Nei Bog quỳ gối bên thi thể Aisha, sững sờ ngây ngốc, mờ mịt nắm lấy bàn tay dần mất đi mùi sống của cô gái.
—— Anh phải nhớ, là anh giết em…
Nàng đang nói cái gì, nàng đang nói cái gì? Lời nàng nói hắn hoàn toàn không hiểu, không hiểu.
—— Aisha là bị Nei Bog giết chết ——!!!
Nàng nói cái gì, nàng nói có ý gì? Mau lý giải đi, mau hiểu ra đi!
Rạo… Rạo… Rạo…
Nei Bog mờ mịt ngẩng đầu lên, hắn thấy cái gì, thấy cái gì vậy hả?
Một “thai nhi” đỏ như máu cắn đứt cuống rốn nối mình và mẹ, da nó toàn bộ là màu đỏ máu, không có mặt, chỉ có một cái miệng rộng mang răng nhọn, sau đó dùng cái miệng to lớn kia của nó bắt đầu ăn thi thể “mẹ” —— đó là sứ đồ, quái vật mà mẫu thể trong kế hoạch phụ thể sẽ sinh ra nếu không chịu đựng được đến điểm cuối, một khi thể chất mẫu thể không đủ mạnh, “thần” mà các nàng thai nghén sẽ đói khát phá bụng mà ra, ăn mẹ mình làm vật tế cuối cùng.
Đồng tử Nei Bog thắt chặt, hắn run rẩy bò qua, phát điên đá văng sứ đồ đang cắn gặm thi thể kia.
“Cút ngay! Quái vật ——”
Sứ đồ đỏ như máu bị đá văng lên tường, nó cuộn mình lại, quay về phía người nam phát ra tiếng kêu khóc như mèo con bị thương, mang tủi thân và khó hiểu. Lust đứng ở một bên thở dài, đi qua ôm sứ đồ rút thành một cục vào trong ngực.
“Father.” Ánh mắt thanh niên tóc bạc nhìn người nam mang một chút đau thương. “Đây là con của ngươi mà, nó cũng là con của ngươi…”
Nei Bog trừng sứ đồ trong ngực Lust —— ngoài miệng nó còn treo vụn thịt và tơ máu, biểu tình trên mặt người nam vặn vẹo đến cực điểm. Nhìn bước chân Lust đi tới, Nei Bog run rẩy lùi về phía sau ôm mặt la hét.
“Không không không —— Ta không thừa nhận ——!”
Chân lùi về sau đụng phải một vật mềm mại, Nei Bog cúi đầu vừa vặn đối diện cặp mắt chết không nhắm mắt của cô gái. Người mặc áo choàng đen toàn thân cứng ngắc tại chỗ, sau đó run rẩy dữ dội, biên độ này quả thật khiến người ta hoài nghi hắn ngay sau đó có thể vỡ vụn hay không.
“Hah… Hah… Hah ah ——” Nei Bog quỳ trong vũng máu, cười đến điên cuồng. “Quái vật —— Quái vật —— Quái vật rõ ràng chính là ta —— Là ta ——!! Quái vật giết chết Aisha… Hê hê… Nei Bog giết chết Aisha, giết chết giết chết giết chết ——”
Phòng gây giống vắng lặng vang vọng tiếng la hét cuồng loạn của nam giới, Nei Bog ôm thi thể Aisha, máu tươi dính vào gương mặt như khóc như cười, nhuộm lên một mảnh thê lương.
“Father…” Lust có chút không đành lòng, y trầm trầm thở than trong bóng tối. “Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, father, đây không phải lỗi của ngươi…”
Nei Bog chỉ đang cười, đang khóc, đột ngột ở trong thế giới của mình.
Bóng tối bao bọc lấy, Nei Bog cảm thấy có người dùng sức bẻ đầu hắn lên, hai mắt trống rỗng chiếu ra đồng tử đỏ tươi của đối phương.
“Phụ thân!” Sloth gỡ từng ngón tay ôm thi thể của Nei Bog ra, mang sự dứt khoát không cho phép nghi ngờ. Người thống trị bóng tối gắt gao bắt lấy ánh mắt Nei Bog, mỗi chữ ngừng một chút, khắc lời nói vào trong đầu Nei Bog. “Đổ tất cả tội lỗi cho chúng ta đi!”
“Là chúng ta dụ dỗ Aisha.”
“Là chúng ta dẫn dắt tất cả.”
“Nhân danh Cha phán quyết.” Đứa con thứ nhất của hắn ấn chặt hắn vào trong ngực. “Là chúng ta giết chết Aisha.”
Tay Sloth ôm hắn dùng sức rất mạnh, đến độ hắn cảm thấy xương cũng bắt đầu phát đau. Nei Bog chính là cần cảm giác đau đớn này, cổ họng hắn phát ra tiếng gào thét không rõ nghĩa, hắn bắt đầu điên cuồng cào cắn thanh niên tóc đen đang ôm mình, không chừa chút sức lực.
“Ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta… Đã đáp ứng ta…”
“Phụ thân!” Sloth thở dài, càng ôm người nam chặt hơn nữa. “Chúng ta không phải là thần!”
Cho nên chúng ta cũng sẽ có chuyện không làm được, chúng ta cũng sẽ có chuyện không muốn làm, thế là chúng ta phạm tội.
“Cho nên, phụ thân…”
“Đổ tất cả tội lỗi cho chúng ta đi, chúng ta là nguyên tội của ngài!”
“Ngủ ngon!”
Buổi chiều ánh nắng tươi đẹp, lại đang cử hành một lễ tang.
Sloth đứng trước mộ bia, tựa như một bức tượng thần. Quản gia Pride đứng ở phía sau, trong tay cầm một bó hoa bách hợp, khinh thường giễu cợt.
“Mềm lòng rồi sao?”
Pride đặt bó hoa cầm trong tay xuống trước bia mộ, nụ cười trước sau như một, trong giọng nói lại không cảm nhận được nửa phần tôn kính.
“Ta không có quan niệm, phụ thân đại nhân đối với ta là yêu hay hận, kẻ hèn này cũng sẽ không để ý!” Bàn tay mang găng tay của Pride đẩy đẩy mắt kính, nụ cười khóe miệng lại càng khiếp người. “Chỉ cần ta có thể chi phối phụ thân đại nhân, nắm phụ thân đại nhân ở trong tay, kẻ hèn này đã thấy thỏa mãn!”
Quản gia tóc vàng xoay người rời đi không chút lưu luyến, ngay cả một cái liếc mắt dư thừa cũng khinh thường không cho phần mộ.
Sloth trầm lặng rất lâu, y chậm rãi gỡ chữ thập ngược bên tai phải xuống, treo lên thập tự giá, như đang bày tỏ lòng tôn kính, lại như đang trào phúng châm chọc.
“Cô đã thế này rồi, còn làm được gì mà tranh giành cùng chúng ta nữa? Hắn cuối cùng sẽ là của chúng ta thôi!”
Gluttony bên cạnh đùa nghịch con thỏ nguyền rủa, ngó ngó mộ phần, âm thanh ngọt ngây người của thiếu niên tăng thêm sự quỷ dị trong nghĩa trang vắng vẻ. “Nah nahAi đã giết chết Aisha?
Là chúng ta, nguyên tội nói, dùng tình yêu và thù hận của chúng ta, chúng ta giết chết Aisha.
Ai thấy nàng chết đi?
Là ta, Lust nói, dùng con mắt màu lam của ta, ta thấy nàng chết đi.
Ai lấy máu nàng đi?
Là ta, sứ đồ nói, dùng cuống rốn của ta, ta lấy máu nàng đi.
Ai sẽ làm mục sư cho nàng?
Là ta, Sloth nói, dùng chữ thập ngược của ta, ta sẽ làm mục sư cho nàng.
Ai sẽ làm quản gia của nàng?
Là ta, Pride nói, nếu là trong bóng tối, ta sẽ làm quản gia của nàng.
Ai sẽ làm chủ lễ?
Là ta, Cha nói, ta đến tiếc thương người yêu của mình, ta sẽ làm chủ lễ.
Ai sẽ hát thánh ca?
Là ta, Gluttony nói, mở đồng dao hắc ám ra, ta ngâm khúc thánh ca.
Ai sẽ gõ chuông tang?
Là ta, Behemoth nói, ta là con trai nàng, ta sẽ gõ chuông tang.
Thông báo, kẻ có liên quan xin chú ý, thông báo này cho biết, phán quyết nhân danh Cha kế tiếp…”
Gluttony nhìn phương xa, khóe môi toét đến vành tai.
“Behemoth sẽ bị phán xét.”
(Cải biên từ “Cái chết của chim cổ đỏ”)