Tùy Hầu Ngọc cạn lời, cho dù tòa nhà này của bọn họ không có loa tập hợp buổi sáng thì chỉ cần nghe tiếng nói chuyện ở hành lang thôi cũng đủ làm cậu tỉnh lại rồi.
Cậu mở mắt ra mơ mơ màng màng nhìn quanh phòng, thấy mọi người đang sắp xếp đồ đạc, với tay tìm điện thoại xem giờ, mới có 5h30, không khỏi nhíu mày.
7h30 mới bắt đầu vào lớp. Nếu có thể, Tùy Hầu Ngọc thường ngủ tới 7h rồi chuẩn bị đi học trong vòng nửa tiếng.
Mỗi ngày Tùy Hầu Ngọc đều bị mất ngủ, tranh thủ ngủ được thêm phút nào hay phút nấy, cực kỳ quý trọng.
Bây giờ nhìn lại, những ngày sắp tới sẽ rất đau khổ rồi đây.
Động tác của mấy người trong phòng tương đối nhẹ nhàng, có vẻ cũng không muốn làm ảnh hưởng tới Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc.
Nhưng mà đám người ở hành lang chẳng khác nào một dàn loa, đáng giận nhất chính là có người còn đang đá bóng, mới sáng sớm đã mang bóng ra đá?!
Hầu Mạch ngồi ở trên giường của Tang Hiến – đối diện giường của Tùy Hầu Ngọc – mang tất đeo giày, thấy Tùy Hầu Ngọc đã tỉnh, hắn giải thích: “Buổi sáng bọn tôi phải tập thể dục, thời gian ăn sáng cũng sớm hơn mấy cậu.”
“…” Tùy Hầu Ngọc không trả lời.
“Nhanh thôi, tới 6h toàn bộ người ở đây sẽ rút đi hết, đến lúc đó cậu lại ngủ tiếp.”
Nói cứ như tôi là người nằm xuống là ngủ luôn được ấy.
Tùy Hầu Ngọc đen mặt, nằm lỳ trên giường nhìn đám bạn cùng phòng thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi phòng, gần đến 6h quả nhiên mọi thứ yên tĩnh trở lại. Cậu nhắm mắt thử ngủ tiếp, phát hiện hoàn toàn không thể ngủ được, vì vậy dứt khoát ngồi dậy lấy đồ đi vệ sinh cá nhân.
Trong lúc đánh răng, cậu nhìn khuôn mặt cau có của mình trong giương thầm nghĩ, đêm hôm qua lần thứ hai thử đi ngủ, kết quả rất thuận lợi, cậu đã nghĩ rằng môi trường mới thay đổi sẽ khiến cậu mất ngủ cả đêm.
Rửa mặt xong xuôi, quay lại phòng ngủ, trong lúc sấy tóc Tùy Hầu Ngọc đứng ở cửa sổ nhìn ra hướng sân vận động, quả nhiên nhìn thấy đám học sinh thể dục đang tập thể dục buổi sáng.
Thể dục buổi sáng không phải là huấn luyện chính thức, nhìn đám người kia giống đang đánh nhau hơn.
Tùy Hầu Ngọc liếc mắt một cái cũng nhận ra mái tóc màu sợi đay trong đám người, đứng trước hàng ngũ, dáng dấp trong lúc chạy bộ vẫn là “bị ép buộc”, ngái ngủ phờ phạc.
Sau đó, cậu nghe thấy tiếng gọi của Nhiễm Thuật: “Ngọc ca…”
Tùy Hầu Ngọc tắt máy sấy, quay sang nhìn thì thấy Nhiễm Thuật đang ló đầu từ trong chăn ra, lẩm bẩm: “Nếu cậu xuống cantin thì mua hộ tớ hai cái bánh bao.”
Rồi trùm chăn ngủ tiếp.
Thời gian buổi sáng của Tùy Hầu Ngọc tiêu tốn nhất vào việc sấy tóc, chỉ cần sấy khô được tóc coi như đại công cáo thành.
Cậu cầm thẻ xuống cantin ăn sáng, trên đường đi gửi tin nhắn cho Tô An Di, hỏi cô có cần mua gì không.
Vừa bước vào cantin thì đám học sinh thể dục đang chuẩn bị ăn sáng bỗng nhiên yên tĩnh hết, đồng loạt nhìn về phía cậu. Gặp tình huống như vậy, Tùy Hầu Ngọc vẫn rất bình tĩnh nhìn sang phía đám người bên kia.
Một đám người vừa ăn vừa lom lom nhìn cậu, chỉ nhìn chứ không làm ra hành động gì, chờ đến lúc Tùy Hầu Ngọc đi lấy cơm cả đám mới sôi trào.
“Kia có phải là Tùy Hầu Ngọc của trường Thanh Dữ không? Là nữ giả nam à?”
“Lại còn là giáo bá?! Rốt cuộc là đại ca hay là linh vật của trường thế?!”
“Bộ dạng không khác gì hạt đậu nành.”
“Lúc cậu ta nổi giận có phải là càng đáng yêu?”
Hầu Mạch đang ăn cơm, nghe tới câu này đột nhiên trả lời: “Ừ.”
Mọi người nhìn về phía Hầu Mạch, không biết là hắn đang trả lời cho câu nào.
Tùy Hầu Ngọc mang bữa sáng về phòng ngủ, ngồi trên giường ăn cơm.
Nhiễm Thuật cũng đã dậy, sau khi đánh răng rửa mặt xong, cậu ta đặt gương lên bệ cửa sổ, cúi người kẻ lông mày.
Ngay lúc này, đám học sinh thể dục cùng phòng quay trở lại, vừa cười vừa nói đi vào, nhìn thấy bộ dạng của Nhiễm Thuật ai nấy đều ngẩn ra.
Đặng Diệc Hành khoa trương hỏi: “Vãi chưởng! Nhiễm Thuật cậu đang trang điểm à?”
Nhiễm Thuật không thèm quay đầu lại nhìn, đáp: “Cậu, cậu thì biết cái gì, tôi đang kẻ lông mày.”
Đặng Diệc Hành đi tới nhìn kỹ hơn, cười “xì” một tiếng, “Cậu làm sao hay vậy? Mắt to, mũi to, miệng to, kết quả không có lông mày? Lúc trước tôi còn tưởng cậu thuộc kiểu mày rậm mắt to, hóa ra chỉ là lông mày vẽ thôi à?”
Hầu Mạch và Tang Hiến sóng vai đi vào, cũng quét mắt về phía Nhiễm Thuật một cái.
Nhiễm Thuật vừa vẽ xong được một bên, một bên vẫn chưa vẽ, nhìn rất buồn cười.
Nhiễm Thuật lập tức vặn lại: “Đệt! Cậu, cậu, cậu không nhìn lại mình đi à? Lúc sinh ra có phải nửa mặt bên trái và bên phải chưa thương lượng xong với nhau không?”
Đặng Diệc Hành á khẩu luôn. Tên nhóc này tuy nói lắp nhưng câu nào câu nấy đều có độc!
Thẩm Quân Cảnh đột nhiên cười to: “Đù má nhắc mới nhớ, bọn mày toàn lớp 17 hết đúng không? Chỉ có mình tao lớp 16 à? Ôi chao, không ngờ lần kiểm tra này tao phát huy tốt thế.”
Thẩm Quân Cảnh – học hành cũng chẳng ra sao, nhưng lần này không biết bị ai nhập, bon chen được vào lớp 16. Từ khi biết kết quả chia lớp cậu ta đã rất tự hào.
Đặng Diệc Hành vừa mới ăn đau từ chỗ Nhiễm Thuật, bực bội lẩm bẩm: “Trước mặt Hầu Mạch với Tang Hiến khoe khoang thành tích học tập mà không thấy ngại à?”
Thẩm Quân Cảnh đắc ý nói: “Chả sao, thắng được thằng nào vui thằng nấy, tại sao tao không được khoe?”
Nhiễm Thuật tiếp tục kẻ lông mày, vừa kẻ vừa nói: “Ngọc, Ngọc ca của bọn tôi học cũng tốt, vì tôi mới vào lớp 17, chờ đến kì kiểm tra mà xem, để cho mấy người biết cái gì gọi là mỹ mạo và trí tuệ cùng nhau song hành.”
Nói xong vẫn chưa nhận ra từ “mỹ mạo” đã làm cho Tùy Hầu Ngọc khó chịu.
Đặng Diệc Hành hứng thú, “Ơ! Ngọc ca học cũng tốt lắm à?”
Nói xong đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, sao tự dưng mình cũng gọi là “Ngọc ca”?
Nhiễm Thuật tiếp tục khoe: “Đương, đương nhiên. Ngọc ca của bọn tôi học giỏi lắm.”
Đặng Diệc Hành lắc đầu, “Nhưng mà đụng đại sư huynh của bọn tôi thì không được rồi, chỉ cần là kiểm tra có học bổng đại sư huynh của bọn tôi nhất định sẽ liều mạng. Đó không chỉ là thành tích mà còn là mạng của huynh ấy.”
Nhiễm Thuật cũng lắc đầu, “Vậy, vậy mạng cậu ta coi như bỏ rồi.”
“Phét!”
“Cứ chờ mà xem.” Ở phương diện này, Nhiễm Thuật rất có niềm tin.
Hầu Mạch vẫn luôn nghe hai người kia nói chuyện, vấn đề học tập hắn gần như không quan tâm lắm, vì dù sao hắn vẫn sẽ làm được điểm tối đa, không phải sợ ai cả. Hắn tập trung vào việc nhìn Tùy Hầu Ngọc ăn hơn.
Mới sáng đã ăn nhiều thế nhỉ? Đêm hôm qua còn ăn bánh ngọt, ăn xong đi ngủ ngay, vậy mà sao người vẫn gầy nhom?
Hầu Mạch trèo lên giường lấy balo của mình, hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Cậu làm thế nào mà ăn hoài không mập vậy?”
Nhiễm Thuật —- fan cuồng của Tùy Hầu Ngọc.
Ở khía cạnh nào cũng có thể ngốc nghếch khoe khoang, đến câu này cũng tranh thủ trả lời hộ: “Ngọc, Ngọc ca của bọn tôi mỗi ngày đi đại tiện hai lần.”
Lập tức bị Tùy Hầu Ngọc đạp cho một cước, Nhiễm Thuật oan oan ức ức bĩu môi.
Còn Hầu Mạch thì cười không ngừng được.
Nhóm học sinh thể dục về phòng lấy đồ rồi kéo nhau đi học luôn.
Nhiễm Thuật đã vẽ xong lông mày, cũng không định ăn sáng mà mang bánh bao theo cùng, lúc đi ở hành lang cậu ta nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng.
Trong phòng này hình như chỉ có một mình cậu ta thấp hơn 1m8, Đặng Diệc Hành nhìn có vẻ là người thấp nhất, Nhiễm Thuật đuổi theo hỏi: “Cậu cao bao nhiêu?”
“Tôi á, 1m81.”
“Ò…”
“Sao thế?”
“Không có gì.”
Nhiễm Thuật chỉ cao 1m78, đột nhiên bắt đầu cảm thấy tự ti.
Đám học sinh thể dục này thật đáng ghét!
—
Tùy Hầu Ngọc mang theo một hộp bài domino, giờ đọc sách buổi sáng cậu mở hộp bài ra, chỉnh sửa sắp xếp lại một chút. Cậu mắc chứng hưng cảm, lên lớp là việc cực kỳ thử thách sự nhẫn nại.
Bình thường có thể ăn kẹo cao su nhưng có nhiều giáo viên không thích động tác này, vì thế lúc đi học cậu thường mang theo một vài món đồ linh tinh khác để phân tán sự chú ý của mình, giảm bớt sự lo lắng. Tuy vậy, thành tích học tập của cậu vẫn rất tốt.
Trong lúc xếp domino, Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy Hầu Mạch – người ngồi cách mình một lối đi – đang đeo gối chữ U lên cổ, đồng thời đánh một cái ngáp dài.
Cậu nhớ đêm qua Hầu Mạch ngồi trả lời tin nhắn, hình như là ngồi rất lâu, có lẽ đó là nguyên nhân làm cho Hầu Mạch buồn ngủ.
Nhưng mà trực tiếp mang gối chữ U lên lớp hình như hơi coi trời bằng vung quá rồi đó?
Hai người mới sáng sớm được khen là học bá, vô tình bốn mắt nhìn nhau.
Hầu Mạch nhìn quân bài domino trong tay Tùy Hầu Ngọc, Tùy Hầu Ngọc nhìn gối chữ U trên cổ Hầu Mạch, cả hai cùng yên lặng.
Cuối cùng ai cũng không nói chuyện, người nào tiếp tục bận việc của người đó.
Tùy Hầu Ngọc không có bạn cùng bàn, cậu kéo ghế bên cạnh ra, xếp bài lên ghế. Ngồi hàng cuối, có thân mình che chắn bên ngoài, sẽ không bị giáo viên phát hiện. Sang tới tiết ba, domino trong tay của Tùy Hầu Ngọc đã được xếp thành một cái hình tháp trụ cao đáng kinh ngạc.
Một bên khác, Hầu Mạch cũng ngủ không biết trời đất gì, cơ thể lắc lư không có quy luật, sau đó đột ngột đổ về đằng trước, trán đập xuống mặt bàn phát ra một tiếng “rầm”.
Tùy Hầu Ngọc đang xếp bài bị dọa giật mình, theo bản năng thốt lên một câu “đệt mợ”, tay run lên, cả cái tháp sụp đổ hết.
Trong tích tắc, một đống domino lần lượt rơi từ trên ghế xuống, phát ra tiếng “rào rào” không ngừng, nhiều cái còn văng tít ra xa, nằm rải rác xung quanh vị trí của Tùy Hầu Ngọc.
Giáo viên đang dạy trên bục giảng dừng lại, quay xuống nhìn hai người bọn họ.
Hầu Mạch ôm đầu, đau đến mất tư duy ngôn ngữ.
Tùy Hầu Ngọc dùng chân khua hết một lượt quân bài trong phạm vi có thể với tới, vén thành một đống rồi đẩy lên đằng trước để Nhiễm Thuật giấu hộ.
Giáo viên đi xuống, nhìn qua nhìn lại hai người rồi gắt lên: “Chơi à? Ngủ à? Phản rồi đúng không?! Giờ này là giờ học!”
Cả hai yên lặng, ngoan ngoãn ngồi thẳng người.
“Ra ngoài đứng hết cho tôi!”
Hầu Mạch xoa đầu, lảo đảo đứng dậy.
Tùy Hầu Ngọc thở dài một hơi, cũng đứng dậy đi theo, lúc đứng lên còn trừng mắt nhìn Hầu Mạch một cái.
Cái trán của Hầu Mạch đỏ ửng, dùng một khuôn mặt đáng thương vô tội đáp lại ánh mắt của cậu.
Hai người đi ra hành lang đứng cạnh nhau một lúc thì cơ thể của Hầu Mạch lại bắt đầu lung lay, sau đó dựa luôn vào người Tùy Hầu Ngọc.
Chất lượng giấc ngủ tốt thật, đứng mà cũng có thể ngủ?
Tùy Hầu Ngọc tức giận tát bộp vào mặt hắn một cái.
Hầu Mạch lập tức đứng thẳng người, mơ màng nhìn xung quanh, sau đó quay sang nhìn Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc đang hơi ngẩng đầu, híp mắt nhìn hắn.
Gió ở hành lang đang thổi nhè nhẹ, thổi lật từng tầng từng tầng tóc của Tùy Hầu Ngọc. Hầu Mạch đột nhiên cảm thấy mệt rã rời khi nhìn tóc của Tùy Hầu Ngọc.
Cả hai vẫn im lặng không nói gì, Hầu Mạch cũng không ngủ nữa mà ngẩn người nhìn đằng trước.
Hai người đứng sóng vai cạnh nhau, ống tay áo thỉnh thoảng cọ xát, dần dần cách nhau càng lúc càng gần, cho đến khi Tùy Hầu Ngọc dựa vào Hầu Mạch ngủ mất.
Hầu Mạch kinh ngạc nhìn người bên cạnh nhưng không gọi dậy. Hắn nhìn bộ dạng ngủ say của Tùy Hầu Ngọc, chần chừ một lúc rồi tháo gối chữ U trên cổ mình ra đeo vào cổ Tùy Hầu Ngọc.
Sau đó còn dùng tay bảo vệ trán của Tùy Hầu Ngọc, nhưng không đụng vào cậu, phòng hờ nhỡ đâu Tùy Hầu Ngọc ngã chúi về phía trước.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Hai nam chính học theo kiểu không bình thường vì họ không phải người bình thường, chú ý đừng bắt chước theo, mọi người nên học tập chăm chỉ.
Không cần lo lắng cuộc sống hài hòa về đêm của bọn họ, sau khi ở bên nhau trên vai Ngọc ca lúc nào cũng có một dấu răng, vì hễ sắp ngủ là bị “chó” cắn.
Thiết lập chiều cao:
Tang Hiến 1m90 (mặt bá đạo tổng tài)
Hầu Mạch 1m88
Thẩm Quân Cảnh 1m85 (cộng sự đánh đôi của Đặng Diệc Hành, cậu trai lưu manh đầu truyện)
Tùy Hầu Ngọc 1m83
Đặng Diệc Hành 1m81
Nhiễm Thuật 1m78
Âu Dương Cách 1m77
Tô An Di 1m71 (cô gái lạnh lùng, bạn tốt của Ngọc ca)
Cô Lý 1m68 (giáo viên chủ nhiệm cũ của Ngọc ca)
Tiểu Đại Ngọc 1m62
Bên trên là thiết lập chiều cao của một số nhân vật quan trọng, còn những nhân vật khác sẽ dần dần công bố sau.
*** Hết chương 15
Andy: Tiểu Đại Ngọc là tên Hầu Mạch đặt, còn bạn nữ đó tên thật là Từ Dữu Nhất nhé.