỗ xương sống thanh niên tóc bạc bị cắm thẳng vào một ống thông bằng máy, Lanna vuốt cái ống thông kia, bộ dạng dường như vô cùng thỏa mãn.
““Dây xích” này có thể khiến cậu ngoan hơn một chút, nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời, ta có thể lấy nó ra, nhưng hiện tại xem ra, cậu vẫn rất cần có nó!”
“Cô thích ta đến vậy hay sao?” Lust hơi nhấc mày, kéo ra một vẻ phong tình cười như có như không. “Thích đến độ muốn xích ta lại?”
“Đúng vậy!” Lanna rất hưởng thụ ve vãn cùng Lust, tâm tình tồi tệ tốt lên một chút. “Cậu là thú cưng tuyệt nhất của ta!”
“Như vậy à, ta không ngờ cô lại thích father như vậy.”
“Cái ——”
“Ta là nguyên tội của father, là một nửa của father, cô thích ta, vậy người cô yêu nhất chẳng phải father của ta sao?” Độ cong trên khóe miệng Lust giống như một sự châm biếm, y nhìn thẳng Lanna cứng ngắc, giọng điệu gần như nỉ non giữa tình nhân. “Nói như vậy, cô là tình địch của ta đấy nhé!”
“Ngoan nào, đừng giành father với ta được… chứ… hả…”
Lời nói của Lust bắt đầu run rẩy, mặt y trở nên tái nhợt, thân thể có chút co giật vì đau đớn, dòng điện cao thế chạy thẳng vào trong cơ thể Lust từ ống thông máy, thanh niên tóc bạc khép mắt xếch hẹp dài lại một chút, nốt ruồi bên khóe mắt trái nổi bật đến mức khiến cả người hiện rõ một cảm giác tươi đẹp thê lương.
“Ngươi… Lại có thể yêu phụ thân mình?” Trong giọng nói Lanna tràn ngập sự khó tin. “Các ngươi… Các ngươi…”
“… Father đấy à, hắn chính là độc dược!” Sau khi đau đớn chậm rãi rút đi, Lust thở ra một hơi như than vãn. “Sau khi nếm thử, sẽ thấy cai không được. Bất luận là ta, hay các nguyên tội khác —— đương nhiên, con của cô cũng vậy.”
“Cô cũng nên cẩn thận, một khi hắn nếm được hương vị của father, trên thế giới này cũng sẽ chỉ còn lại Greed, chứ không phải Turtle Dove đâu…”
Người phụ nữ lùi lại mấy bước, trong mắt hiện lên một chút hoảng loạn, cuối cùng trở thành căm hận.
“Ta không cần ngươi!” Giọng nói Lanna không chứa một chút tình cảm nào. “Các ngươi làm ta cảm thấy kinh tởm!”
“Thú cưng vô dụng sẽ trở thành đồ ăn của thú cưng khác, đến lúc đó, ta sẽ mời phụ thân – ngươi – thương – yêu đến tham quan!”
Nụ cười của Lanna lạnh lẽo mà quyến rũ.
“Tin ta đi, ngươi sẽ nhìn thấy hắn trước khi biến thành mảnh vụn!”
[Phụ-Đồi]
Dưới đây là tiểu kịch trường:
Về một ước nguyện:
Thần: Sự thành tâm thành ý của ngươi làm ta cảm động, ta có thể cho ngươi một điều ước.
Nei Bog: Ta muốn Aisha sống lại.
Thần: Cải tử hoàn sinh quá mức khó khăn, đổi cái khác đi!
Nei Bog: Ta muốn gặp lão Nei một lần!
Thần: Không được, quay ngược thời gian cũng rất khó khăn, đổi một cái đơn giản đi, ta lập tức thực hiện giúp ngươi.
Nei Bog (lén liếc thất nguyên tội, nhỏ tiếng): … Vậy khiến con ta đừng đè ta nữa đi!
Thần (cũng liếc thất nguyên tội): … Ngươi muốn cô ta chừng nào sống lại?
Nei Bog: Ah!