Sau khi tiếp xúc với Behemoth lần đó, không có khó chịu như trong tưởng tượng, không có khinh thường như trong tưởng tượng, thiếu niên mắt xám đứng trong ánh sáng lại rực rỡ mang chút mất tự nhiên mà chấp nhận hắn như vậy. Thế là Nei Bog được cứu chuộc, áp lực cực đại sắp ép hắn suy sụp kia hóa thành hư không như băng tuyết gặp mặt trời. Trái tim căng đầy, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác có một đứa con bình thường rõ ràng đến vậy, hắn không cần sợ hãi nó, lại vẫn có thể hoàn mỹ bảo trì khoảng cách giữa cha và con.
Nei Bog như đà điểu, không đi suy nghĩ nhiều, không muốn nghĩ xem tại sao Behemoth đã trông thấy cảnh tượng kia mà vẫn có thể thân thiện với hắn —— hoặc nói, hắn sợ phải suy nghĩ, chỉ đắm chìm trong niềm hạnh phúc có vẻ như gần trong gang tấc. Từ lời nói cuối cùng trước khi rời đi của Behemoth, có thể thấy đứa con kia cũng không nói với Aisha chuyện đó. Tâm tình Nei Bog trở nên nhẹ nhõm, hắn nghĩ, hắn phải xin lỗi Aisha, hơn nữa còn phải đối xử với nàng thật tốt, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Aisha chắc cũng đang chờ đợi một lời giải thích từ mình.
Chỉ là… Ít nhất phải qua hết đêm nay.
Tưởng tượng đến chuyện sắp xảy ra kế tiếp, tâm tình Nei Bog lập tức tệ xuống. Nước ấm theo vân da trượt xuống, cảm giác rất tuyệt vời, nhưng đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu khiến Nei Bog chậm chạp không muốn ra ngoài. Bất luận hắn chấp nhận hay không, hiến tế mấy ngày một lần cũng không thể chuyển dời theo ý hắn —— làm vật tế không phải hắn, mà mẹ nó là những cô gái bị bóng tối đưa lên.
Dù càng nhiều lúc hơn là hắn làm vật tế, nhưng bị các con ôm rất đau khổ, cũng không phải là thân thể đau —— ngược lại, thân thể hắn sớm đã chạy theo như vịt —— càng nhiều hơn nữa chính là tra tấn trên tinh thần, luân lý đạo đức khiến hắn sợ hãi, sự ỷ lại càng ngày càng gia tăng cũng làm hắn kinh hoàng. Nei Bog không phủ nhận mình là một kẻ ích kỷ, hơn nữa còn sợ chết, tư duy của hắn bắt nguồn từ suy nghĩ cho bản thân, cho nên mới càng thêm sợ hãi —— nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay lúc bị bọn họ vứt bỏ, hắn sẽ chết. Nei Bog cũng không cao thượng đến vậy, giữa kẻ khác và bản thân mình, hắn chỉ đơn giản tuân theo bản năng con người mà lựa chọn bản thân, cho nên dù biết mình sẽ giết chết những cô gái vô tội kia, hắn cũng sẽ bất chấp tất cả.
Thói quen quả thật là một sức mạnh đáng sợ, Nei Bog chai sạn nghĩ. Từ kháng cự lúc ban đầu cho đến chỉ cần đám phụ nữ kia không chết trước mặt hắn hiện tại, hắn sẽ chôn đầu vào cát tự thôi miên mình, vờ như mọi thứ vẫn đều hoàn hảo. Lũ trẻ luôn luôn chiều chuộng Cha, lần này cũng trước sau như một thỏa mãn hành vi lừa mình dối người đáng yêu kia của phụ thân đại nhân, những cô gái mà họ chọn chưa bao giờ tự nhiên nổ tung ngay trước mặt Nei Bog, chấn động trái tim đáng thương mà lại yếu ớt của Cha bọn họ. Sau khi xong việc, những cô gái đó cũng sẽ không xuất hiện trước mặt Nei Bog nữa. Tất cả đều sóng yên biển lặng, tất cả đều vui vẻ cả làng, không phải sao?
Nei Bog nhìn cái lọ chứa chất lỏng màu đỏ trong tay, sắc mặt khó coi, khẩy nắp đậy ra, một hơi uống hết. Chất lỏng này khá được giới quý tộc hoan nghênh, nó vô hại đối với cơ thể, mang chút tác dụng thúc tình, là một vật trợ hứng nho nhỏ. Để cam đoan hắn có thể phát tiết trọn vẹn, thứ này là cần thiết, nhưng đây càng khiến Nei Bog cảm thấy bi ai, thân thể hắn đã bị dạy dỗ thành một quái vật rồi sao? Nei Bog dùng sức đập lên công tắc, nước trong vòi phun dường như cảm nhận được sự phẫn nộ cùng thê lương của người nam này, nháy mắt đổi thành khí hong khô. Hắn bước ra khỏi hồ tắm, cầm áo choàng đen bên cạnh qua tùy tiện khoác lên người, hơi khó khăn lảo đảo đi ra phía ngoài.
Trong nháy mắt mở cửa, Nei Bog có chút ngẩn ngơ, đập vào mặt chính là một mùi hương dễ ngửi, là mùi vị phụ nữ. Đến khi nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên giường, hắn mở to mắt không thể tin được.
“Aisha…?”
Ngồi bên giường không phải cô gái cám dỗ tình cờ gặp trên ban công lần trước, mà là cô bạn chơi chung thuở nhỏ. Tóc gợn sóng màu quả quýt của Aisha bị ánh sáng lờ mờ nhuộm thành màu sắc ái muội, đôi mắt to lóng lánh của nàng yên lặng bắt giữ người mặc áo choàng đen hơi lúng túng ở cửa.
“Gu… Chúng ta nói chuyện đi!”
Nei Bog trúng chiêu trở tay không kịp, hắn nhìn cô bạn thuở nhỏ không nên xuất hiện lúc này ở đây, giọng nói khàn đục yếu ớt. “Ai… Aisha, em, sao em lại ở đây…?”
“Anh tránh mặt em mấy ngày, em suy nghĩ rất lâu, vẫn không biết mình có phải làm sai cái gì hay không, em chỉ có thể tìm đến đây!” Trong con ngươi sáng ngời của Aisha dường như chen lẫn đau thương. “Gu, em có thể hy vọng xa vời rằng anh sẽ nói cho em biết tất cả hay không? Giống như trước kia, anh thường chạy đến chỗ em tâm sự đấy…”
Nei Bog thôi mở mắt, không thể đối mặt cùng con ngươi mong đợi kia, hắn cũng muốn nói chuyện với Aisha, nhưng không phải hôm nay, không phải hiện tại!
Mùi hương kia dường như càng lúc càng nồng lên, tràn ngập mũi miệng. Trên gò má trắng bóc của Nei Bog lộ ra một lớp hồng nhạt, hắn quả thật muốn chửi ầm lên, chết tiệt, thứ thuốc kia lại cứ khăng khăng có tác dụng ngay lúc này —— má nó, bình thường lúc này hắn đã cùng gái lăn lộn trên giường.
Nei Bog cưỡng chế nhốn nháo trong cơ thể, vì không muốn để lộ tình trạng quẫn bách hiện tại của mình, hắn đè giọng lại cứng ngắc mở miệng. “… Cô gái kia đâu? Trước đó có một cô gái ở đây cơ mà, cô ta đâu?”
Đây là lệnh đuổi khách không thể rõ ràng hơn! Liên tục dịch chuyển ánh nhìn, Nei Bog cũng không trông thấy, gương mặt Aisha nháy mắt có chút vặn vẹo, đó là vẻ mặt đan xen giữa thất vọng, phẫn nộ, không cam lòng, sợ hãi và ghen tuông tột độ.
“Gu… Anh không cần em sao?”
Giọng nói Aisha chen lẫn đau lòng và cô đơn, Nei Bog theo bản năng nhìn Aisha, sau đó trái tim bị bộ dạng rưng rưng sắp khóc kia níu kéo. Hắn hoảng loạn đi về phía trước, luống cuống đứng cách Aisha mấy bước.
“Không, không phải…”
“Vậy anh có thể hôn và ôm em được hay không?” Mắt to của Aisha bị nước mắt gội rửa càng trở nên tươi đẹp, mang sự chờ đợi, hút hồn mê người. “Giống như lúc trước…”
Mặt Nei Bog đầu tiên là đỏ lên, sau đó hình như nghĩ tới cái gì, nháy mắt trở nên trắng bệch. Hắn điên cuồng lắc đầu, ánh mắt nhìn Aisha phảng phất như đang nhìn một thứ gì đó rất đáng sợ. Aisha trông thấy phản ứng kịch liệt của Nei Bog, phảng phất như nghe được âm thanh cõi lòng tan nát… Còn tiếng lý trí gãy đôi.
“Em hiểu rồi…”
Trên gương mặt tái nhợt của Aisha hiện rõ một quầng đỏ tươi khác thường, nàng từ trên giường đứng dậy, từng bước một đi về phía cửa. Nei Bog cảm thấy nôn nóng và bất an, hắn nên giữ Aisha lại, nhưng không phải là bây giờ, thân thể đã hưng phấn và có phản ứng, hắn nhất định phải đuổi Aisha ra khỏi tầm mắt của mình. Nei Bog thở hổn hển mấy tiếng ngắn ngủi, sau đó đột nhiên phát hiện, mùi hương dễ ngửi kia đã nồng tới một mức độ nào đó, hơn nữa càng lúc càng nồng hơn theo bước chân Aisha tiếp cận.
Nei Bog có chút ngẩn ngơ, mùi hương kia khiến người ta rất thoải mái, thoải mái đến độ làm người ta chỉ có thể đắm chìm, hắn có chút mơ hồ nghĩ, lần sau phải hỏi Aisha mùi hương này kiếm được ở đâu, rất thích hợp với nàng. Dù đang trong cảm giác thoải mái cực điểm, nhưng sự khô nóng càng lúc càng rõ ràng lại không thể gạt đi, khiến Nei Bog cảm thấy bực bội và phiền loạn. Hắn như một con cá thiếu nước, há miệng cố sức tẩy sạch vài hơi thở, lại hút vào trong phổi càng nhiều hương thơm mê loạn, đầu óc hắn càng lúc càng mơ hồ, người nam kia lung tung kéo áo, muốn cầu một chút mát lạnh.
“Gu…”
Trong mơ màng dường như có một yêu tinh đang kiều mị kêu gọi hắn, Nei Bog chỉ cảm thấy tay chân cũng sắp nhũn ra, tầm mắt hắn cũng bị mùi hương nồng nàn kia xông cho trống rỗng, chỉ có thể cố gắng mở to con mắt mơ màng, trong ngẩn ngơ nhìn thấy một yêu tinh đẹp đẽ mê người đang vẫy tay với hắn, yêu tinh kia xinh đẹp đến bao nhiêu? Nei Bog ngây ngốc nghĩ, biếng nhác như Sloth, ngon miệng như Gluttony, quyến rũ như Lust, mang nụ cười mê người như Pride. Nei Bog bất giác vươn tay về phía đó, như thủy thủ bị hải yêu mê hoặc. Sau đó, tay hắn chạm đến một mảnh lạnh lẽo, tế bào toàn thân đều kêu la, đó là thứ thuốc có thể giải trừ sự khô nóng trên người.
“Gu, ôm em, hôn em, được chứ…”
Mảnh mềm mại ấm áp đắp ngoài miệng Nei Bog, hắn chỉ cảm thấy trong đầu nổ thành một cục, sau đó không còn biết gì nữa cả.