• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ trụ năm 737, ngày 11 đen tối đã định sẽ là một ngày khiến một phần nhỏ người Norton nhớ suốt cả đời. Ngày thứ hai trong lễ hội học viện lần thứ hai trăm bảy mươi lăm của Học viện Hoàng gia, hội trường biểu diễn đệ nhất sụp sâu xuống. Lúc nhân viên cứu hộ chạy tới địa điểm phát sinh sự cố, họ kinh hãi phát hiện Trứng Lớn đã biến thành một cục “phô mai” hình tròn, trên vỏ ngoài toàn là lỗ tròn to to nhỏ nhỏ, còn muốn tươi sắc hơn cả trứng màu của lễ Phục Sinh (). Sân khấu bên trong bị nghiền thành bột phấn, lấp lánh rải trên mặt đất, cả nền sàn đều lồi lồi lõm lõm, họ như xuyên không tới bề mặt thiên thạch, đối mặt với vô số lỗ hổng trên dưới trái phải, mọi người ăn ý bảo trì im lặng.

—— Giỡn cái gì vậy chứ, đây quả thật giống như bị thú chiến vũ trụ giẫm qua!

Buổi trưa ngày 11 được gọi là Valentine đẫm máu, cả hội trường ba chục ngàn người không ai sống sót. Đang lúc hội đấu giá liên hành tinh hừng hực khí thế sắp được cử hành, hoàng tộc Norton dốc sức ém “tai nạn” này xuống, cụm từ “Valentine đẫm máu” chỉ được lưu truyền trong một phạm vi rất nhỏ, nhưng cũng đã làm một số người vĩnh viễn không quên. Hoàng tộc khu số một nói đây là tai nạn, dù các quý tộc mất đi người thân liên hợp lại dâng thư, cũng đều bị nữ hoàng Lily ém xuống. Đối phó với đám người gây rối này, chính quyền hoặc đàn áp, hoặc hành động ngầm, hoặc cứ làm bọn họ vĩnh viễn biến mất, trước mặt cường thế tuyệt đối, cái ngày nào đó trở thành “tai nạn ngoài ý muốn”.

Vậy là ngoại trừ người chết ra, không ai biết được chân tướng của Valentine đẫm máu?

Lust để ngón trỏ trước môi, diễm lệ cong môi đỏ.

Suỵt ——

[A-l-i-c-e-‘s-L-a-n-d]

Envy lơ lửng trong nước biển, nhẹ nhàng né tránh đối phương tấn công, so với hành động chậm chạp của đối thủ, động tác của thiếu niên tóc xám thoải mái dễ dàng giống như không có lực cản từ nước biển.

Leviathan hùng mạnh là vô địch dưới đáy biển, y trêu đùa nam chính như mèo vờn chuột. Quái vật biển tà ác muốn tàn nhẫn đùa nghịch nam chính trước mặt nữ chính, kiêu ngạo tỏ rõ sự hùng mạnh của mình trước đối thủ nhỏ nhoi, đến khi Leviathan hết hứng, cũng chính là giờ chết của nam chính. Trong nước biển màu lam u tối, mấy thiếu niên tóc xám từ các hướng khác nhau tấn công thanh niên tóc vàng chính giữa, đây không phải hình chiếu nhân tạo, mà là một kỹ thuật chiến đấu rất mạnh có thật ngoài đời: lợi dụng góc độ bóng sáng và tốc độ bản thân, trước mắt mọi người xuất hiện rất nhiều “Leviathan”, phảng phất như đều tấn công nam chính cùng một lúc. Trong bản thống kê kỹ năng chiến đấu, kỹ thuật gọi là “kính tượng thuật” này được đánh giá có độ khó là 3A+ —— So với dùng hình chiếu tạo ra ảnh ảo, kỹ thuật chiến đấu thuần túy này càng khiến cho khán giả hưng phấn khó nhịn, họ cũng đồng thời chứng kiến được đủ loại kỹ năng chiến đấu hùng mạnh như: né tránh ba đường chữ Z, di chuyển nháy mắt, đổi hướng siêu tốc… Các kỹ thuật này đều có yêu cầu rất cao, từ cấp A trở lên. Đây thật sự khiến mọi người mở mang tầm mắt, cuồng nhiệt vì quái vật biển hùng mạnh kia trên sân khấu.

Ở thời khắc này, bọn họ đều tin, Leviathan chính là vô địch!

“Leviathan —— Leviathan —— Leviathan ——!!!”

Envy nhàm chán ngáp một cái, tỏ vẻ coi thường không chút bận tâm. Trên thực tế, y thật sự nhàm chán, thiếu niên tóc xám nhìn thanh niên anh tuấn đối diện đang chật vật trốn tránh, có chút ác ý nghĩ: Thật sự đâm xúc tu xuyên thủng người hắn thì sao?

Nghĩ như vậy, Envy lộ ra nụ cười rực rỡ, hai lúm đồng tiền nho nhỏ vô tội lại mê người, y mong đợi nhìn nam chính, xúc tu phía sau có chút rục rịch.

Keng ——

Sắc đỏ khuếch tán ra trong màu lam tối, lại lập tức tan biến mất dạng. Envy có chút bất ngờ chớp mắt, suy nghĩ vừa rồi của y suýt nữa liền biến thành sự thật, mà tên nam chính đã ở vào thảm cảnh nghiêm trọng kia, đang lúc đối đầu dữ dội thế này mà còn có thể thất thần. Nếu không phải Envy phản ứng nhanh, xúc tu tuyệt đối sẽ xuyên thủng xương quai xanh đối phương, chứ không phải chỉ kéo ra chút máu da là đủ. Envy nghiêng đầu nhìn nam chính, lúc này đối thủ của y đang ngớ ngẩn ngửa đầu nhìn lên trên.

Phía trên…?

[A l i c e ‘ s L a n d]

Tình cảnh của Nei Bog hiện giờ không tốt, khá là không tốt, hắn đang treo mình trên đỉnh trứng tròn, ngón tay bấu chặt vào tấm sàn cửa dẫn xuống sân khấu, chỉ cần buông tay, hắn sẽ vuông góc nện xuống sân khấu như đạn pháo, đóng góp ra một bãi máu thịt —— à, được rồi, phía dưới bây giờ được mô phỏng thành thế giới nước đơn giản, có lẽ hình dung hắn thành quả cân thì thỏa đáng hơn.

Rộp rộp ——

Trên tay truyền đến một cơn đau nhức, một bóng đen phủ lên, Nei Bog cố hết sức ngẩng đầu, Reid chắn phía trên hắn đang đứng bên mép sàn, chân mang giày lính không chút lưu tình dùng tay phải Nei Bog làm đệm giầy.

“Quái vật, quái vật, ta sợ quá đây này!”

Reid nghiến tay phải Nei Bog, từng chút từng chút, tiếng xương than khóc và vẻ mặt đau đớn của người nam làm gã càng hưng phấn dùng sức.

“Gọi quái vật đến đi, để cho nó thấy ta yêu thương mi đến sướng —— đi nào!”Hắn hít vào thật nhẹ, vô lực cúi đầu nhìn xuống phía dưới —— chỗ đó, có “con” của hắn. Nei Bog thật ra đang giãy giụa vô nghĩa, hắn thật sự chỉ muốn nhìn thấy Envy, nhìn từ phía xa như vậy, hắn hiện tại không muốn tiếp xúc cùng bất cứ đứa con nào của mình, vì như thế sẽ khiến tư duy hắn hỗn loạn, sau đó lại quay về con đường hủy hoại.

Tiếng nghiền nát rộp rộp đã không còn, tay phải đã đau đến tê liệt, Nei Bog tức khắc quên mất suy nghĩ trước đó, tay phải đã tê liệt lại truyền đến đau đớn khổng lồ khiến người ta tối sầm cả mắt —— Vừa rồi kẻ kia nhẹ nhàng nâng chân lên, sau đó một lần nữa hung hăng giẫm xuống, xương tay phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi gánh nặng, hầu như bị nghiền thành bột trong vòng một giây.

“AHHHHH ——”

“Suỵt!” Reid ngồi xổm xuống, đưa mặt đến gần, nụ cười trên mặt vô cùng trơn ngấy. “Nhỏ tiếng chút thôi, chẳng lẽ mi muốn quấy rầy đến vở kịch mà các học sinh đã tỉ mỉ chuẩn bị? Trước tiết kiệm chút sức lực đi, đến khi vào nhà tù, lúc ta yêu thương mi thì hãy tận tình phát huy, hiểu chứ?”

Cửa vào sân khấu chỗ này cực kỳ bí mật, từ góc độ khán giả tuyệt đối không thấy mọi chuyện xảy ra ở đây, cho nên Reid mới không chút kiêng kỵ, duy nhất có thể thấy cửa vào này chỉ có các diễn viên trên sân khấu phía dưới.

Trước mắt Nei Bog phát đen một trận, hắn dùng sức chớp chớp mắt, mới khiến bóng tối trước mắt biến thành nhiều đốm màu từng chút rút đi. Sau đó, Nei Bog ngây ngẩn cả người, vì trong tầm nhìn dần dần rõ lên kia, hai con ngươi màu xám quen thuộc đang nhìn hắn không chớp mắt.

Thiếu niên tóc xám ở trong nước biển, ngước mắt cao cao nhìn lên Cha mình.

… Envy…

Thiếu niên lạnh lùng xa cách thu hồi tầm mắt, thờ ơ tựa như không thấy cái gì.

Gương mặt người nam nháy mắt trắng xanh, tim dường như bị ai đó gầm gừ móc đi một khối lớn, so với đau đớn, cảm giác trống rỗng không có điểm tựa này càng khó chịu hơn, khiến người ta giống như đã chết.

Reid nắm tóc Nei Bog, xách hắn lên như con cá chết, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của người nam kia, gã cười lên khoái trá. Reid thân mật vỗ vỗ mặt Nei Bog, chuẩn bị mang người về.

“Nào, để chúng ta trở về thỏa thuê hưởng… AHHHH ——”

“Sao thế, ngươi không chịu nổi rồi sao?” Quái vật biển tà ác cười nhạo.

Nam chính dường như tới bây giờ mới nhớ ra hiện tại còn đang diễn kịch, anh ta bắt đầu cố gắng che giấu âm thanh cùng sai sót vừa rồi. “Ngươi, ngươi quá đê tiện, lại có thể dùng âm thanh phân tán sự chú ý của ta!”

“Hả? Nhưng ta rõ ràng cũng không nghe thấy âm thanh gì!” Leviathan khinh thường liếc nam chính, cười nhạo nói. “Đương nhiên, ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết của ngươi ——”

Lời nói của Envy bị cắt ngang, vì y hiện tại cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ phía trên. Khuôn mặt nam chính hoàn toàn cứng ngắc, trợn mắt há hốc mồm nhìn phía trên. Envy ngẩng đầu lên, tức khắc, một bóng người rơi xuống xuất hiện trong mắt y, đó là một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, tư thế vặn vẹo kỳ quái, tay gã rớm máu, thoạt nhìn như bị cái gì đó cắn mạnh.

Nei Bog cắn mạnh tay Reid, nhưng mắt vẫn đang nhìn thiếu niên càng lúc càng gần kia. Gió quét lên do rơi tự do cào vào mắt hắn đau nhức, nhưng Nei Bog lại cố chấp không muốn nhắm mắt lại, vẫn liên tục mở suốt, nhìn bóng dáng thờ ơ của Envy như tự hành xác, cả thân thể lẫn linh hồn cũng đều run rẩy.

Sau cổ đau mạnh một cơn, người nam rốt cuộc nhắm mắt hắn lại.

Ầm ——

Chấn động khổng lồ tách hai người dây dưa một chỗ kia ra, Nei Bog đã hôn mê chìm thẳng xuống dưới. Nam chính có chút hoảng loạn vọt tới hướng Reid nổi lên, quay đầu lại phát hiện thiếu niên tóc xám vẫn thờ ơ ở đó, mà người mặc áo choàng đen kia đã sắp chìm đến đáy nước. Nam chính hoảng loạn kêu to với Envy.

“Mau vớt người kia lên đi!”

Envy bỗng dưng mở to hai mắt.

“Người… nào?”

“Chính là cái người dưới chân cậu đó! Mặc đồ đen đó! Anh ta hôn mê mất rồi!”

Thiếu niên tóc xám ngơ ngác lơ lửng tại chỗ, hai mắt mờ mịt quét xuống phía dưới.

Không có —— không có —— rõ ràng —— không có cái gì ——

Thân thể mảnh khảnh của thiếu niên bắt đầu phát run, y biết, y biết đó là ai rồi.

Nam chính sau khi đưa Reid lên, thấy Envy lúng túng tại chỗ, chỉ có thể một lần nữa lặn xuống đáy nước, vớt người nam đã hôn mê lên.

“… Đưa đây!”

Nam chính kinh hãi quay đầu lại, phát hiện Envy hầu như áp sát vào mình, đôi mắt màu xám của thiếu niên là một mảnh tối sầm, nước trên tóc xám ướt sũng nhỏ giọt xuống trán, xuôi theo mũi lọt vào khóe miệng, thoạt nhìn hết sức rung động lòng người.

“Đưa hắn đây!”

Sự sợ hãi như những cây kim, đâm vào tất cả lỗ chân lông từng chút, tim nam chính nhảy lên cuống họng, nghẹn đến mức thở cũng khó khăn, anh ta cảm thấy mình như bị một con dã thú bị thương nổi giận nhìn chăm chăm, chỉ có thể phát run cầm cập, vô lực dâng vật tế trong tay lên cho bóng tối.

Envy nhìn chằm chằm cánh tay trống không của nam chính, đúng vậy, trống không, dù y biết rõ người nọ ở tại đây, nhưng y không thấy được gì hết cả —— Envy vươn tay, nhưng cảm giác trên tay nói với y, y cũng không chạm tới thứ gì, chỗ đó chỉ có không khí.

Nhìn không thấy, nghe không được, ngửi không ra, sờ không tới —— năm giác quan đều bị phong tỏa, làm thế nào cũng không thể chạm vào người nọ, Cha mà y yêu nhất. Đây là hình phạt, hình phạt cho nguyên tội đố kỵ… Thật, tàn nhẫn biết bao nhiêu!

Nhân danh Cha sám hối, y phạm tội đố kỵ, cho nên y chịu phạt y chọn không thấy được Cha, nhưng lúc y thật sự đối mặt với mọi chuyện… Papa, ta phát hiện, ta hình như lại muốn phạm tội nữa rồi ——

“… Các ngươi đều thấy được —— ngài!”

Nụ cười trên mặt thiếu niên rực rỡ đến quỷ dị, điềm xấu từng chút lan tràn trong Trứng Lớn.

“Các ngươi đều thấy được papa —— thấy được thấy được thấy được —— ha ha ha —— Chỉ có ta là không thấy được papa, ta ——” Envy dùng hai tay che mặt, thân hình y bắt đầu bành trướng trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người. “Ta đố kỵ các ngươi, đố kỵ các ngươi —— thật quá đố kỵ, quá đố kỵ! Đố kỵ tới mức sắp phát điên lên rồi!”

Reid ngớ người nhìn tất cả những thứ này, vẻ mặt của gã từ căm hận, đến kinh ngạc, đến khó tin, đến trợn mắt há hốc mồm, đến thất kinh, đến sợ hãi, cuối cùng đến tuyệt vọng, bộ não choáng váng như radio bị hư, liên tục phát đi phát lại một câu nói:

Phía dưới có quái vật, phía dưới có quái vật, phía dưới có quái vật… Quái vật rất đáng sợ ——

Bóng đen khổng lồ bao trùm sân khấu, quái vật mở con mắt màu đỏ to lớn của nó ra, lạnh lẽo liếc nhìn mọi thứ bên dưới.

“Mang thứ thuộc về ta, trả lại đây!”

Khi phụ thần giáng xuống, Leviathan bị trấn áp thất kinh, quái vật biển tà ác sợ hãi cúi mình. Tất cả mọi thứ đều phục sinh!

—— «Thánh chiến»

Khi phụ thần ngã xuống, Leviathan cũng mất hết gông xiềng, quái vật biển tà ác liền nổi cơn điên. Hủy diệt tất cả mọi thứ!

—— «Valentine đẫm máu»

() Lễ Phục sinh của đạo Thiên Chúa là ngày kỷ niệm Chúa Jesus sống lại sau ba ngày chết vì đóng đinh trên thập tự.Trong ngày này, người ta thường tô vẽ lên những quả trứng, hoặc làm ra những quả trứng sôcôla rực rỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK