Tùy Hầu Ngọc nhớ lại tình cảnh vừa rồi, biểu cảm cũng chẳng đẹp hơn là mấy, thấp giọng trả lời: “Quá nửa là thật, nếu không thì bọn họ sẽ không cười sung sướng như vậy.”
“Vậy làm sao bây giờ? Mua thuốc uống trước?” Nhiễm Thuật nhăn nhó, ngũ quan tụ lại, nhìn không khác gì một ông cụ đọc bảng thông báo ở trạm tàu điện ngầm.
Người trẻ tuổi sĩ diện cao, có cảm giác bọn học sinh thể dục kia sẽ mai phục ở phòng y tế chờ để cười vào mặt bọn họ, nếu như bọn họ đi sẽ không khác gì rơi vào bẫy.
Hai người đang đứng nghĩ đối sách thì Tùy Hầu Ngọc nhận được một tin nhắn wechat của Tô An Di.
Tô A Di: Để tôi đi mua thuốc.
Tên của Tô An Di phát âm khá giống Tô A Di, những người có quan hệ tốt đều gọi cô là Tô A Di (dì Tô).
Trong số đám bạn của Tùy Hầu Ngọc chỉ có một mình Tô An Di là con gái nên cả đám ai cũng cưng chiều cô, mấy chuyện như vứt rác sẽ không bao giờ để đến lượt Tô An Di làm.
Vừa nãy Tô An Di cũng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, chủ động xung phong đi mua thuốc.
Sau đó Tô An Di gửi tới một bức ảnh.
Tô A Di: Tôi kiếm được một tờ danh sách, là danh sách của cô giáo ở phòng y tế cho, mỗi lần có học sinh xảy ra vấn đề bọn họ sẽ ghi lại tên quán ăn, tổng hợp thành một danh sách đen, đồ ăn của chúng ta đặt có một nhà trong số đó. Danh sách này có in trong sổ tay rồi, chỉ là vừa khai giảng nên chưa kịp phát xuống.
Tô An Di ít nói chuyện với người lạ nhưng đối với người quen thì không hề keo kiệt câu chữ.
Tùy Hầu Ngọc đưa điện thoại cho Nhiễm Thuật xem, cậu ta không nhịn được lại chửi thề một câu.
Sau khi hai người quay lại phòng học, Âu Dương Cách bảo Tùy Hầu Ngọc phân công cả lớp đi tổng vệ sinh.
Đặng Diệc Hành ngồi bên cạnh Hầu Mạch nhỏ giọng nói: “Tiêu rồi.”
Hầu Mạch giả vờ trấn định vuốt mặt, “Chuyện gì tới vẫn sẽ tới, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.”
Trong lúc đám học sinh làm tổng vệ sinh, Âu Dương Cách xách một cái ghế dựa đi cùng, ngồi viết viết thứ gì đó. Hiển nhiên là bộ dạng có tôi tọa trấn ở đây, mấy cô cậu liệu hồn làm ăn cho đàng hoàng.
Nhóm học sinh thể dục bị Nhiễm Thuật sai đi làm những công việc nặng nhất bẩn nhất, trong đó có Hầu Mạch được phân công đi quét dọn kho để thiết bị, đồng thời cũng bị Nhiễm Thuật liên tục bới lông tìm vết.
Hầu Mạch đội một cái mũ lưỡi trai, cầm chổi quét mấy chỗ trên cao, đột nhiên quét ra một con chuột chết. Con chuột chết rơi ngay trước mặt hắn, cách chưa đến 10cm, hắn còn nghe rõ tiếng “bộp” khi con chuột rơi xuống đất.
Tại sao mày lại chết ở trên đó?!
Hầu Mạch sợ đến mức hét to một tiếng, miệng liên tục chửi thề, nhảy tưng tưng như Tề Thiên Đại Thánh.
Sau khi trốn ra xa rồi hắn mới dám quay đầu lại nhìn, nhe răng trợn mắt, dậm chân tại chỗ như muốn rũ sạch đám da gà đang nổi rần rần trên người, bộ dạng tức nổ phổi cực kỳ thú vị.
Ngay sau đó hắn nghe thấy một tiếng cười khẽ, quay đầu nhìn qua thì thấy Tùy Hầu Ngọc đang đứng ở cửa kho nhìn bộ dạng run rẩy của hắn.
Hầu Mạch chỉ vào con chuột chết gào lên: “Lớp trưởng đại nhân, công việc này thần thiếp không làm được!”
“Ồ… muốn trốn lao động à?”
“Tôi làm việc gì cũng được, nhưng việc này… à không, tôi không muốn ở trong căn nhà này nữa!”
Một mình hắn bị sai đi dọn kho, tuyệt đối là cố ý!
“Ờm, nghe có vẻ khó khăn nhỉ? Vậy cậu có thể làm gì? Dọn dẹp nhà vệ sinh được không? Tôi đổi công việc với lớp 16 cho cậu nhé? Tôi có quen lớp trưởng lớp bên đó.”
Hầu Mạch chỉ tay vào Tùy Hầu Ngọc muốn lên án nhưng nửa ngày không nói được câu gì: “Cậu…..”
“Tôi? Tôi làm sao? Muốn xxx tôi à?” Tùy Hầu Ngọc nhíu mày, ngữ khí khiêu khích.
“Tôi không phải loại người đói bụng ăn quàng!” Hầu Mạch chỉ có thể ra khỏi kho thiết bị, đứng đợi ở hành lang, vài phút sau đã có người đi qua chào hỏi hắn.
Người mới tới được Hầu Mạch nhờ giúp dọn hộ con chuột chết, cũng nhiệt tình ở lại giúp hắn dọn kho nốt luôn.
Nhân duyên coi như khá tốt.
Sau khi nhìn thấy Hầu Mạch bị con chuột chết hù đến hồn xiêu phách lạc, Tùy Hầu Ngọc cũng nguôi giận, không quan tâm hắn nữa, đi về lớp học.
Buổi tối hôm đó Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật bắt đầu bị đau bụng, Tô An Di chỉ có chút không thoải mái, uống thuốc xong đỡ hơn nhiều, dù sao thì cô cũng ăn ít nhất.
Tùy Hầu Ngọc thì lại tương đối nghiêm trọng, chủ yếu là do cậu ăn nhiều nhất.
—
Ngày hôm sau phải đi huấn luyện quân sự, bụng của Tùy Hầu Ngọc vẫn chưa trở lại bình thường, vẫn còn khó chịu như cũ.
Nhưng mà cậu cảm thấy mình vẫn kiên trì được.
Nhiệm vụ huấn luyện đầu tiên là xếp chăn màn, phần này tương đối nhẹ nhàng.
Nhiễm Thuật là người bi thảm nhất. Sản phẩm của người khác xinh xắn gọn gàng, chăn của cậu ta mềm oặt, không thể dựng khung lên được, chỉ có thể cáu bẳn dùng cả cơ thể để chỉnh chăn nhưng vẫn vô dụng.
Về sau vẫn phải nhờ Tùy Hầu Ngọc tới hỗ trợ, để một quyển vở bên trong mới dựng được chăn lên.
Nhiệm vụ thứ hai là sắp xếp đội hình đội ngũ.
Lớp 17 có nhiều học sinh thể dục, thân hình cao ráo. Chiều cao của Tang Hiến phải đến 190cm, Hầu Mạch cũng tới 188cm.
Chiều cao 183cm của Tùy Hầu Ngọc chỉ có thể miễn cưỡng xếp vào hàng thứ ba, chiều cao 178cm của Nhiễm Thuật bị nhét vào giữa đội hình.
Cả đội vừa xếp hàng ngay ngắn xong xuôi thì đột nhiên Hầu Mạch hô lên: “Báo cáo!”
Giáo quan đi tới đứng trước hàng của Hầu Mạch: “Nói.”
“Em mắc chứng bạch tạng, không thể phơi nắng.”
Giáo quan tới gần quan sát hắn kỹ hơn. Hắn thật sự rất trắng, trắng đến mức dọa người. Giáo quan vén ống tay áo của hắn lên xem xét, so với tay của giáo quan thì phải trắng hơn đến bảy, tám tone là ít.
Giáo quan nhìn tóc của hắn, hỏi: “Màu tóc cũng là bẩm sinh?”
“Vâng, là biểu hiện đi kèm với bạch tạng.”
“Tôi sẽ kiểm tra lại với giáo viên chủ nhiệm của em, không được nói dối!”
“Em không nói dối.” Hầu Mạch trả lời, mặt không biến sắc.
Giáo quan cũng tin luôn, cho hắn ra khỏi hàng và sắp xếp đội ngũ lại.
Đám học sinh thể dục tha thiết nhìn theo bóng dáng rời đi của Hầu Mạch, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bạch tạng cái rắm! Chỉ là trắng bẩm sinh mà thôi!
Buổi sáng giáo quan không có thời gian rảnh đi tìm Âu Dương Cách, Âu Dương Cách cũng là chủ nhiệm của ban đức dục, khá bận rộn, ít nhất là Hầu Mạch đã trốn được một buổi sáng.
Đợt huấn luyện quân sự này chỉ kéo dài có năm ngày, né được một buổi là tốt rồi.
Tùy Hầu Ngọc kiên trì được trong hai giờ, sau đó không trụ nổi nữa, chỉ có thể hô “báo cáo” với giáo quan.
Giáo quan đi tới thì thấy môi của Tùy Hầu Ngọc trắng bệch, cũng không hỏi nhiều, phất tay cho phép cậu rời hàng.
Bị đau bụng trong lúc huấn luyện quân sự là loại chuyện người bình thường tuyệt đối không thể chịu nổi, chỉ có Tùy Hầu Ngọc ý chí kiên cường mới trụ được mấy tiếng.
Tùy Hầu Ngọc bước ra khỏi nhà vệ sinh, phẩy nốt mấy giọt nước còn dính trên tay, ngẩng đầu lên thì thấy Hầu Mạch đang ngồi ở trên ghế đá cách đó không xa, đôi chân dài gác lên chỗ tay vịn.
Thân cao, chân dài, ngồi trên ghế chiếm hết diện tích.
Trong tay Hầu Mạch cầm một chai nước khoáng, nước bên trong bị đông cứng lại thành đá, chốc chốc hắn lại đập đập vào ghế để đá vỡ ra, tan nhanh hơn một chút.
Cảm nhận có người đang đi tới, Hầu Mạch ngẩng đầu lên nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc, nhếch khóe miệng cười hỏi: “Cậu cũng trốn ra à?”
Tùy Hầu Ngọc không trả lời.
Hầu Mạch nói tiếp: “Nhớ tắt điện thoại. Chỉ cần Cách Cách không tìm được cậu thì thầy ấy sẽ không làm gì được cậu cả.”
Tùy Hầu Ngọc gật gật đầu, sau đó lấy điện thoại trong túi quần ra quay một đoạn video của Hầu Mạch rồi gửi qua wechat cho Âu Dương Cách, đánh chữ kèm theo: Giả vờ bệnh trốn huấn luyện quân sự, đang ở khu phức hợp tầng một.
Tùy Hầu Ngọc thân là lớp trưởng, bất đắc dĩ phải thêm bạn wechat với Âu Dương Cách, vừa vặn có đất dụng võ. Bắt những học sinh không tuân thủ kỷ luật coi như là điều lớp trưởng cần làm.
Gửi xong tin nhắn, cậu quay người rời đi, tiếp tục tham gia huấn luyện.
Hầu Mạch dần dần phát hiện có gì đó không đúng, bắt đầu nghĩ xem còn trốn được đi đâu, trong mấy tòa nhà hình như chỗ nào cũng có camera.
Tùy Hầu Ngọc quay về chưa đến nửa tiếng thì Hầu Mạch đã bị Âu Dương Cách tóm được, đồng thời còn bị phạt chạy mười vòng quanh sân một mình.
Chạy mười vòng đối với học sinh thể dục thực ra chẳng thấm vào đâu, mỗi ngày bọn họ đều chạy.
Thế nhưng lúc bị tóm là tầm mười một giờ trưa, mặt trời gần lên tới đỉnh đầu, cực kỳ độc, rất nhiều đội ngũ đã rục rịch trốn dưới chỗ lối cầu thang đi lên, chỗ đó coi như là nơi có mái che duy nhất có thể tránh nắng.
Tùy Hầu Ngọc là nhóm di chuyển cuối cùng, đứng ngay bên ngoài, vừa vặn có thể xem Hầu Mạch chạy bộ.
Lúc chạy vòng thứ nhất, Hầu Mạch hoàn toàn không nhận rõ xung quanh là ai với ai, dù sao thì tất cả mọi người cũng đang mặc quần áo rằn ri giống nhau.
Chạy đến vòng thứ ba, lúc Hầu Mạch đi ngang qua chỗ lớp mình đã dựng ngón giữa lên, đương nhiên đích đến là Tùy Hầu Ngọc.
Đứng bên cạnh Tùy Hầu Ngọc là người có quan hệ rất tốt với Hầu Mạch – Đặng Diệc Hành, nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được mà bật cười, nhưng vì không được cười quá to nên tiếng cười bị đè nén nghe cứ như tiếng đánh rắm, hiển nhiên là cũng đang cười trên nỗi đau của người khác.
Buổi chiều Hầu Mạch quay lại huấn luyện quân sự, còn trở thành đối tượng chú ý trọng điểm của giáo quan.
Mọi người tập đi đều một vòng, Hầu Mạch đi hai vòng.
Trong lúc ngồi nghỉ ngơi tại chỗ, Đặng Diệc Hành ngồi bên cạnh Hầu Mạch nhìn Tô An Di cầm bình xịt chống nắng phun cho Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật, cả người chua loét như một quả chanh.
Đặng Diệc Hành thở dài một hơi: “Bọn họ có người giúp xịt chống nắng.”
Hầu Mạch lười biếng trả lời: “Mày không cần xịt đâu, kết cấu của mày tốt.”
“Kết cấu của tao tốt chỗ nào?”
“Phơi cũng không thể đen hơn được nữa.”
“…..”
Lát sau, Đặng Diệc Hành lần thứ hai thở dài cảm thán: “Bên bọn họ có em gái Tô, chúng ta thua từ đầu đến cuối rồi.”
Hầu Mạch không thể hiểu nổi: “Ở trong lòng mày nữ sinh quan trọng vậy hả?”
“Đại sư huynh, chúng tôi khác ngài, chúng tôi thích những cô gái xinh đẹp, nhưng mà bên cạnh chúng tôi không có một ai! Bọn họ lại có!”
Hầu Mạch toát mồ hôi hột, ngồi tại chỗ mặc kệ người bên cạnh “nguội lạnh cõi lòng”, không quan tâm cậu ta nữa.
Chưa được bao lâu, Đặng Diệc Hành lại tức giận lay lay thân thể hắn, “Đại sư huynh! Mau nhìn đi, lại có một em gái xinh đẹp khác tới tìm Tùy Hầu Ngọc rồi! Nhân duyên của cậu ta với nữ sinh sao lại tốt như vậy? Mấy nữ sinh đều thích loại nam sinh trông còn đẹp hơn mình như vậy à?!”
Hầu Mạch lười biếng mở mắt ra nhìn sang, kết quả thấy một màn khá căng thẳng.
Nữ sinh mới tới có vẻ rất quan tâm đến sức khỏe của Tùy Hầu Ngọc, dáng dấp dịu dàng, dè dặt cẩn thận từng li từng tí một.
Nói không ngoa, nữ sinh này thực sự rất đẹp, thuộc loại hình dịu dàng mềm mại như nước, khác hẳn loại hình nữ sinh lạnh lùng như băng của Tô An Di.
Kết quả Tùy Hầu Ngọc căn bản không thèm để ý “Tiểu Đại Ngọc”, quay đầu nhìn sang nơi khác.
Tiểu Đại Ngọc đưa cho Tùy Hầu Ngọc một chai nước, chai nước này rõ ràng mới mua, trên thân chai có hơi nước, những giọt nước óng ánh dưới ánh mặt trời chảy trên thân chai. Trong chai có một khối đá không lớn không nhỏ, chính là loại nước đá lạnh mà tất cả những người đang trong đợt huấn luyện quân sự thèm muốn.
Nhưng Tùy Hầu Ngọc không nhận.
Nhiễm Thuật có vẻ cũng không nhìn nổi nữa, nhận nước rồi đặt bên cạnh Tùy Hầu Ngọc.
Kết quả Tùy Hầu Ngọc thô bạo ném chai nước đi, chai nước rơi bộp xuống đất nứt ra, nước từ trong chai chảy ra ngoài, thấm ướt mặt đất đang khô ráo, còn len lỏi qua những khe gạch.
Tiểu Đại Ngọc bị dọa sợ hết hồn, thất hồn lạc phách nhìn Tùy Hầu Ngọc một lúc rồi quay đầu chạy đi.
Đặng Diệc Hành giận sôi cả người, “Dám cư xử với nữ sinh xinh đẹp như vậy hả? Có biết còn bao nhiêu người muốn mà không được không? Xếp hàng mua được nước đó cũng không phải dễ, đã vậy còn vứt đi! Tra nam! Hôm nay anh mày phải dạy mày cách làm người!” Vừa nói vừa xắn ống tay áo lên.
“Mày đánh không lại đâu.” Hầu Mạch uống một hớp nước, uể oải nói.
Đặng Diệc Hành ngồi im trở lại.
“Hơn nữa, cậu ta cũng chẳng phải người quá đáng gì, khoảng thời gian vừa rồi cậu ta làm gì có lỗi với mày à?” Hầu Mạch lại hỏi.
Đặng Diệc Hành lắc lắc đầu.
“Bởi vậy đừng có hấp tấp đưa ra kết luận, nhỡ đâu giữa hai người bọn họ có ân oán gì đó, Tùy Hầu Ngọc không thể tha thứ được cho Tiểu Đại Ngọc kia thì sao?”
“Tiểu Đại Ngọc?”
“À, ờm… chính là cái dáng vẻ yểu điệu kia.”
Lúc này, Tùy Hầu Ngọc đi ra khỏi chỗ ngồi, nhặt chai nước lên ném vào trong thùng rác gần đó rồi đứng tại chỗ xuất thần suy nghĩ, thật lâu sau vẫn không nhúc nhích.
*** Hết chương 6