(Edit: Andy)
—
Điều làm cho Tùy Hầu Ngọc không ngờ chính là cậu chỉ đang đứng đợi người mà cũng có thể được xem một vở kịch tấu hài.
Thật thú vị.
—
Trung tuần tháng tám, kì nghỉ hè đã qua hơn một nửa. Trời vẫn nóng điên rồ như đầu mùa. Buổi sáng lúc thức dậy rõ ràng đã có một trận mưa phùn nhưng bây giờ nước mưa chẳng còn chút tung tích nào nữa.
Mặt đất khô ráo, kể cả dưới bóng râm cũng không tìm ra nổi một vệt nước. Tất cả những thứ nằm dưới ánh mặt trời đều đang bốc lên hơi nóng, trong không khí tràn ngập mùi nhựa đường nóng chảy.
Ve sầu kêu khàn cả giọng, có cảm giác chúng nó đang dùng cách này để thông báo với thế gian rằng “tôi vẫn chưa bị nướng chín”, ý chí ngoan cường.
Tùy Hầu Ngọc dựa vào lan can, cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được cái nóng của lan can.
Cậu cúi đầu nhìn lon đồ uống trong tay, dùng ngón tay bật mở nắp ra, sau khi uống một hớp hạ nhiệt, tiếp tục nhàm chán nhìn xung quanh.
Nếu như không có bản đồ hướng dẫn thì có lẽ cậu sẽ không bao giờ biết ở giữa thành phố còn có một nơi như thế này.
Chỗ này có tên là hẻm Tương Gia, trên con đường cao tốc đi tới Lâm thị (thành phố Lâm), giữa đường ra khỏi cao tốc, đi xe thêm nửa tiếng nữa là đến.
Hai khu vực sầm uất ngăn cách nhau bởi một con hẻm Tương Gia.
Vị trí này coi như cũng ở trong nội thành nhưng đất đai giống hệt một khu vực bị cô lập, độc lập nằm trong một góc của thành phố.
Cậu nhìn xung quanh một chút, nơi này không có kiến trúc nào quá cao, tối đa là nhà sáu, bảy tầng, trên đường còn có xe của người khuyết tật đi lại. Các quán cơm cũng chỉ mở quy mô nhỏ, biển hiệu cơ bản viết giống nhau, đều là “quán cơm bình dân XX”.
Ngành du lịch ở vùng phụ cận đang trên đà xây dựng phát triển, môi trường sông núi được gìn giữ tự nhiên, cuộc sống coi như khá thoải mái.
Tổng thể mà nói chỗ này không tệ, ban đêm có khi còn ngắm được sao trời.
Tùy Hầu Ngọc vừa gọi điện cho chủ phòng trọ, chủ nhà nói đang đánh mạt chược, đánh xong sẽ tới đón cậu, bảo cậu đứng chờ một lát.
Cuộc sống sinh hoạt tiết tấu chậm của trấn nhỏ tiêu chuẩn.
Sau khi cúp điện thoại, cậu thấy trên màn hình hiện lên thông báo có người tag @ cậu, tiện tay bấm vào, nhìn thấy các bạn học trong lớp đang chửi ầm lên, khí thế như sắp hẹn đi đánh nhau.
Cậu kéo lên xem bài đăng, có người đăng một cái ảnh cap màn hình chat, nói nhóm của trường trung học tư thục Phong Hoa công khai diss Tùy Hầu Ngọc.
Cậu bấm vào bức ảnh, đơn giản là người trong nhóm đang truyền nhau Tùy Hầu Ngọc là người mèo ngại chó ghét, khuôn mặt kinh tởm, nhân cách thấp kém.
Sau đó bọn họ điên cuồng khen giáo bá* của trường bọn họ đẹp trai cỡ nào lợi hại cỡ nào, giỏi thể dục cỡ nào, chẳng khác nào thiên chi kiêu tử, sự tồn tại chẳng khác nào “thần linh cứu thế”, có em gái còn lo lắng sau khi khai giảng Tùy Hầu Ngọc sẽ tìm giáo bá của bọn họ gây phiền phức.
(*giáo bá: trùm trường, đại ca trường)
Cậu nhìn qua loa một lượt rồi tắt đi.
Nhằm mở rộng nâng cấp quy mô, trường cấp ba của Tùy Hầu Ngọc đột nhiên sáp nhập với một trường cấp ba khác, sau khi khai giảng, học sinh của hai trường sẽ đi học cùng nhau.
Hai bên đang sôi nổi bàn luận, thậm chí có người còn chui vào mấy nhóm của trường đối phương để làm nằm vùng.
Có thể thấy, mùa hè năm nay của bọn họ thực sự rất rảnh rỗi.
Tùy Hầu Ngọc gõ chữ trả lời: Nói theo một cách nào đó thì đánh giá của bọn họ dành cho tôi cũng khá khách quan.
Nhiễm Thuật: Khuôn mặt kinh tởm? Chỉ sợ bọn họ không biết cái gì gọi là quốc sắc thiên hương.
Cựu lớp trưởng: Cảnh báo! Từ miêu tả nguy hiểm!
Nhiễm Thuật: ĐM… Không phải tớ muốn quỳ đâu, chỉ là đột nhiên đầu gối hơi nhũn.
Tùy Hầu Ngọc bật cười, không để ý tới nữa, tắt điện thoại bỏ lại vào túi. Trong lúc tiếp tục chờ đợi, vừa vặn được xem một màn thể hiện kỹ năng diễn xuất vụng về của hai nam sinh.
Cách Tùy Hầu Ngọc không xa là một cô gái cũng mới đi từ cửa hàng tiện lợi ra.
Thân hình cô gái cao gầy, tóc đuôi ngựa buộc gọn đằng sau, áo thun đơn giản phối với quần ngắn, màu da hơi ngả sang tiểu mạch, khí chất mười phần ngự tỷ, tổng thể ngoại hình nhìn không tồi.
Một cậu trai lưu manh tiến tới đùa giỡn, nói: “Em gái, chúng ta thêm wechat đi, rảnh rỗi tán gẫu với anh.”
Cô gái lời ít ý nhiều trả lời: “Lăn.”
Sau đó, cậu trai lưu manh bắt đầu động thủ, túm lấy cánh tay cô gái, bộ dạng như thể muốn kéo cô đi đâu đó.
Hai người vừa có dấu hiệu chuẩn bị làm ầm ĩ thì từ đâu đó đột nhiên lao ra một cậu trai khác làm anh hùng cứu mỹ nhân, cao giọng hô: “Dừng tay!”
Hai chữ này hô đến rung động tâm can, làm cho Tùy Hầu Ngọc không nhịn được phì cười.
Cậu trai lưu manh tức giận trừng mắt với Tùy Hầu Ngọc, ý tứ nhắc nhở đừng có xen vào việc của người khác.
Tùy Hầu Ngọc cũng cực kỳ phối hợp, kéo vali của mình nhích sang bên cạnh một khoảng, hoàn toàn phớt lờ bọn họ, không muốn ảnh hưởng đến màn trình diễn đặc sắc kia.
Nhưng lúc kéo hành lý lại phát ra âm thanh làm cho cô gái theo bản năng nhìn về phía cậu. Chỉ vẻn vẹn một cái liếc mắt, ánh mắt của cô gái không nỡ rời khỏi người Tùy Hầu Ngọc nữa.
Ngoại hình của Tùy Hầu Ngọc rất phù hợp với câu nhận xét “nam chính xé truyện tranh bước ra”.
Ặc… hơn phân nửa là truyện dành cho phái nữ, nếu không thì chẳng ai vẽ con trai thành cái bộ dạng như thế này.
Đường nét khuôn mặt của cậu rất đẹp, thậm chí còn có chút tinh xảo quá mức, chiều cao 1m83, không ngoa khi bị nhận xét là mỹ nhân họa quốc.
Tóc cậu đen nhánh, quăn thành từng lọn tự nhiên. Tóc rất dày làm cho khuôn mặt trông càng nhỏ.
Lông mày rậm, mắt sáng ánh nước, lông mi vừa dày vừa hơi cong, sống mũi cao thẳng không quá lố, chóp mũi nhỏ, môi màu hồng nhạt, khóe miệng còn đang treo ý cười chế giễu.
Cô gái chăm chú nhìn Tùy Hầu Ngọc hồi lâu cho nên lúc cậu trai lưu manh và cậu trai cứu người nhìn nhau, sau đó lưu manh âm thầm rời đi, hình ảnh này cô gái không nhìn thấy.
Kịch bản hoàn hảo, diễn viên hết mình, nhưng lại không có khán giả.
Cho đến khi cậu trai cứu người đến gần, cô gái mới phục hồi tinh thần nhìn về phía người mới tới.
“Cậu không sao chứ?” Cậu trai cứu người ân cần hỏi, bây giờ đã đứng trước mặt cô gái kia.
Cô gái vừa nhìn Tùy Hầu Ngọc rất lâu, bây giờ nhìn vị này, tâm lý dù sao cũng không tránh khỏi bị chênh lệch.
Cậu trai này khí chất coi như cũng được, từ trên xuống dưới tổng thể vượt trội hơn người thường một chút. Ngũ quan, nên nói thế nào nhỉ?
Nếu như bắt buộc phải dùng thành ngữ để miêu tả thì chỉ dùng được mấy câu như “ly kinh phản đạo”, “phân băng ly tích” mà thôi.
Hai mắt to nhỏ không đều, bên một mí bên hai mí nhưng cố tình hai mí lại nằm ở bên mắt to hơn, khoảng cách giữa hai mắt hơi xa, mũi cũng được, miệng bình thường, tổ hợp lại với nhau không dễ nhìn cho lắm.
Ngũ quan đúng kiểu cái nào cũng cho là mình đẹp nhất, mỗi cái mỗi kiểu, không ai phục ai.
Cô gái thuận miệng trả lời: “Không sao.”
Cậu trai cứu người tiếp tục nói: “Tôi sợ tên lưu manh kia sẽ tiếp tục quấy rầy cậu, cậu muốn đi đâu, tôi dẫn cậu đi?”
Cô gái rõ ràng chẳng nguyện ý, suy nghĩ vài phút rồi lắc đầu cự tuyệt, sau đó lại đi tới bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, “Tiểu ca ca, có thể đưa em về nhà không? Vừa rồi em bị người ta dọa, vẫn còn chút sợ hãi.”
Cái gì gọi là “di hoa tiếp mộc*”?
(*di hoa tiếp mộc: dời hoa ghép cây, chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen)
Đây chính là dời đây, dời một cách tự nhiên và đẹp mắt.
Tùy Hầu Ngọc vừa mới dẫm bẹp lon đồ uống, sau đó ném về phía thùng rác cách đó không xa, lon nước rơi chính xác vào mục tiêu, thuận miệng trả lời: “Hờ, ai là anh của cô?”
Cậu cực kỳ không thích cái danh xưng tiểu ca ca này, ngập tràn âm dương quái khí, không thể nói chuyện đàng hoàng được à?
“Xin lỗi, vậy thì là tiểu đệ đệ?” Cô gái hiểu sai ý của đối phương.
Tùy Hầu Ngọc ngó lơ, không để ý tới nữa, lấy từ trong túi ra lọ kẹo cao su, đổ hai viên ra lòng bàn tay rồi ném vào miệng.
Ánh mắt của cô gái vẫn chăm chú nhìn cậu, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi chuyện, “Cậu đang chờ người à?”
Gò má của Tùy Hầu Ngọc rất đẹp, sống mũi và độ cong của xương quai hàm hoàn mỹ, khi cậu cúi đầu xuống, tóc xõa ra phủ kín trán, độ quăn tự nhiên vừa phải.
Loại mỹ nhan tuyệt sắc này rất hiếm khi được nhìn thấy trong cuộc sống bình thường, dù sao thì khoa học kỹ thuật cũng chưa phát triển tới mức tạo ra được một bộ lọc tăng độ đẹp gắn trực tiếp vào mắt người.
Tùy Hầu Ngọc ậm ừ đáp lại, phát hiện chủ phòng trọ mới gửi vị trí qua wechat, nhìn theo hướng đi thì đúng là đang đi về phía cậu.
Tùy Hầu Ngọc đứng thẳng người dậy, lúc này cô gái mới nhận ra sau lưng cậu đeo một cái balo mèo, có một con mèo màu đen tuyền nằm bên trong, con ngươi màu xanh, bộ dạng cực kỳ lãnh khốc.
Cô gái tiếp tục bắt chuyện, hỏi: “Con mèo này thật đẹp, nó tên là gì vậy?”
“Đại Ca.” Tùy Hầu Ngọc trả lời.
Cô gái ngơ mất vài giây, hỏi lại: “Hả?”
“Mèo tên là Đại Ca.”
Cô gái lập tức bị chọc cười, “Tên này rất hay, cũng rất phù hợp với khí chất của nó.”
Cậu trai anh hùng cứu mỹ nhân bỏ công bỏ sức ra nhưng lại trơ mắt nhìn cô gái chạy theo người khác, không khỏi có chút cạn lời, đứng thẫn thờ nhìn theo hướng hai người rời đi.
Sau khi hai người đi xa, cậu trai lưu manh từ chỗ khuất đi ra, bực bội nói: “Cứ thế mà bỏ cuộc à?”
“Hừ, thật xúi quẩy, nữ sinh dạo này toàn thích mấy thể loại nam sinh trông ẻo lả như đàn bà thế kia à? Mày xem cái thằng kia…” Cậu trai cứu người nghẹn một phút, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, “Đúng là đẹp thật, nhưng mà tao cũng đâu có kém!”
Cậu trai lưu manh không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, coi như là vừa ngầm đồng ý cho bạn vui, vừa không phải cắn rứt lương tâm nói dối.
Sau đó, cậu trai lưu manh thở dài, “Xui xẻo, tao vô duyên vô cớ bị mày đánh mấy lần rồi đó.”
Hai tên nhóc nam sinh trước sau không phục, sóng vai ngồi xổm bên vệ đường, mặt mày đen thui.
—
Chân của người chủ phòng trọ ra đón Tùy Hầu Ngọc có chút cà nhắc.
Tùy Hầu Ngọc chú ý tới điểm này, chủ động kéo vali đi về phía ông ấy.
Chủ phòng trọ thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người hơi mập, ánh mắt lướt nhìn cô gái đi đằng sau, hỏi: “Đợi cô bé kia nữa à?”
“Cháu không quen cậu ấy.”
“Không phải bạn gái?”
“Không phải.”
Chủ phòng trọ muốn giúp Tùy Hầu Ngọc kéo vali hành lý, bị Tùy Hầu Ngọc cự tuyệt.
Chủ phòng trọ cười ha hả nói: “Chú còn tưởng cháu ra ngoài thuê phòng trọ với bạn gái, hóa ra là không phải à?”
“Cháu ở một mình.”
“Sao lại chọn ở khu này?”
“Mấy chỗ khác quản lý quá nghiêm, cháu là vị thành niên, không tự thuê được.”
Chủ phòng trọ đã hiểu, gật gù, “Đúng là ở chỗ này không ai quản thật, rất tự do, nhưng cháu ra ngoài thuê phòng người nhà có biết không?”
Tùy Hầu Ngọc theo chủ phòng trọ tiến vào một khu nhà, lúc xách vali lên tầng, vừa đi vừa trả lời: “Cháu không nói cho hai nhà bên đó biết.”
“Hai nhà?”
“Vâng, ly hôn, mỗi người có gia đình riêng, còn không phải là hai nhà?”
Tùy Hầu Ngọc dọn ra ngoài thuê phòng cả hai bên nhà đều không biết, vẫn còn tưởng cậu ở nhà của đối phương.
Chủ phòng trọ không hỏi tiếp phương diện đó nữa, chuyển sang thông báo một số điều cần chú ý, vị trí của một số cửa hàng ở gần, “Người quét dọn mỗi ngày 10 giờ sẽ tới, nếu cháu không muốn bị làm phiền thì bấm nút này trên khóa cửa, họ sẽ không vào được.”
“Vâng.”
Tùy Hầu Ngọc ngồi ở phòng khách nghe tiếng huýt sáo của chủ phòng trọ đi xa dần, yên lặng lấy điện thoại ra lên mạng đặt mua nút bịt tai.
Cửa đã đóng kín nhưng tiếng huýt sáo ở hành lang vẫn nghe được rất rõ ràng, vấn đề cách âm của khu này thật không dám khen ngợi.
Chất lượng giấc ngủ của cậu cực kỳ kém, thậm chí là lập dị.
[Truyện được set “bẫy” để tránh bị reup, các bạn bấm vào >đây< để đọc hướng dẫn tránh “bẫy” nhé (bộ này chủ yếu dùng cách 3). Trên wattpad andyh976 vẫn update bình thường.]
—
Tùy Hầu Ngọc sắp xếp xong xuôi hành lý, nhìn lại khắp nhà một lượt, nhận ra ngoài trời đã chiều muộn rồi. Cậu quyết định xuống tầng đi xung quanh một vòng, tiện thể tìm chỗ nào đó giải quyết bữa tối.
Đi chưa được bao xa thì nhìn thấy cậu trai cứu người và cậu trai lưu manh sóng vai đi cạnh nhau.
Điểm chọc cười cả ngày hôm nay của Tùy Hầu Ngọc nằm hết trên người hai cậu trai kia, sau khi nhìn thấy bọn họ, nhịn không được lại cười “phụt” một tiếng.
Hai người kia đương nhiên cũng nhìn thấy cậu, chẳng khác nào kẻ thù gặp lại, cực kỳ đỏ mắt. Chưa kể còn bị nụ cười trào phúng của Tùy Hầu Ngọc kích thích thần kinh nhạy cảm, hai người đi thẳng một mạch về phía cậu.
Hai người dùng khí thế kinh người đi về phía Tùy Hầu Ngọc, cơ thể thẳng tắp, cánh tay vung vẩy, lúc tới gần, bọn họ định đặt tay lên vai Tùy Hầu Ngọc thì bị cậu nhẹ nhàng lách người tránh đi.
Cậu trai cứu người hướng cằm về phía hẻm nhỏ bên kia, giọng điệu âm dương quái khí, “Tiểu ca ca, đi vào hẻm dạo một chút nhé?”
Câu này rõ ràng là đang dùng nghĩa bóng, hẳn là đã bị cậu chọc giận nên muốn hẹn đánh nhau tìm lại mặt mũi đây mà.
Tùy Hầu Ngọc cũng cảm thấy chẳng sao, gật đầu đồng ý, đi cùng hai người kia vào con hẻm nhỏ.
Vừa đi vào trong hẻm, hai tên nam sinh kia đổi ngoắt thái độ, muốn dạy cho Tùy Hầu Ngọc một bài học làm người, chưa đến năm phút đồng hồ, trong hẻm truyền ra tiếng kêu la gào khóc thảm thiết của hai vị kia, cực kỳ thê thảm, chẳng khác nào cảnh tượng phạm nhân bị ép bức cung thường thấy trên phim truyền hình.
Con hẻm này cũng rất kì lạ, mặc cho bên trong gào rú thành cái dạng gì, người bên ngoài cũng chẳng ai muốn đi vào, cần làm gì thì làm đó, bước chân đi ngang qua vô cùng vững vàng, không nhanh không chậm.
Không lâu sau cuối cùng cũng có một nam sinh đi vào, bước chân chậm rãi, lúc đi còn nghiêng đầu nhìn xem rốt cuộc là ai đang đánh nhau với ai.
Hai cậu trai kia nhìn thấy nam sinh mới tới, mắt sáng bừng như gặp được cứu tinh, hưng phấn hô lên: “Đại sư huynh!”
“Ờ.” Nam sinh được gọi là đại sư huynh kia lười biếng trả lời, ngồi lên một thùng dầu ở gần đó, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Nhìn kỹ sẽ thấy trên thùng dầu có đặt vài miếng ván gỗ, rất tiện để ngồi, hiển nhiên là những người này thường xuyên đến đây, vô cùng quen thuộc.
Tùy Hầu Ngọc cũng nhìn thấy vị vừa mới tới, hết sức phối hợp dừng tay, nhiều thêm một người cũng chẳng hề khiến cậu sợ hãi, còn tận tình đứng gọn sang một bên chờ bọn họ tán gẫu.
Nhàm chán lấy lọ kẹo cao su trong túi ra, đổ hai viên nhét vào miệng nhai.
Đại sư huynh nghiêm túc nghe bạn mình mếu máo kể lại mọi chuyện, mắt liếc nhìn Tùy Hầu Ngọc một cái, sau đó rất nhanh liền dời đi.
Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, đại sư huynh trầm giọng tổng kết, “Vậy tức là bọn mày khiêu khích người ta, sau đó bị đánh ngược lại? Vậy thì đáng đời, ê tiểu ca ca, cậu cứ tiếp tục đi.”
Đại sư huynh nói xong, làm một động tác “xin mời ngài cứ tự nhiên” rồi thật sự không quản nữa.
Tùy Hầu Ngọc nhướng mày, khá bất ngờ với thái độ xử lý này. Vị kia thế mà thật sự thản nhiên ngồi ở trên thùng dầu, dùng tư thái xem trò vui hóng tiếp.
Tùy Hầu Ngọc nhìn lại hai nam sinh mặt mày xám xịt, vung nắm đấm lên, lần thứ hai động thủ đánh người.
Đại sư huynh ngồi ngay gần đó, dễ dàng nhìn được ra Tùy Hầu Ngọc là người có học qua võ thuật.
Thân thủ của Tùy Hầu Ngọc gọn gàng dứt khoát, có tính thực chiến cao, không phải mấy trò mèo khoa tay múa chân, hai thằng bạn này của hắn dù có là học sinh thể dục thì cũng đánh không lại được, bị đánh cũng là chuyện dễ hiểu.
Hai thằng bạn tốt của hắn bây giờ chẳng khác nào hai bao cát, thỉnh thoảng vẫn quật cường đánh lại, nhưng dù sao thì bao cát cũng không thể đánh được người.
Động tác đánh lại khua khoắng linh tinh, lúc bị đánh thì khóc thét kêu gào thê thảm ra vẻ oan ức lắm, làm cho đại sư huynh ngồi xem mà thổn thức, “Ôi chao, chậc chậc chậc…”
Nghe thấy âm thanh kia, Tùy Hầu Ngọc đột nhiên dừng tay, ánh mắt hoài nghi nhìn vị đằng sau liệu có phải muốn ném đá giấu tay hay không.
Cậu đột nhiên quay đầu lại, đại sư huynh cũng ngẩn người, buồn bực hỏi: “Sao thế? Cảm thấy đối thủ quá yếu nên không hài lòng?”
Nói xong liền lấy điện thoại ra, mở đèn pin, giơ lên tiếp tục hỏi: “Hay là tôi chiếu sáng để cậu nhìn được rõ hơn nhé?”
Tùy Hầu Ngọc cảm thấy vị này tám phần mười là một tên quái thai, nhưng mà cậu cũng chẳng có ý định tra xét rõ ràng.
“À, không sao.” Tùy Hầu Ngọc trả lời một câu rồi quay lại đánh tiếp.
Bạn tốt của đại sư huynh bị đánh thêm một lúc, không chịu nổi nữa lại bắt đầu gọi hắn: “Đại sư huynh! Đại sư huynh!”
Hắn từ chối cực kỳ dứt khoát: “Không giúp.”
“Không phải… Đại sư huynh, huynh ra giá đi!”
“Ồ, được thôi.” Cuối cùng hắn cũng động đậy.
Chốt giá rất nhanh, nhưng chủ yếu là do Tùy Hầu Ngọc tự ngừng tay.
Hai người bị đánh tôi nhìn anh anh nhìn tôi một lúc, không hẹn mà gặp lập tức trốn ra sau lưng đại sư huynh.
Bộ dạng mất sạch tôn nghiêm.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Công, thường được mọi người gọi là đại sư huynh, bởi vì không thích bị người khác gọi là Hầu ca.
Thụ, không hẳn bị bệnh mất ngủ mà là không hề cảm thấy buồn ngủ, thường xuyên thiếu ngủ dẫn đến tâm tình không tốt, trong người lúc nào cũng nôn nóng.
Đây là câu chuyện thanh xuân của một đám quỷ nhỏ ấu trĩ ngốc nghếch, tính cách khác nhau, mỗi người đều có khuyết điểm riêng, có trưởng thành, có chữa lành và có nhiệt huyết.
Tùy Hầu Ngọc: Quá văn chương rồi.
Hầu Mạch: Đây là câu chuyện truyền cảm hứng cầm vợt lên làm đồng đội, bỏ vợt xuống khô máu với nhau.
Tùy Hầu Ngọc: Cậu xem lại cách dùng từ hộ tôi cái.
Hầu Mạch: Tôi cầm vợt lên mới được ôm cậu, bỏ vợt xuống sẽ bị cậu đánh chết:((
*** Hết chương 1
Andy: Nhắc đại sư huynh trong đầu lại văng vẳng câu “đại sư huynh, sư phụ bị yêu quái bắt đi rồi.” =)))) Đừng quên ngài mèo Đại Ca nha quý vị, giá trị vũ lực của ngài tởm lắm =))))